Nguyên Đản nhận lấy châu chấu bằng tre, nghe vậy bèn giơ châu chấu bằng tre trong tay mình tới gần con trong tay Xuyên Tử.
"Bởi vì em là em trai. Anh Xuyên Tử mới là anh trai."
Nghe vậy, Xuyên Tử toét miệng cười một tiếng: "He he, cái này đã là gì, em muốn lớn hơn anh cũng có thể làm cho em."
Nguyên Đản cười he he rồi tới gần vạch túi vải ra cho cậu bé nhìn.
"Xem này, mẹ em cho em đấy!"
Lúc nhìn thấy kẹo, mắt Xuyên Tử sáng bừng lên, thế nhưng vừa nghe nó nói là mẹ cho, mặt cậu bé đã nhíu tít lại. Cậu bé cũng là một đứa trẻ thông minh nên kéo Nguyên Đản tới chỗ xa rồi mới hỏi: "Mẹ kế của em về rồi hả?"
"Không phải mẹ kế, là mẹ em."
Sau khi suy nghĩ một chút, Nguyên Đản trả lời. Ông nội và bà nội nói rằng phải gọi mẹ, không phải là mẹ kế.
"Em ngu thế." Xuyên Tử bĩu môi.
"Không phải mẹ ruột em đâu. Đó là mẹ kế mà."
Nguyên Đản mới hơn ba tuổi nên đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Xuyên Tử cười rồi móc một nửa số kẹo ra chia cho cậu bé.
Xuyên Tử vừa ăn kẹo đàn em cho vừa rung đùi đắc ý nói: "Dù sao thì em cũng phải nhớ rằng nếu mẹ kế đối xử với em không tốt thì em phải nói với cha em nhé."
Nghĩ đến mặt Đường Văn Sinh, Nguyên Đản nhất thời rùng mình một cái.
Xuyên Tử không phát hiện ra, vẫn còn đang nói mẹ kế mình như thế này như thế kia. Chờ đến khi nói xong thấy Nguyên Đản nhìn phía sau mình không nói lời nào, cậu bé chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn chậm rãi quay đầu lại nhìn một cái. Người đứng sau lưng cậu bé còn ai khác ngoài mẹ kế nữa!
Mẹ Xuyên Tử lạnh lùng nhìn cậu bé: "Bảo cha con đánh mẹ hả? Cha con cũng gan đấy nhỉ!"
Xuyên Tử hét lớn một tiếng rồi co giò bỏ chạy.
Mẹ cậu bé tức không chịu nổi, chỉ vào bóng dáng cậu bé gào lên: "Giỏi thì đi luôn đi đừng có về nhà nữa!"
Nguyên Đản cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy về nhà. Vừa lúc Phong Ánh Nguyệt đi ra ngoài cửa nhìn quanh, thấy nó chạy về với vẻ mặt sợ hãi thì vội vàng tiến lên dắt tay nó: "Sao thế?"
"Anh Xuyên Tử sắp bị đánh rồi!"
Nguyên Đản nói trong tiếng nức nở.
Mẹ Đường đi từ trong sân ra nghe vậy thì vỗ trán một cái: "Nguyên Đản nhé! Bà đã nói bao nhiêu lần rồi. Xuyên Tử làm gì có bà mẹ kế nào đâu. Đó là mẹ ruột của nó đấy!"
Nguyên Đản nhìn bà với vẻ mặt ngơ ngác.
Thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt xoa đầu cậu bé một cái: "Vào sân mẹ đạp xe chở con đi chơi nhé?"
Nguyên Đản lập tức vứt hết mọi lo lắng cho anh Xuyên Tử trước đó đi rồi cực kỳ vui vẻ dắt tay Phong Ánh Nguyệt vào sân.
Bấy giờ Đường Văn Sinh đã lột xong măng non rồi, đang quét dọn xác măng. Tất nhiên anh cũng nghe thấy lời Phong Ánh Nguyệt nói, thế nên đã nhanh chóng quét dọn sân nhà sạch sẽ để bọn họ chơi đùa.
Đây là lần đầu tiên Phong Ánh Nguyệt đạp loại xe đạp kiểu cũ này nên hơi không quen lắm. Vì vậy cô đã thử đạp trước hai vòng cho chắc.
"Văn Sinh, vợ con không biết đạp kìa, con đi dạy chút đi."
Thấy con trai đứng một bên nhìn như cái cọc gỗ, mẹ Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đạp cho anh một đạp.
Đường Văn Sinh ngẩn ra một chút rồi mới đi về phía Phong Ánh Nguyệt đang lảo đảo lắc lư đạp xe, nhanh chóng đưa tay ra giữ vững phía sau để Phong Ánh Nguyệt ổn định sau đó mới nói: "Đừng cầm chặt quá, đạp chậm một chút."
Phong Ánh Nguyệt hơi ngại ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên em đạp xe. Em thấy lúc anh đạp rất đơn giản, thế mà đến khi tự mình đạp thì lại không còn như vậy nữa."
Khoé miệng Đường Văn Sinh cong lên một cái: "Từ từ là được."
Nguyên Đản mặt đầy mong đợi đứng ở một bên chờ. Phong Ánh Nguyệt cũng không để nó phải thất vọng. Sau khi hoàn toàn thành thạo, cô lập tức dừng xe bên cạnh Nguyên Đản.
"Lên đi."
Phong Ánh Nguyệt nói.
Nguyên Đản chạy lên phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng níu lấy chỗ yên phía sau. Người nó nhỏ xíu, thân chỉ cao bằng yên sau xe đạp nên muốn ngồi lên cũng không dễ dàng gì.
Thế mà nó còn không ý thức được điều này, giơ đùi phải lên muốn học theo người lớn ngồi lên.