Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 15: Quả mâm xôi tím mùi thơm ngát dễ chịu

Sau khi Hương Vũ thoát khỏi Trình Duệ, lại gấp gáp vội vàng chạy trở về viện tử. Ai biết vừa mới đi vào viện đã bị tiểu thư gọi đi.

Nàng còn chưa kịp thở, cứ thế mà thở gấp đứng trước mặt tiểu thư Hoắc Nghênh Vân.

Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ, thấy màu da nàng như tuyết, trên mặt hồng nhạt, khẽ thở gấp. Nơi cao ngất trên eo nhỏ phun trào, trong phút chốc nhìn thấy khiến nàng đỏ mắt.

Chỉ một nha hoàn mà thôi, vì sao dáng vẻ lại tốt như thế.

Hoắc Nghênh Vân không quá ưa thích Hương Vũ, nàng cắn môi đè xuống sự không vui trong lòng, lại cười hỏi Hương Vũ: "Hương Vũ, hôm nay vẽ sao rồi? Có thể thêu được không?"

Hương Vũ nhớ tới chuyện hôm nay trong phòng hầu gia, cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng mà vẫn cung kính trả lời: "Chắc là có thể, hôm nay nô tỳ đã vẽ lại hình dạng, tối nay sẽ thêu trước."

Hoắc Nghênh Vân nghe vậy, hiển nhiên là cảm thấy hài lòng, nàng cười nhìn Hương Vũ, lại hỏi: "Cha ta có nhìn ra mánh khóe gì không?"

Hương Vũ vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không có, hầu gia chưa từng nghi ngờ qua."

Hoắc Nghênh Vân nghe nói như thế thì nhíu mày, càng nhìn Hương Vũ chăm chú: "Sao thế, ngươi gặp qua cha ta rồi?"

Lan Nhược ở một bên nghe nói như thế, đương nhiên là hiểu rõ, đây là tiểu thư thăm dò Hương Vũ đó.

Hương Vũ quá ngu, tiểu thư tùy tiện hỏi vài câu đã hiểu chuyện trong đó.

Lúc nhìn sang, đã thấy Hương Vũ nhút nhát nói: "Vâng, lúc nô tỳ đang vẽ, đột nhiên hầu gia xuất hiện, nô tỳ bị dọa sợ chết khiếp!"

Hoắc Nghênh Vân nhìn kỹ Hương Vũ, nhìn ra nàng ta thật sự sợ hãi, nàng ta cũng không giả vờ.

Lại nói tiếp, nàng thích nha hoàn của mình ở điểm này, đẹp thì đẹp vậy nhưng lại là đồ ngốc, trong đầu chỉ chứa nước. Tâm tư nàng ta đơn giản, chỉ một chút mình có thể nhìn thấu, rất dễ khống chế. Loại nha hoàn này, sau này giữ lại bên cạnh rất có tác dụng, mãi mãi không sợ nàng ta phản bội mình.

Lập tức nàng cười ra tiếng, bảo Hương Vũ ở bên cạnh nàng hầu hạ.

Thật ra trong lòng Hương Vũ vẫn còn nhớ đến chuyện hôm nay, nghĩ đến con báo kia, còn hầu gia, còn có Trình Duệ kia nữa, nàng lại có hơi không tập trung. Lúc nàng bưng khay hầu hạ tiểu thư dùng bữa, suýt chút nữa đã làm đổ khay rồi.

Hoắc Nghênh Vân lập tức cau mày: "Sao lại không tập trung vậy? Ngươi có biết mâm xôi này cực kỳ quý giá không!"

Hương Vũ nghe lời này, nhìn sang, quả nhiên thấy trong khay là những quả mâm xôi màu tím tươi rói ở trong khay.

Nàng còn nhớ quả mâm xôi này vô cùng quý giá, là cống phẩm của tỉnh khác. Bởi vì hầu gia có chiến công hiển hách được nể trọng, nên hoàng thượng cố ý hạ chỉ nói thứ này hiếm lạ, sai người hàng năm đi từ ngoại tỉnh đưa đến Định Viễn phủ.

Hương Vũ nghĩ lại khi nãy mình không cẩn thận, nàng cũng thấp thỏm, vội vàng càng thêm cẩn trọng hầu hạ tiểu thư, lại tự tay chạm vào quả mâm xôi hầu hạ tiểu thư ăn, lúc này mới khiến Hoắc Nghênh Vân thoải mái.

Mâm xôi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm có vẻ trong trẻo, Hương Vũ cúi đầu hầu hạ tiểu thư dùng quả mâm xôi, cũng âm thầm nuốt nước miếng.

Không biết nó có mùi vị gì, thật sự ăn ngon vậy sao?

Hoắc Nghênh Vân đang ăn, nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của Hương Vũ, trong lòng lại cười thầm.

Hoắc Nghênh Vân nghĩ đến Hương Vũ giúp mình thêu thùa lập công lớn, muốn thưởng cho nàng mấy quả. Nhưng mà nàng lại lập tức nhớ ra, nàng phải giữ lại vài quả mâm xôi đưa đến Sở gia hiếu kính với lão phu nhân Sở gia, sao có thể cho một nha hoàn như Hương Vũ được, đó mới là phung phí đấy.

