Hạ Hi Hi được một người đàn ông ôm vào ngực, cô ấy đang khóc.
Tôi báo cáo tình hình với bọn họ, bảo phẫu thuật rất thành công.
Hạ Hi Hi ngừng thút thít, nói với tôi: “Chị, sắc mặt chị không được tốt lắm, em dẫn chị đi uống cốc nước nhé.”
Tôi uống một ngụm nước, khôi phục chút tinh lực.
Hạ Hi Hi nói: “Chàng trai ở cạnh em khi nãy là bạn trai em, ngài Tống là chú của anh ấy.”
Được được được, tôi có cảm giác như vừa bị truyện couple đánh lén.
Không muốn bị cuốn vào ân oán tình thù của nam nữ chính, lại vô tình cứu được chú nam chính.
Tôi không nói gì, im lặng uống nước.
Hạ Hi Hi giải thích với tôi vì sao Tống Yến Xuyên liên tục bị người ta đâm.
“Tổ tiên nhà họ Tống lập nghiệp bằng việc buôn bán không chính thống, đến đời ba của ngài Tống thì cơ bản chuyện đó đã được tẩy trắng, ngài Tống muốn tẩy trắng hoàn toàn, loại bỏ việc buôn bán đó, đụng phải lợi ích của một số người, nên những người đó mới ra tay với ngài ấy, nghĩ rằng như vậy có thể chấn nhiếp ngài ấy.”
Tôi rũ mắt nhìn chằm chằm ly nước im lặng một lúc lâu, nói: “Muốn làm người tốt luôn phải trả một cái giá rất lớn.”
18.
Tống Yến Xuyên nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi nhìn anh qua tấm kính.
Phẫu thuật rất thành công, tôi hoàn thành công việc rất tốt, nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi vì Tống Yến Xuyên chưa tỉnh lại.
Tôi biết anh sẽ không tỉnh nhanh như thế, nhưng tôi vẫn bướng bỉnh đứng đấy, chờ anh tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Tống Yến Xuyên mở mắt, anh nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người tôi.
Vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn chăm chú vào cửa kính, mọi thứ xung quanh như chậm lại.
Chúng tôi nhìn nhau rất lâu qua tấm kính.
Tôi đã quên mất mình từng nghe thấy câu này ở đâu.
Nhìn, là nụ hôn không mang theo d*c vọng của con người.
Lúc ấy tôi không hiểu được ý nghĩa của lời này, bây giờ tôi hiểu rồi.
19.
Tôi bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, kiểm tra tình trạng sức khoẻ của anh, tất cả giá trị đều bình thường.