Vu Quân khẽ cười bất đắc dĩ, đôi mắt bạc ánh lên bóng dáng nam nhân kia:"Mặc kệ thật giả, ta đời này gặp ngươi có lẽ là nhân duyên chú định đi..."
Y nhìn hắn nói lời khó hiểu, gương mặt mờ mịt lại nôn nóng đi đến, hắn đẩy y ngồi xuống ghế, cầm chiếc khăn nhúng vào chậu nước ấm. Hắn bàn tay đặt trên má y, xúc cảm lành lạnh khiến y khẽ run, chiếc khăn bốc hơi ẩm khẽ sượt qua, bên này một chút, bên kia một ít liền sạch rồi.
Vu Ngọc từ đầu đến cuối nhìn hắn không rời, trong đôi mắt ẩn ẩn tia thèm khát, gương mặt lại nhàn nhạt phảng phất như gió đông, lãnh lại khiến người không thể thoát khỏi. Hắn bị nhìn có chút khó chịu, dứt khoát bẹp một cái ném khăn ướt vào mặt y:"Đẹp sao?"
Y nắm chiếc khăn chảy đầy nước trên mặt, hờ hững nói:"Ngươi sẽ không bỏ rơi ta đi?"
Vu Quân mắt hơi mở to, sau đó tiếp lấy khăn đem đi giặt:"Đoán xem, tiểu hung hãn."
Y đôi mắt mang theo cảm xúc lạ lẫm nhìn hắn, bàn tay chụp hướng eo hắn kéo:"Sẽ không?"
Vu Quân giật mình, nhận ra hắn vậy mà ngã đến trên đùi y ngồi, bất quá thân thể y thực ấm áp. Gương mặt như ngọc chạm không chút cảm xúc ngả đầu ra sau nhìn thẳng vào mắt y:"Nếu là ngược lại đâu?"
Vu Ngọc trên người toát ra lạnh lẽo, bắt lấy cằm hắn mạnh mẽ hôn xuống, chỉ đơn thuần là hôn môi nhưng lại khiến người nghẹt thở cảm giác. Chóp mũi y khẽ cọ vào má hắn, bờ môi xúc cảm mềm mại, cho hắn cảm giác kì quái.
Hôn chụt một cái thật mạnh, môi hắn có chút đau lại tê, gương mặt vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn y. Vu Ngọc trầm thấp cười, thanh âm mê người bên tai hắn nói:"Nếu vứt ta, vậy ta trước khi đi đem ngươi ăn sạch, Quân Quân a..."
Hắn đứng dậy, liếc y một cái liền nắm hai chân Thử Tín kéo ra ngoài. Hiện tại trời lạnh không một ai ra đường, hắn có thể yên tâm lôi tên này lên núi, ngụy tạo y bị dã thú đấm. Ừm, dã thú hình như không biết đấm a, thôi kệ, dù sao lúc y tỉnh dậy hẳn là không nhớ gì đi, Vu Ngọc xuống tay thật sự giống như bị gấu tát mấy cái.
Vu Quân ném y trong núi sâu, thong thả trở về, trên đường còn nhổ thêm mấy củ cải đỏ. Hắn thở ra sương trắng nhỏ, thấy cả người gần như đóng băng, chạy nhanh vào nhà sập cửa. Vu Ngọc nửa nằm trên giường, vẫn như cũ không mặc y phục hướng hắn nhe nanh cười nhu nhu. Dù thấy cái này biểu cảm vô số lần nhưng hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, nụ cười của y thực sự không hề đáng yêu, ẩn ẩn gian kế.
Hắn nhướn mày đẹp, ném cà rốt vào mặt y, Vu Ngọc giật mình né, tay chụp được củ cà rốt có kích thước to và dài. Y cười giảo hoạt, cầm nó đi đến:"Ngươi sao lại hung như vậy? To như vậy, đâm vào sẽ đau a!"
