Mẹ Đường nghe thế thì trừng mắt liếc cô ta một cái: "Rảnh với chả không rảnh cái gì, nếu con muốn thì đi chung đi."
Chị dâu hai Đường nhìn sang Phong Ánh Nguyệt rồi cười: "Không được, con phụ mẹ nấu cơm, em dâu ba à, các em đi đi."
"Vậy em và chị dâu ba ra ngoài đi dạo nhé." Đường Văn Tuệ kéo Phong Ánh Nguyệt ra khỏi cổng sân.
Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn thấy Nguyên Đản đứng ở cửa nhà chính cầm con châu chấu đan từ cỏ, vì thế vẫy tay với nó, hai mắt Nguyên Đản sáng ngời, tung ta tung tăng chạy tới.
"Chậm thôi." Đường Văn Tuệ cười nói.
"Dạ." Nguyên Đản đáp lời, nó đi tuốt đằng trước, tay giơ con châu chấu đan từ cỏ lên không biết đang nói gì, dù sao thì rất hưng phấn.
Thấy ba người đi xa dần, chị dâu hai Đường xắn tay áo lên đi tới trước mặt mẹ Đường, nói với vẻ thấy hơi ngạc nhiên: "Sao tự dưng hôm nay em dâu ba và Nguyên Đản thân thiết thế?"
"Cái gì mà tự dưng thân thiết, con nói câu này khiến người ta nghe thấy khó chịu đấy." Mẹ Đường giơ ngón tay lên chỉ vào miệng cô ta: "Đúng là không biết phải nói bao nhiêu lần thì con mới ghi tạc mấy lời này vào lòng!"
"Mẹ, con chỉ hỏi một chút thôi mà." Chị dâu hai Đường nhìn xe đạp ở góc sân, lại nhìn về phía nhà bếp, quả nhiên thấy Đường Văn Sinh đang ngồi ở cửa bếp, cô ta lập tức ngậm miệng lại.
Bên này Phong Ánh Nguyệt đi theo Đường Văn Tuệ bọn họ qua hơn phân nửa đội sản xuất, lúc này đang đứng ở một chỗ trên sườn núi, nhìn xuống đồng ruộng bên dưới, bây giờ vẫn còn có người còng lưng lao động, cũng có trẻ con chạy tới chạy lui bên bờ ruộng, tiếng cười vui vang đi rất xa.
Có nhà đã dâng lên khói bếp, bầu không khí củi gạo mắm muối tràn ngập trước mắt.
Phong Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, cảm nhận được cơn gió tự nhiên mà cây cỏ núi rừng mang tới.
Đường Văn Tuệ đứng bên cạnh nhìn trộm Phong Ánh Nguyệt, cô ấy nghĩ chị dâu ba đẹp thật đấy, sao anh ba của cô ấy có phước thế nhỉ. Nguyên Đản ngồi xổm ở chỗ ổ kiến, dùng châu chấu đan từ cỏ để hù chúng nó, sau khi làm xong thì bản thân còn bắt chước làm con kiến, ra vẻ như bị dọa, khiến Phong Ánh Nguyệt ghé mắt nhìn sang không nhịn được cười rộ lên.
Thấy trời sắp tối rồi, ba người Phong Ánh Nguyệt đi về nhà, lúc này người nhà của chú ba Đường và bác cả Đường cũng đã về, cả khe núi náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng mà đều ở tại nhà của họ, Phong Ánh Nguyệt không tùy tiện đi làm phiền mà cùng Đường Văn Tuệ bọn họ về nhà trước.
Cha Đường và anh hai Đường đang ngồi nói chuyện trong sân, Nguyên Đản vừa vào cổng sân đã vọt tới trước mặt hai người để khoe con châu chấu đan từ cỏ của mình.
Đi suốt một đường, con châu chấu đan bằng cỏ đã hơi lỏng lẻo rồi, trông không chặt nữa, nhưng điều này cũng không cản được sự yêu thích của Nguyên Đản dành cho nó.
Anh hai Đường cười tủm tỉm vươn tay nhận lấy, kéo hai, ba cái là con châu chấu đan từ cỏ đã chặt trở lại.
Vóc người của anh hai Đường giống như Đường Văn Sinh, cao ráo vạm vỡ, khuôn mặt cũng tuấn tú, nhưng nếu so với Đường Văn Sinh thì dáng người cường tráng hơn nhiều, giọng nói cũng sang sảng vang dội, vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy đầy sức sống.
Cha Đường hơn năm mươi tuổi, cao gầy mảnh khảnh, có đôi mắt ưng, khi ông nhìn chằm chằm người khác sẽ mang lại cảm giác áp lực.
Nhưng thật ra đây chỉ là ảo giác, chứ ông là người rất hiền lành.
Phong Ánh Nguyệt bước tới chào hỏi, cha Đường cười tủm tỉm hỏi cô đã đi dạo ở đâu, sau đó lại nhắc tới người hai nhà chú ba Đường và bác cả Đường.
"Chờ lát nữa ăn tối xong, bảo Văn Sinh dẫn con đi cho biết nhà, biết người."
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Còn anh hai Đường thì không nói gì vì chẳng có gì để nói với em dâu nhà mình, vậy nên chỉ ngồi cười ngây ngô.
Đường Văn Tuệ không nhìn nổi nữa, bảo anh hai Đường kéo củi ở sân sau xuống giúp cô.