Xuyên Thành Hào Môn Đại Mỹ Nhân,Ta Bị Cả Nhà Phản Diện Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 43: Có thể nghe được tiếng lòng nàng?

Phó Thanh Thù nói nàng thích nam nhân trẻ tuổi đã ra tay cứu người hôm qua. Nhưng hôm qua có quá nhiều người, nàng không thể biểu hiện quá rõ ràng nên thái độ mới không tốt như vậy.

Các vị thiên kim vội hỏi: “Thanh Thù, ngươi thích người ta, vậy vì cái gì mà không nói ra? Bây giờ chuyện này có chút khó xử lý rồi.”

Phó Thanh Thù lại nói: "Cho nên ta mới cần các ngươi đây, hơn nữa đừng đem việc ta thích đối phương nói ra ngoài. Ta còn muốn các ngươi giúp ta tìm hiểu hắn thích cái gì, sở thích như thế này, tính cách ra làm sao. Tất tần tật về hắn, càng chi tiết càng tốt. Hi vọng các ngươi có thể trợ giúp ta."

Mấy cái thiên kim đều nhớ rõ về nam nhân kia. Ấn tượng cũng phi thường khắc sâu. Nghe Phó Thanh Thù nói như vậy liền đồng ý ngay.

"Vậy chúng ta phải làm thế nào thì mới có thể giúp ngươi hiểu rõ được sở thích của Cố Dư Bạch a?"

Phó Thanh Thù nhẹ nhàng dẫn dắt. Đầu tiên là dùng ân tình hôm qua đại tỷ đã ra tay cứu người, thêm chút lời thuyết phục, cuối cùng tẩy não thành công mấy vị thiên kim này.

Lợi dụng các nàng để họ trở thành những người đưa tin ngầm về Cố Dư Bạch cho nàng hay. Lúc đó muốn nói gì, làm gì cũng đều dễ dàng hơn nhiều.

"Ta nghe ‌nói hắn có một phòng làm việc, các ngươi an bài mấy người ‌trà trộn vào đó làm việc. Mỗi ngày phát sinh sự tình gì đều nói cho ta. Như vậy chẳng phải sẽ hiểu được sở thích của hắn hay sao."

"Hơn nữa, hắn ta còn làm việc ở tập đoàn Cố Thị, các ngươi có cách nào để trà trộn vào tập đoàn Cố Thị để theo dõi hắn không?"

Lúc này, thiên kim Lý gia Lý Giai Giai đột nhiên nói: "Có thì có, nhưng dạng này chi phí quá cao, nếu bị phát hiện thì cũng không tốt lắm."

Phó Thanh Thù lập tức nói: " Chẳng lẽ các ngươi không tò mò về người nam nhân này sao? Hơn nữa ta cũng không yêu cầu việc gì khó khăn.

Việc đơn giản vậy cũng không giúp, thì còn tính là bạn bè gì nữa! Nếu không phải đại ca ta cùng Cố gia có chút ân oán, không tiện tự mình ra mặt, thì ta cũng không nhờ vả các ngươi giúp ta làm chuyện này đâu."

Mấy vị thiên kim tin thật.

Hơn nữa cũng đồng ý giúp Phó Thanh Thù.

Cũng không hiểu tại sao, các nàng rất thích nhắc đến người nam nhân này trước mặt Phó Thanh Thù, cảm thấy hắn ta rất tốt.

Hơn nữa, với một người nam nhân soái khí như vậy, mấy tiểu cô nương tuổi tác lại không lớn, đối với hắn cũng có chút cảm tình.

Nên nói bọn họ nghe ngóng về người nam nhân mình đang có thiện cảm, tự nhiên là rất tự nguyện.

Vậy là Phó Thanh Thù không tốn tiền liền có được gián điệp miễn phí. Sau này mọi hành động của nam chính sẽ được bốn vị thiên kim báo cáo lại, đến mức ngày thả b.o.m mấy lần, hắt xì mấy cái nàng đều rõ trong lòng bàn tay. Từ bị động biến thành chủ động, tất cả công lao của kịch bản, biến các nàng thành công cụ hình người của mình.

Kỳ thật, loại kịch bản có thể điều khiển người thành công cụ này, nếu nàng nắm bắt được quy luật, có thể dùng chính kịch bản để khống chế lại những nhân vật không quan trọng làm việc cho mình.

Sau khi khách nhân Phó gia đều rời đi.

Tô Vãn Kiều sầm mặt lại, sắc mặt nghiêm trọng, kéo Phó Hoài Yến vào phòng để ba mặt một lời hỏi cho rõ ràng.

Hôm nay nàng nhất định phải hỏi rõ, tại sao những điều mình nghĩ trong đầu, đối phương lại như có thuật đọc tâm vậy, giây trước nàng mới nghĩ, giây sau hắn đã nói y chang. Không thể nào có sự trùng hợp nhiều như vậy.

Lúc nãy nghe hắn nói chuyện lão Vương bị Tôn tổng cho đội nón xanh này, nàng nghe mà suýt nữa liền sợ c.h.ế.t khiếp.

Nam nhân này lời lẽ thẳng thắn, thái độ không chút sợ hãi, như kiểu chắc chắn đây là sự thật vậy. Rõ ràng đây không phải là trùng hợp!