Vu Quân nghe y nói, tự giác lùi về phía cửa, nhíu mày nói:"Nói cái gì đâu? Như vậy phóng đãng?"
Y vẻ mặt bừng tỉnh:"A? Ta nói cái gì phóng đãng nha? Không bằng ngươi nói lại, ta sửa sửa."
Hắn nào có ngu ngốc như vậy, nói lại câu đó không chừng liền mông đều bị y cường thao. Vu Quân dùng tay đẩy mặt y ra, vào trong nấu bữa trưa. Vu Ngọc thấy hắn không thú vị, bĩu môi lẽo đẽo theo sau ôm hắn eo. Hắn nhíu mày, hướng ngoài cửa định đi:"Ta ra ngoài, ngươi cũng muốn theo?"
Y tay không yên phận mò mẫm bị Vu Quân bốp bốp vỗ đỏ lên, nhược nhược rơi nước mắt:"Hư ư...ngươi đi đâu!"
Hắn dù biết y bộ mặt thật vẫn gõ gõ đầu y dạy dỗ nói:"Ta đi múc gạo!"
Nói rồi đóng cửa ra ngoài, trời đột nhiên bùng lên một chút bão tuyết nhẹ, trên đường đến bếp chính Vu gia hắn bị thổi đến tóc đều trắng. Phủi phủi trên đầu mấy lớp tuyết, hắn ngồi xổm múc một bao gạo tẻ, tính toán ăn mấy chục ngày. Vu tức phụ vừa hay đang rửa chén, oán hận lườm hắn:"Ngươi cái thứ lười biếng không làm việc ai cho ngươi lấy nhiều như vậy gạo!"
Nàng buông chén bát, đứng dậy tìm chổi định đánh hắn, Vu Quân gạt ngang chân nàng. Ầm một tiếng cả người Vu tức phụ la liệt nằm trên đất, ai u kêu than, hắn lấy thêm mấy củ khoai tây, hướng cửa rời đi. Được một đoạn nhỏ đường, phỏng chừng nàng được Vu Liên đỡ dậy, ầm ĩ chửi rủa lên.
Hắn về đến trong phòng nhưng không thấy người đâu, y phục lại thiếu một bộ, Vu Quân không để tâm đi vo gạo nấu cơm, lại bắc nồi nước lên nấu canh. Chờ nước sôi lại thả ít muối, dầu, cà rốt cùng khoai tây xắt hạt lựu vào. Hầm một lúc, nếm thử nước canh lại cắn thử một khối cà rốt, hắn lẩm nhẩm:"Hơi nhạt, ừm đã chín..."
Cá chiên lần trước ăn rất ngon, hôm nay liền tiếp tục dùng nó làm bữa trưa đi, hắn sắn tay áo bận rộn nấu lên, tiếng xì xèo cùng hương khí phiêu phiêu mê người. Đem cá cùng canh nóng bày biện tốt, trên bàn cơm canh đầy đủ nóng hầm hập, ghế đối diện lại là trống trải. Không chỉ trên ghế, ngay cả trong lòng hắn cũng trống rỗng, bật cười:"A? Ha ha, canh này rõ ràng vì nghĩ cho y mới nấu, hiện tại người không có còn ăn cái gì?"
Hắn có chút không vừa mắt bát trống trước mặt, một tay hất vào tường vỡ tan tành. Đúng vậy, hắn thực sự điên, ở kiếp trước bác sĩ tâm lý từng nói qua hắn tinh thần không ổn định, cảm xúc rối loạn khiến hắn mặt chỉ có thể vô biểu tình. Hơi chút không vừa ý liền đập đồ, đây là thói quen khi ở nhà cũ, chỉ là từ khi ra đời đi làm liền không phát tác. Nếu lại tiếp diễn thiếu niên Vĩnh Kỳ phỏng chừng sớm cao chạy xa bay, ai lại muốn ở cùng một tên tâm thần bất ổn tính khí thất thường như hắn?
