Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 20: Con dâu nhỏ đáng tự hào nhất (1)

Edit by QuynQuyn

--------------------------

     Ngày xuân trồng trọt, ngày thu vội gặt.

     Hai mùa này có thể nói là thời điểm các lão nông dân bận rộn nhất. Bất quá không phải vì thế mà hôm nay mọi người khí thế ngất trời.

     Có mấy ai mà không hứng thú với bát quái đâu? Trong thôn cũng không có hoạt động giải trí gì, phàm là có bát quái, có thể nói là bàn mười ngày nữa tháng hạ nhiệt, chính là tiêu khiển của mọi người trong thôn. Đương nhiên, bát quái lần này chính là được Trần gia cung cấp.

     Con trai lão Trần tục xưng Trần tiểu Lục, đính hôn .

     Nga, ngươi nói đây là tin tức cũ. Như vậy, nói điểm mới. Khương Điềm Điềm muốn đem phòng ở của mình đưa cho Trần gia, sao cái này đủ mới chưa? Tin tức này như mọc cánh bay, nhanh chóng truyền khắp Phong Thu Đại Đội.

     Khương Điềm Điềm từ đây được xứng danh đại ngu ngốc Phong Thu đại đội.

Tuy rằng mọi người ngoài miệng mắng Khương Điềm Điềm là đồ ngốc, thế nhưng trong lòng hối hận không ngoai, chụp đùi, nén giận chính mình vụt mất viên trân châu Khương Điềm Điềm này a! Bây giờ là thời địa thiếu thốn nhà cửa, bọn họ tại sao lại không nhìn thấy giá trị sau lưng Khương Điềm Điềm a!

     Vô cùng đau đớn, thống khổ khó nhịn, thật đau. . . Tóm lại, trong lòng họ nóng nảy như chảo dầu! Vô cùng lo lắng!

     Từng có khối thịt béo bỡ trước mặt, nhưng ngươi tưởng đó là cục đá, không có cắn một ngụm. Cho tới bây giờ, hối tiếc không kịp. . . Đối với mọi người hâm mộ, ghen tị cùng hối tiếc không kịp, Khương Điềm Điềm cũng không có bao nhiêu nhận thức phòng ở giá trị như nào.

     Chính là, chính là chính là nha!

     Phòng ở đối với Khương Điềm Điềm mà nói, lại là thứ yếu, thực vô vị không có gì hối tiếc.

Có lẽ người bên ngoài không thể lý giải hành vi của Khương Điềm Điềm, nhưng mà với Khương Điềm Điềm mà nói, thập phần rõ ràng. Cô cũng thật may mắn nhà cô chỉ có mỗi mình cô, không cần cùng người nào giải thích cái gì. Bằng không, thật sự rất khó giải thích.

     Khương Điềm Điềm phải nói như thế nào, cô biết tiến trình phát triển của xã hội, vì vậy phòng ở mới không trọng yếu?

     Khẳng định không thể nói như vậy nha.

     Vì thế, Khương Điềm Điềm cô nương được toàn thôn nhìn bằng ánh mắt "ngốc tử", rêu rao đi khắp nơi.

     Ngốc tử thì ngốc tử, cô mới không ngại đâu! Hừ, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa biết đâu!

Khương Điềm Điềm lắc lư đến chuồng heo, Vương đại tẩu nhìn thấy tiểu ngu ngốc này, giật giật khóe miệng, đang định khuyên nữa, liền thấy Trần tiểu Lục hấp tấp chạy lại đây,HA, thôi thì cái gì cũng đừng nói! Tuy rằng Trần tiểu Lục mỗi ngày đều chạy tới, nhưng thật ra cũng không làm chậm trễ công việc của Khương Điềm Điềm, mỗi ngày đều đủ số lượng cỏ cho heo ăn. Đồ ăn cũng trộn rất tốt. Tuy ... những việc đó tám phần là Trần tiểu Lục làm, nhưng Vương đại tẩu cũng mặc kệ! Chỉ cần đem phận sự của mình làm tốt, cô cũng mặc kệ là ai làm!

     Lại nói! ! !

Trong thâm tâm của Vương tẩu, Trần tiểu Lục làm giúp Khương Điềm Điềm một chút việc cũng không quá đáng!

     Ai chẳng biết đồ cưới của Khương Điềm Điềm là một căn phòng ở ah!

     Căn phòng ở đó!

     Tất cả, đều là việc nhà bọn họ nên làm!

     Cô nói: "Tẩu đi lưng núi kéo cỏ về băm, hai đứa đi rừng cây nhỏ đi."