Nàng chắc chắn trăm phần trăm đối phương có thể đọc được suy nghĩ của mình!

Kéo Phó Hoài Yến vào phòng, bởi vì bên ngoài có Phó Tư Dao ở đó, nàng thật sự không tiện nói chuyện này trước mặt nàng ấy, sợ đối phương cảm thấy kỳ lạ.

Phó Hoài yến cùng Tô Vãn Kiều tiến vào phòng ngủ. Phó Tư Dao còn đứng sau lưng đối bọn hắn nháy mắt ra hiệu, lộ ra nụ cười hiểu rõ.

Vừa vào phòng, Tô Vãn Kiều ngay lập tức liền tra hỏi.

" Phó Hoài Yến, ngươi nói thật đi, có phải ngươi có thể biết được ta đang nghĩ gì đúng không? Vừa rồi những điều ta nghĩ, ngươi liền nói ra ngay, mà nói y đúc không sai lệch chút nào. Điểm này khiến ta nghĩ mãi không ra, không thể nào hiểu nổi!"

Phó Hoài Yến thấy Tô Vãn Kiều hỏi vậy cũng thẳng thắn thừa nhận, chuyện này sớm muộn gì thê tử hắn cũng biết, thà bây giờ thành thật còn hơn.

" Đúng vậy, thật ra ta có thể thấy được những gì ngươi đang nghĩ. Chỉ cần ngươi suy nghĩ, trên đầu ngươi sẽ hiện lên một dòng chữ giống như hộp thoại, ghi rõ nội dung trong lòng ngươi ra."

!!!

Tô Vãn Kiều lập tức trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Phó Hoài Yến.

Chỉ cần nghe đối phương diễn tả, nàng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, hơn nữa thật xấu hổ c.h.ế.t nàng mất thôi.

Nàng nghĩ rất nhiều ‌sự tình a, chẳng lẽ đều bị Phó Hoài Yến nghe hết rồi sao? Ví dụ như rất nhiều thông tin quan trọng về kịch bản, còn có sự kiện của nam chính nữ chính, dường như tất cả kết cục bi thảm của các nhân vật nàng đều nghĩ qua một lần.

Chẳng lẽ tất cả đều bị Phó Hoài Yến nghe thấy?

Trách không được, gần đây Phó gia tránh được cốt truyện, không gặp phải chuyện xấu gì.

Lúc đầu nàng còn tưởng là người Phó gia đổi tính! Âu cũng là có nguyên nhân của nó mà thôi!

Nàng đáng lẽ phải nghĩ đến điều này sớm hơn, đều là nhờ dự đoán kịch bản từ tiếng lòng mình mà ra.

Tô Vãn Kiều lập tức nghĩ đến một vấn đề khác, nàng hỏi:

"Vậy ngươi bắt đầu nghe được tiếng lòng của ta là từ khi nào?"

"Đại khái hơn một tháng trước đi."

"..."

Xong rồi, lần này toang thật rồi! Nàng không biết đã bao nhiêu lần trong lòng suy nghĩ mắng Phó gia rồi.

Chẳng lẽ tất cả đều bị hắn nghe hết? Không sót chữ nào?

Hơn nữa, nàng còn nói trước mặt Phó Hoài Yến về kết cục c.h.ế.t sớm của hắn ta, còn nói về dự định sẽ mang theo số tiền lớn ly hôn rời khỏi Phó gia.

A!

Thật là nhục nhã! Phó Hoài Yến cũng lão liu quá rồi!

Tô Vãn Kiều thật sự muốn chết, nàng nghĩ đến cảnh tượng không hài hòa sẽ bị phơi bày trước đám đông, thực sự muốn tìm cái lỗ chui vào.

Haiz~ Đội quần mà sống chứ nhục quá rồi! Còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa a!

Nàng ôm đầu, nhìn về phía Phó Hoài Yến

" Đúng rồi! Ngoại trừ ngươi có thể nhìn thấy chữ trên đầu ta, ta cảm giác Tư Dao có đôi khi cũng có thể đoán được suy nghĩ của ta, chuyện này là sao?"

Phó Hoài Yến nói: "Bởi vì chúng ta phát hiện, chỉ cần là người nhà Phó gia đều có thể thấy chữ trên đầu ngươi, nhưng ngươi yên tâm, người ngoài không thể thấy được."

Tô Vãn Kiều lần này càng cảm thấy xấu hổ hơn, cảm giác như mình là một kênh phát sóng di động, mọi bí mật đều bị mọi người biết hết. Thật muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi a!

Sau này nàng làm sao đối mặt với người nhà Phó gia đây.

【 Suy nghĩ quan trọng đều bị nghe thấy, muốn có chút bí mật riêng cũng không tiện nữa nha.】

【 Thế này lần sau gặp mấy hành vi mất não của Phó gia trong tương lai cũng không dám mắng chửi nữa a! Thật khổ cho nàng quá mà! 】

【 Có thể nhắc nhở chuyện tương lai nhưng Không! Được! Bình! Phẩm! Phải giữ gìn phẩm giá bản thân! 】

Phó Hoài Yến nhìn thấy liền mỉm cười, cảm thấy Tô Vãn Kiều thật sự quá đáng yêu đi. Vừa tốt bụng lại đáng yêu như nàng, hắn nhất định sẽ không để nàng chạy thoát!