Vị bác sĩ đó hắn chỉ cùng y trị liệu một năm liền xong chuyện, không phải hắn khỏi bệnh, mà là khi trả lời câu hỏi hắn nói dối. Có lẽ hắn không muốn đến một nơi như vậy nữa, hằng đêm đều không thể ngủ, cuối tuần trên người đều bám mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Nó làm hắn nhớ đến ngày nhìn đến mẹ hắn nhập viện, vì bệnh nặng, khi phát hiện thì nàng cũng đã vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
Có vẻ cuối cùng vẫn phải mở ra hộp nhạc này, chỉ là nó hát, không biết là nhạc vẫn là bi kịch đâu?
Vu Quân được sinh ra trong cuộc hôn nhân chính trị, cha gọi Vu Tịnh, có chút sản nghiệp, mẹ là thiên kim Tình gia, Tình Thi Nhân. Vu Tịnh tuổi trẻ tài cao, lần đầu gặp Tình Thi Nhân lại bị vẻ đẹp tựa tranh họa của nàng mê đến thần hồn điên đảo. Hai người vốn là trai tài gái sắc một thời, kết hôn liền báo đều đưa tin ồn ào náo nhiệt.
Hạnh phúc được mấy năm, Vu Tịnh liền có tình nhân bên ngoài, thường không về nhà. Tình Thi Nhân biết tất cả, nhưng trong bụng nàng còn đang mang thai hắn a, không cách nào ồn ào đành vờ như không biết. Sau khi sinh hạ Vu Quân, nàng liền muốn ly hôn, nhưng Vu Tịnh sao có thể đồng ý, cổ phần công ty hắn còn đến bốn mươi phần trăm đều trong tay Tình gia đâu.
Nàng vừa sinh chưa đến hai ngày liền ồn ào cãi nhau, Tình Thi Nhân cũng không biết làm sao, cổ phần kia là của Tình gia đòi, trong đó nàng không có một phân. Không thể đưa cổ phần, lại muốn ly hôn, Vu Tịnh ồn ào một hồi liền ép nàng viết di chúc, đá Tình Thi Nhân ra khỏi nhà, khiến nàng tự mình đói chết, cổ phần sẽ thành hắn tài sản, còn hắn đem tình nhân cùng con riêng về nhà. Nàng không thể mang theo Vu Quân, người Tình gia lại không muốn nuôi một cái nữ nhân đã ly hôn, nàng liền để lại hắn một mình ở Tình gia, rời đi.
Tình gia mang danh thư hương dòng dõi, nhưng người ngoài đều không biết được, một cái hài tử đi lạc vào đó lại là như thế nào kết quả.
Mỗi ngày đến trường đồng học đều tránh xa hắn, sợ chính mình đắc tội sau lưng hắn gia thế liền ăn khổ. Chỉ cần là hôm đó có bài kiểm tra, người Tình gia đều nắm rõ, điểm số nhất định phải tròn một trăm tất cả các môn, nếu không đạt? Vậy hắn chờ bị đánh đến chết đi.
Sau một trận cháy lớn, Tình gia bị thiêu rụi, người làm lẫn chủ nhân tất cả đều chết sạch. Không sai, là hắn, hắn nhân lúc quản gia không chú ý tưới xăng đốt cháy hết thảy. Dùng nước mắt cùng dối trá lời nói đem cảnh sát đều chơi đến xoay vòng, bọn họ cho rằng một cái hài tử như vậy nhỏ, sao có thể làm như vậy ác độc hành vi? Mặc kệ hắn là duy nhất cá nhân sống sót, vẫn như cũ tin vào hắn thân phận hài tử mà bỏ qua.
Sau đó hắn chạy trốn, đi tìm hắn mẹ, quả nhiên đã tìm được, chỉ là hắn lúc đó cả người dơ hề hề, thoạt nhìn giống cái tiểu ăn mày. Tình Thi Nhân từ một cửa hàng tiện lợi đi ra, nhìn hắn đáng thương bộ dạng, liền giày đều không xuyên, lại gần hỏi:"Bạn nhỏ đi lạc sao? Còn nhớ địa chỉ nhà sao? Để dì giúp ngươi quay về."