Dù cho Hương Vũ lập công tốt, đó cũng là nhiệm vụ của nô tài nên làm.

Nghĩ như vậy, Hoắc Nghênh Vân tự tay lấy một quả mâm xôi, nhẹ nhàng cầm lấy đặt trong miệng mình, cảm thán nói: "Quả này ăn ngon thật, nghe nói quả mâm xôi này sản xuất cực ít, trên thị trường vốn không mua được. Quả mâm xôi này phải đưa vào cung tiến cống cho hoàng thượng, chỉ có phủ Định Viễn hầu ta mới có được một chút thưởng thức, ngươi nói có đúng không Hương Vũ?"

Ban đầu, Hương Vũ còn đắm chìm trong mùi hương thơm ngát đó, nàng vô cùng muốn ăn, lại đột nhiên nghe tiểu thư hỏi nàng như thế, đó quả thật là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Nước bọt của nàng đều sắp chảy xuống, nhưng mà chỉ đành cố nén mà nói: "Vâng, tiểu thư là quý nhân, quý nhân ăn đồ của quý nhân, chỉ có tiểu thư mới xứng được hưởng đồ vật quý giá trân quý thế này."

Hoắc Nghênh Vân nghe nói như thế thì trong lòng vô cùng vui mừng, nàng cười, lúc này mới sai người lấy vài quả mâm xôi đưa qua cho Sở gia.

Vất vả đi ra khỏi phòng tiểu thư, cuối cùng Hương Vũ cũng khẽ thở ra.

Nàng nhớ lại một ngày này, thật sự là mệt mỏi, cả người khó chịu.

Đầu tiên là hầu gia, báo đen, tiếp theo là Trình Duệ gì đó và Nhị Cẩu Tử, cuối cùng thèm ăn đến nước bọt chảy ròng ròng còn phải giả vờ như không có việc gì mà hầu hạ tiểu thư, thật mệt mỏi mà!

Hương Vũ hít một hơi thật sâu, biết mình còn chưa thể nghỉ ngơi được, nàng nhanh chóng vẽ lại bức tranh ban ngày ở nơi hầu gia rồi bổ sung lại một phen, không thì đến ngày mai lại quên thì biết làm sao bây giờ?

Đợi nàng mô phỏng tất cả xong thì sau đó có thể từ từ vẽ lên.

Cứ bổ sung như thế nửa ngày, lúc nàng cảm thấy gần xong rồi, xoa mắt nhìn sang thấy Nguyệt Tinh đã ngủ. Nguyệt Tinh nằm ở đó ngáy khẽ, Hương Vũ duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp một cái, sau khi rửa mặt sơ qua thì cũng leo lên giường.

Tướng ngủ của Nguyệt Tinh rất xấu, hai chiếc đùa đều ngã về phía nàng, nàng đành phải dùng sức đẩy Nguyệt Tinh qua một bên.

Ai ngờ Nguyệt Tinh lại nhấc cánh tay, đúng lúc khuỷu tay đụng vào ngực nàng.

"Ôi chao..." Hương Vũ đau đớn vội vàng che lại, suýt nữa rơi nước mắt.

Quả thật là ngực nàng càng lúc càng lớn, nàng lén nhìn qua, cảm thấy nơi trắng nõn rung động vô cùng động lòng người. Nhưng vật này lại yếu ớt, bây giờ tùy tiện bị người ta đụng một cái, thật sự vô cùng đau đớn.

Nàng cúi đầu nhìn Nguyệt Tinh ở bên cạnh, thật sự muốn lắc nàng ấy tỉnh rồi nói cho một trận, nhưng mà lắc mấy lần, nàng ấy vẫn lẩm bẩm ngủ, nàng đành phải thôi.

Nhưng mà cuối cùng vẫn bứt rứt, nàng nằm trong chăn nhẹ nhàng xoa lấy, lại nghĩ đến tương lai của mình, thật sự là càng thêm buồn.

Buồn bã như thế, nàng lại ngủ thiếp đi, nằm mơ.

Trong mộng, nàng mơ thấy hầu gia.

Vẻ mặt hầu gia lạnh lùng, báo đen đi theo phía sau cứ như thế mà nhìn nàng.

Nàng bị dọa đến giật mình, muốn chạy trốn.

Nhưng mà ai ngờ hầu gia lại bắt được nàng, nói bên tai nàng: "Ngươi đau phải không, ta giúp ngươi xoa."

Sau đó, Hương Vũ tỉnh giấc. Sau khi nàng tỉnh lại, đã thấy bên ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, giấy cửa sổ phản chiếu màu trắng sáng, mà Nguyệt Tinh ở bên cạnh đang lật người, sột soạt sột soạt ngủ tiếp.

Hương Vũ nhờ đến tình cảnh trong mộng lúc này, mặt đỏ tai nóng, trái tim cũng đập thình thịch.

Cuối cùng nàng luôn ngủ ngon, vậy mà rốt cuộc không ngủ được...



Qua ngày hôm sau, nàng lại đi đến thư phòng.