Đại đội bọn họ có tổng cọng 10 đầu heo, ăn thật không ít. Cho nên bọn họ cũng bận rộn liên tục, không nhàn hạ.

      Vương đại tẩu phân công xong, cầm theo rổ bước đi, đám người vừa đi, Trần Thanh Phong liền từ đâu lấy ra một quả trứng, cười hì hì: "Cho em, buổi tối nấu súp trứng uống!"

     Khương Điềm Điềm không chút nào thấy thẹn, thật tâm vui vẻ: "Anh lại lấy trứng gà a!"

Trần Thanh Phong đúng tình hợp lý: "Cái này không được coi là trộm, điều kiện tiên quyết của trộm là, người bị trộm không biết. Nhưng mẹ anh biết nha, thế sao gọi là trộm được. Bà ấy giả bộ hồ đồ thôi."

     Từ hôm "Bữa cơm hội nghị gia đình", Trần Thanh Phong cảm giác rõ ràng trong nhà có tia biến hóa rất nhỏ. Mẹ hắn là ai ah, đó là người hỏa nhãn kim tinh có thể thấy miếng bánh ngọt cho dù giấu kỹ dưới đất ba thước ah.

     Hắn liên tục trộm trứng gà ba ngày liên tục, lão mẹ của hắn làm sao có thể không phát hiện.

     Trần Thanh Phong cảm thấy, quả nhiên phòng ở đã làm mê mụi con mắt mẹ hắn.

Trần Thanh Phong: "Trưa nay em đừng gấp gáp nấu cơm, chị anh hôm nay về, anh xem, có thể mẹ anh sẽ gọi em qua cùng ăn trưa. Vừa lúc nhận thức một chút."

     Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Dạ!"

     Không cần nấu cơm, chính là tuyệt nhất.

     Cô nói: "Em có cần mang lễ vật gì qua không?"

Cô lay lay quả trứng trong tay mình một chút, hỏi: "Nếu không, em lấy nó làm lễ vật mang đi?" (khôn như chị xứng đáng có 10 ck đại gia nha)

     Trần Thanh Phong: ". . ."

     Hắn thuận tay nhéo hai má Khương Điềm Điềm một cái, nói: "Em thật đúng là không sợ mẹ anh nổi bão mà."

     Khương Điềm Điềm: "Em cũng không có cái gì làm lễ vật mà, cũng không thể mang khoai lang cầm đi được?"

     Kỳ thật, khoai lang nhà cô không còn bao nhiêu, ai bảo cô nướng khoai lại nướng cháy hết khoai đây.

     Trần Thanh Phong: "Không cần mang lễ vật, em có đồ cưới ngưu bức (bự, khủng) như vậy, làm gì cần lễ vật khác nữa! Chính là nhà anh phải chiêu đãi em thật tốt nga. Gia đình anh nên thuận theo em mới đúng. Lại nói, hôm nay đại tỷ anh về chắc chắn sẽ mang theo đồ ngon. Em chỉ cần đi tay không đến, tự tin lên, em chính là người có đồ cưới nặng nhất thôn! Mẹ anh ham phòng ở của em, chắc chắn sẽ đối xử với em thật tốt." (Con giai bất hiếu ah (•‿•), hai lão Trần nghe đk chắc cạo trụi anh)

     Trần Thanh Phong chính là tiểu hỗn đản, có nàng dâu liền quên mất lão mẹ.

     Khương Điềm Điềm: "Dạ."

     Cô vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Phong, nói: "Có quân sư như anh thật tốt."

Trần Thanh Phong đắc ý dào dạt: "Tuy rằng không có nhận được bằng tốt nghiệp, nhưng anh cũng là người học qua trung học nha!"

     Khương Điềm Điềm: "Hì hì."

     "Đi, chúng ta đi lấy cỏ heo."

Dù sao cũng không có ai, hai người tay trong tay, cùng đi tới rừng cây nhỏ. Khương Điềm Điềm sợ mình đạp nát trứng chim, thật cẩn thận mà đi.

     Trần Thanh Phong xem bộ dáng cẩn thận của tiểu cô nương, cười lớn, đột nhiên, hắn nói: "Điềm Điềm, nếu không, em nuôi hai con gà đi?"

     Khương Điềm Điềm ngẩng đầu: "Hả?"

Trần Thanh Phong: "Trong thôn có quy định, mỗi nhà có thể nuôi hai con gà. Cho dù em chỉ có một người, cũng không trái quy định. Nuôi gà, em sẽ có trứng ăn, nếu không ăn trứng, thì làm gà ăn! Gì cũng tốt!"