Vu Quân cúi đầu, nước mắt lộp bộp rơi:"Ta mẹ không cần ta, nàng không ái ta..."
Tình Thi Nhân phì cười:"Sao có thể? Ngươi mẹ hiện tại khẳng định rất lo lắng, đang ở tìm ngươi a."
Vu Quân ngẩng đầu nhe nanh cười:"Vậy sao? Ngươi thực sự lo lắng ta? Vậy tại sao lại bỏ ta ở Tình gia? Tại sao không mang ta theo cùng? Tại sao không đi tìm ta? Tại sao vậy?"
Nói, hắn biểu tình dần trở nên tịch mịch, lại thống khổ, lại là nước mắt đầy mặt, cuối cùng chết lặng rời đi. Tình Thi Nhân bị hắn hỏi đến ngơ người, nàng lúc này tỉnh lại níu tay hắn:"Là ngươi sao? Vu nhi!? Thật là ngươi sao?! Đừng đi! Mẹ rất nhớ ngươi!!"
Nàng ôm chặt Vu Quân, đôi mắt đỏ bừng không ngừng rơi lệ. Sau đó hai người cùng nhau về nhà, phòng thuê chật hẹp nhưng ấm áp. Mỗi ngày nàng đều đi làm thêm kiếm tiền, hắn lớn một chút cũng ra ngoài kiếm sống, hắn còn phải đi học. Mà Tình Thi Nhân sức khỏe càng ngày càng đi xuống thường xuyên ngủ không được.
Hắn trong lúc đi học nhận được tin tức của Tình Thi Nhân, nàng đã nhập viện, nhanh chóng chạy đến, đúng lúc nàng vừa tỉnh lại được một lát, nhợt nhạt tiều tụy mặt dường như bất cứ lúc nào liền có thể sụp đổ, xoa đầu hắn, dịu dàng cười nói:"Ta có lẽ không qua khỏi, ngươi sau này cố gắng hảo hảo sống, đừng để ta nhìn thấy ngươi vì ta buồn bã, nếu không ngươi liền biết hậu quả...Yêu người, cũng đừng quá tin tưởng, đừng giống như ta năm đó, chỉ trách ta quá lụy tình..."
Nói được một nửa, nàng nhịp tim đột nhiên yếu dần, hắn vội gọi bác sĩ nhưng không còn kịp, nàng tim đã ngừng đập, vẻ mặt mang tiếc nuối rời đi.
Hắn khi đã đủ tuổi, tiếp nhận công ty Tình gia để lại, đưa nó lên đỉnh cao huy hoàng. Ngồi ghế chủ tịch còn chưa nóng, hắn đem tập đoàn của Vu Tịnh cường mua, nhập vào chính mình tài sản. Sau khi lên đến đỉnh cao sự nghiệp, hắn quá mệt mỏi, liền đem công ty toàn bộ đổi thành tiền quyên góp cho mấy chục tổ chức từ thiện, còn lại tiền tiếp tục cuộc sống của một người bình thường. Từ đó, hắn mỗi tháng đều chia tay vài người, thẳng đến người cuối cùng là thiếu niên Vĩnh Kỳ kia. Những cái đó người cũ hắn đều đã quên tên, duy nhất nhớ cũng chỉ có y, bởi vì đó là người cùng hắn yêu đương lâu nhất, lại còn nguyền rủa hắn.
Vu Quân nhìn lòng bàn tay bị mảnh vỡ cắt đến máu chảy đầm đìa, hắn nhíu mày. Mặc kệ những cái đó đồ ăn nguội lạnh, rầm một tiếng mở cửa ra ngoài. Không biết y rốt cuộc đi đâu, mặc dù biết y sẽ không bỏ hắn đi, nhưng trong lòng khó chịu, hắn trước nay chưa từng vì người nào lo lắng đến vậy.