Tinh thần của nàng không tốt lắm, mới buổi sáng chải đầu mà đã lề mà lề mề.

Nguyệt Tinh cũng nhìn ra: "Muội sao thế? Cứ rủ đầu xuống, giống như bị ai đánh vậy?"

Hương Vũ chép môi khó chịu: "Muội nghĩ đến chuyện phải đi qua thư phòng của hầu gia thì lại sợ hãi."

Vốn dĩ sợ hãi, sợ khí tức ngột ngạt uy nghiêm trong thư phòng kia, cũng sợ một con báo đen lớn có chiếc đuôi to, càng sợ giấc mộng buổi tối hôm qua.

Đặc biệt lại nghĩ đến giấc mơ hầu gia xoa giúp nàng, điều này càng làm nàng hoảng sợ hai chân mềm nhũn.

Lá gan nàng bao lớn, thế mà dám mơ giấc mơ như thế, nói ra chỉ sợ lập tức sẽ bị cho chó hoang ăn... Không, cho báo ăn.

Nguyệt Tinh nghe Hương Vũ nói như thế, lại nhớ đến hầu gia, nàng cũng hơi sợ hãi, vội vàng an ủi nói: "Hết cách rồi, muội ráng chịu chút đi. Hoặc là muội niệm phật, để Phật Tổ phù hộ muội tránh hầu gia, tuyệt đối đừng đụng hầu gia!"

Ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra nàng rất thông cảm với Hương Vũ, thật đáng thương, phải đi đến nơi của hầu gia.

Nghĩ lại đã thấy đáng sợ.

Hương Vũ vốn đã hoảng sợ, nhìn thấy ánh mắt đó của Nguyệt Tinh thì chân càng thêm run rẩy. Vì sao, vì sao nàng có cảm giác mạnh mẽ rằng mình phải chịu chết thế này?

Hương Vũ hít sâu, cuối cùng nàng cầm những dụng cụ kia đi qua thư phòng của hầu gia.

Dọc theo con đường này, nàng lại lề mề di chuyển, hận không thể mãi mãi không đi đến chỗ hầu gia mới tốt!

Nhưng rốt cuộc cũng đã tới nơi của hầu gia, trước cửa thư phòng là hai thị vệ mới, không có Trình Duệ.

Thật ra không có Trình Duệ, nàng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Đi vào viện, nhẹ nhàng đi lên bậc thang, dè dặt đẩy cửa ra, nơm nớp lo sợ nhìn qua thư phòng.

Ánh mắt từ khẽ hở của ngọn liễu chiếu thẳng vào thư phòng, giá sách bằng gỗ tử đàn được phủ lên màu vàng nhạt, nhìn qua hết thảy lại có vẻ yên bình trầm tĩnh, cũng không có ai cả. Hương Vũ khẽ thở ra, nàng lập tức cất bước muốn đi vào,

Nhưng mà lúc nàng bước một chân vào, nàng lại thấy nam nhân kia ngồi trước song cửa sổ.

Nam nhân có mái tóc dài phủ lên áo bào màu đen bằng vải tơ, ngồi nghiêng ở trước song cửa sổ, trong tay tùy tiện cầm một cuốn sách. Mà dưới áo bào của hắn là một con báo đen đang vẫy đuôi.

Hầu gia thế này vừa nhàn nhã ung dung, nhưng lại ngạo mạn uy nghiêm.

Hương Vũ sợ hãi đến mức suýt ngã ở nơi đó.

Sao ngài ấy lại ở đây!

Nàng lảo đảo một cái, hiển nhiên là đã làm kinh động đến nam nhân đang chăm chú đọc sách.

Đôi mi dài của nam nhân khẽ mở ra, từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương.

Hôm nay tiểu cô nương mặc áo mỏng màu trắng nhạt, càng có vẻ nổi bật lên thân thể nhỏ yếu như hoa. Mà trên gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia, một đôi mắt ngập nước nhút nhát nhìn hắn. Cái nhìn đó, giống như hắn là ác lang vậy.

Hắn nhíu mày, đứng lên, cất bước đi về phía nàng.

Mà Hương Vũ nhìn thấy hầu gia cứ thế đi về phía mình thì sợ hãi đến mức thân thể run rẩy.

Nàng không biết cuối cùng nàng sợ hay là lo lắng cái gì. Nàng nhớ tới giọng nói trong giấc mộng đêm qua, ngài ấy nói muốn xoa giúp nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến cho nàng run rẩy. Mà thân hình nam nhân trước mắt cao to như thế, khi ngài ấy bước về phía nàng, nàng cảm giác ngài ấy như tảng đá to đè xuống, giống như nàng sắp bị cắn nuốt tới nơi.

Cả người Hương Vũ càng run rẩy hơn: "Hầu, hầu gia, nô tỳ bái kiến hầu gia."

Hoắc Quân Thanh cúi đầu, nhìn chằm chằm tiểu cô nương này, giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Ngươi đang sợ cái gì?"

Hương Vũ trừng to mắt, nhìn vạt áo màu đen trước mặt, run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ không có!"

Hoắc Quân Thanh nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần trêu ghẹo: "Vậy ngươi run rẩy cái gì?"