     Khương Điềm Điềm chớp ánh mắt, nói: "Chỉ là, em phải tìm đồ ăn cho gà; còn muốn nuôi chúng béo tròn. . . Mỗi ngày em đều phải đi làm, về nhà còn phải nấu cơm. Nếu nuôi thêm gà, vậy chẳng phải càng vất vả sao."

     Tính của Khương Điềm Điềm cô là vậy, có chuyện sẽ nói thẳng.

Trần Thanh Phong lại cười lộ ra ý vị thâm thường(có ý khác, tính toán gì đó), mỗi lần hắn lộ ra ý cười như vậy, cô biết, hắn bắt đầu gảy bàn tính kế người khác!

     Quả nhiên, trong lòng có đối phương liền biết người ấy nghĩ gì, Trần Thanh Phong thấp giọng: "Em có thể để người khác làm ah."

     Khương Điềm Điềm: "? ? ?"

     Trần Thanh Phong: "Tối qua, anh vô tình nghe chân tường. . ."

     Khương Điềm Điềm đánh hắn, trêu: "Anh lại nghe lén chân tường nha!"

Trần lão cha, Trần lão mẹ thật đáng thương! Đứa con này của họ tối ngày nghe chân tường.

     Trần Thanh Phong nhún vai: "Không có biện pháp, ai bảo bây giờ anh muốn lấy vợ đây, anh phải thăm dò nội tình quân địch chứ. Trời lạnh như vậy, nghe lén cũng không dễ dàng ah."

     Khương Điềm Điềm: "Hừ hừ!"

Trần Thanh Phong cười hắc hắc (khúc khích), thật ủy khuất cho khuôn mặt tốt ah, hắn cười đáng khinh như vậy, thế nhưng không thấy xấu xí.

     Trần Thanh Phong nói: "Này không phải em mở lời lấy phòng ở làm đồ cưới, sau khi chúng ta đăng ký liền sang tên cho mẹ anh sao? Trong lòng bà ấy rất lo lắng, sợ có người giở trò quỷ, nhanh chân đến trước. Dù sao em chỉ là một tiểu cô nương, thời điểm xảy ra chuyện, cũng không có người đứng ra bảo vệ. Cho nên, mẹ anh cân nhắc, để cho Ngũ tẩu và hai đứa cháu lớn của anh qua ở chung với em, tiện bề chiếu cố."

     Khương Điềm Điềm: "! ! !"

Trần Thanh Phong xem bộ dạng kinh ngạc mắt tròn xoe của cô, mỉm cười: "Anh đoán chắc bữa trưa nay, bà ấy sẽ đề cập với em, nếu em không thích, anh sẽ nghĩ cách giúp em từ chối. Nếu em nguyện ý. . ."

     "Em đương nhiên nguyện ý nha."

Khương Điềm Điềm đúng tình hợp lý nói: "Vì sao lại không muốn chứ? Em sống một mình, buổi tối, thật ra rất sợ! Còn không dám nhắm mắt ngủ. Có người ở cùng, nhất định rất tốt nha."

     Bất quá cô cũng nói: "Cháu anh, sẽ không phải là hùng hài tử(1) đi? Nếu là hùng hài tử, em không chịu đâu!"

Hùng hài tử(1): dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, ...)

     Chính cô vẫn là một đứa nhỏ, đương nhiên không thể chiếu cố một đứa nhỏ khác, chính là mơ mộng viễn vong.

     Trần Thanh Phong: "Em cứ yên tâm, tất cả đã có anh." (ước gì cũng có ngừi nói với tui dị, iu luôn không nói nhìu (〃゚3゚〃). )

     Khương Điềm Điềm đối với Trần Thanh Phong có loại tin tưởng mù quáng, "Cũng phải nha, có anh mà."

     Trần Thanh Phong lại tiếp tục nói bàn tính của Trần đại nương.