Bão tuyết dần trở nên hung hãn, gió quất vào người hắn hệt như đao, xương cốt gần như đông cứng. Hắn chính là đi lên núi, tìm khắp nơi từng đi qua,vẫn không thấy. Đột nhiên nhớ đến, có khi nào là Hạ Nhược Vũ, hắn tức khắc tràn ra một cổ đáng sợ khí, hướng nhà nàng đi.
Gõ gõ môn, nữ hài xinh đẹp Hạ Nhược Vũ mặt phiếm hồng trở ra, lúng túng nhìn hắn. Quả nhiên, trong nhà xuyên qua cửa đang mở nhìn thấy Vu Ngọc tựa vào tường hướng hắn cười. Hạ Nhược Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn thuần triệt nhìn hắn:"Vu ca nhi? Có chuyện gì sao?"
Vu Quân nhàn nhạt nhìn nàng:"Trong nhà ngươi sao lại có nam nhân?"
Nàng đột nhiên giật mình, quay đầu liền thấy y đứng đó:không phải kêu y trốn bên trong không cần lộ diện sao?!như thế nào không nghe lời?!
Hạ Nhược Vũ nháy mắt diễn lên:"A? Đây là ngươi bằng hữu đến đưa ta chút đồ cảm tạ lần trước ta cứu y! Ngươi sao có thể nghĩ ta như vậy?"
Nói nói, nàng liền phát huy tác dụng của hệ thống vạn nhân mê, hắn đầu đột nhiên choáng, biết nàng đang giở trò liền thuận theo, lộ ra si mê biểu tình nói:"Vậy sao? Xin lỗi Nhược Vũ! Là ta hiểu lầm, khiến ngươi ủy khuất rồi..."
Vu Ngọc nhìn hắn, trong đôi mắt hồng ngọc ẩn ẩn tức giận, trong lòng có chút chua...
Hắn thở vài hơi, làm mặt hồng lên, bối rối nói:"Vậy ta đem người về! Ngươi một cái cô nương để nam nhân vào nhà có chút...không tốt a!"
Hạ Nhược Vũ nhìn biểu hiện của hắn, thập phần thỏa mãn cười mỉm:"Hảo, ta đem người ra cho ngươi!"
Nói xong nàng quay vào, chạy đến bên Vu Ngọc nhón chân thủ thỉ, y hướng nàng cười nhạt, đôi mắt lơ đãng nhìn đến hắn, liền ôm nàng vai nhỏ, ghé sát tai. Lát sau lại cùng nàng lôi lôi kéo kéo ra cổng, Vu Quân mặt lạnh nhìn bọn họ, thở dốc vì lạnh nói:"Nhược Vũ nhanh nhanh a! Ngươi thân thể yếu đuối chạy nhanh vào nhà giữ ấm! Ta có rảnh lại đến cho ngươi chút đồ!"
Hạ Nhược Vũ đắc ý đem người giao ra, mềm mại nói:"Ta nào có kiều khí như vậy? Chút lạnh này không có gì, ngươi đồ vật vẫn là lưu lại hảo hảo dùng nga!"
Trên đường về, Vu Quân dường như mệt mỏi, thả chậm bước đi nói:"Ngươi đang làm cái gì?"
Vu Ngọc cười:"Vậy ngươi có lo lắng không?"
Hắn nhìn lên, đôi mắt bạc lãnh đạm, không kiên nhẫn:"Đến đó làm gì?"
Y cầm lên bàn tay lạnh lẽo của hắn, trên mu bàn tay hôn nhẹ:"Ngươi ghen a?"
Vu Quân hất tay y ra, lướt qua người y về nhà:"Không."
Sau đó,
Vu Quân: cái tên này cũng thật phiền toái!hôm nay ồn ào còn chưa đủ?