"Ngũ ca anh không có nhà, Ngũ tẩu là nữ nhân, lại không có đứa nhỏ, tẩu ấy lại là người ít nói. Với lại sau lần tẩu ấy nổi bão, mẹ anh có chút lo lắng. Bà tuy trong lòng không dễ chịu, nhưng không phải là người chì chiết con dâu, sợ Ngũ tẩu sẽ để tâm nhiều đến chuyện khi đó mà hóa điên. Cho nên đã nghĩ, vừa lúc cho tẩu ấy đến nhà em ở. Không cùng những tẩu khác tiếp xúc nhiều, nói không chừng sức khỏe sẽ tốt hơn. Em với tẩu ấy, hai nữ nhân cũng không phải là an toàn trăm phần trăm, hai đứa cháu anh đứa 7 tuổi, đứa 6, tuổi vừa đủ để không ai suy nghĩ nhiều lại có thể giúp đỡ được chút việc vặt, vừa lúc, nhà em có hai gian phòng, cho nên liền cân nhắc, để họ đến nhà em ở. Đương nhiên, thời điểm ăn cơm sẽ về nhà chính, không tốn lương thực của em. Tuy là mẹ anh nghĩ như vậy, nhưng cha anh lại không đồng ý lắm. Dù sao, hai ta đính hôn, không phải kết hôn, nếu an bài người đến đây ở cũng hơi khó coi. Cha anh là người đặc biệt sỉ diện, người cổ hủ điển hình. Bất quá cũng may, trái thổi gió phải thổi gió (thổi gió bên tai), mẹ anh vì cái phòng ở này mà cường ngạch (ngang bướng + nhất quyết). Cho nên cha anh liền bại trận!"

     Khương Điềm Điềm: "Nga nga nga!"

Trần Thanh Phong: "Theo hiểu biết của anh về hai lão nhân gia, thì họ sẽ không để Ngũ tẩu cũng như hai đứa nhỏ lấy chút đồ gì của nhà em. Không chỉ không được ăn mà họ còn giúp em làm việc nhà. Cho nên mới nghĩ, bây giờ em nuôi gà là thời điểm tốt nhất! Để cho Đại Hổ cùng Nhị Hổ tìm đồ ăn cho gà, vừa đẹp!"

     Khương Điềm Điềm trừng to mắt, đối mắt ngập nước nhìn chằm chằm tiểu Phong ca ca của cô, không nghĩ tới người này có thể lo lắng, tính toán cho cô đâu vào đấy như vậy.

Lại nghĩ tới, nữ chính sẽ đến ở cùng cô, Khương Điềm Điềm chà xát hai tay, nói: "Xem ra, thật không tệ nga!"

     Trong sách có viết, nữ chính từng làm việc ở vài tiệm cơm, còn học qua trù nghệ, tay nghề rất tốt, Khương Điềm Điềm cảm thấy cô sắp thoát khỏi ngày tháng ăn khoai lang nướng rồi.

      Ha ha ha...Tuyệt dời!

     Khương Điềm Điềm chà xát đôi tay: "Kia, Ngũ tẩu anh có thể nấu cơm giúp em không?"

     Trần Thanh Phong nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Anh đoán chừng tám chín phần mười là sẽ."

     Khương Điềm Điềm càng thêm vui vẻ, nói: "Vậy em sẽ nhanh chóng đem họ đến ở!"

     Trần Thanh Phong có chút ỉu xìu, nói: "Kỳ thật a, mẹ đưa anh đến ở mới thích hợp nhất."

Khương Điềm Điềm mặt đỏ rần, nháy mắt nhéo hắn một cái, Trần Thanh Phong NGAO(Hừ) một tiếng: "Trời ạ, anh sợ nhột!"

      Khương Điềm Điềm khanh khách cười rộ lên, làm bộ chống nạnh như ấm trà nhỏ: "Ai bảo anh nói bậy nga!"

     Trần Thanh Phong nhìn một bên mặt cô, gió thổi nhẹ nhàng, tóc cô xõa khẽ đung đưa theo làn gió, đáng yêu động lòng người cực kỳ! Hắn nheo mắt lại, nói: "Em thật đáng yêu, chờ chúng ta kết hôn, nhất định phải chụp ảnh kết hôn."

     Khương Điềm Điềm chấn động, hỏi: "Không phải kết hôn hiển nhiên sẽ chụp ảnh sao?"

     Trần Thanh Phong bật cười: "Đương nhiên không phải."(iu lắm mới chụp ó)

Trong thôn của họ, căn bản không được mấy người có thể chụp hình. Như anh trai của hắn không có ai chụp hình cưới đâu. Bức ảnh chụp chung của gia đình hắn, không khác gì lông phượng và sừng lân. (Quý hiếm)

     "Em yên tâm, cho dù người khác không chụp, nhưng hai chúng ta chắc chắn sẽ chụp."

Khương Điềm Điềm chọc chọc hắn: "Anh có biện pháp nào ah, ngoài việc lừa hai lão nhân gia ha!"

     Trần Thanh Phong: "Hắc hắc!"

     Sao lại nói thật vậy a!