Phó Diệc Sơ cảm thán nói: "Anh Hai, mẹ thật là thương anh nha, đồ tốt như này đều cho anh cả."
Phó Vân Kỳ vội vàng che lại hộp thuốc bổ thận, lườm Phó Diệc Sơ một cái, trong lòng tự nhủ nếu thật sự đau lòng như thế thì anh đưa cho em uống đó, em chịu không? Hay dị quá à!
Hơn nữa, như này cũng quá nhiều rồi, ăn hết mấy thứ này rồi liệu thận mình có chịu nổi không đây? Hoang mang-ing!
Trong lòng của anh khóc không ra nước mắt, mẹ có phải cũng nghe được tiếng lòng Tô Vãn Kiều không mà chuẩn bị cho anh nhiều đồ bổ thận thế này.
Trần Mộ Ngọc nở nụ cười dịu dàng, trìu mến nhìn Phó Vân Kỳ: "Vân Kỳ, mau ăn đi con, đừng lãng phí tâm ý của mẹ nha."
Phó Hoài Yến ngồi bên cạnh tao nhã gắp đồ ăn cho Tô Vãn Kiều, không khỏi nói: "Vân Kỳ, nếu không ăn thì sẽ bất lịch sự đấy, đừng phụ lòng mẹ như thế, mẹ sẽ buồn đó."
"..."
Phó Vân Kỳ nghĩ bụng, mấy anh chị em nhà mình sao giống mấy miếng thận heo trong đĩa vậy, càng nhìn càng khó chịu.
Này là đến ngồi ăn dưa còn ngại dưa chưa đủ chín hay gì, có giỏi thì đến thay anh ăn hết đám đồ bổ này đi! Thiệt tình!
Anh cuối cùng cũng hết cách, đây là tâm ý mẹ dành cho anh, anh không thể không ăn. Chỉ đành bất đắc dĩ, nuốt nước mắt vào trong, một mình ăn hết các món về thận đó, đủ mùi vị khó chịu bay sộc vào mũi. Mẹ có phải là cố ý chỉnh anh hay không, không xử lý gì nhiều mà là nấu nguyên thủy. Cứ hấp, hầm rồi lại xào, anh đã không thể ăn nổi nữa rồi.
Phó Vân Kỳ càng ăn càng buồn nôn, càng ăn trong lòng càng bực bội, cảm thấy Giang Nhược Ninh thực sự là có dụng ý khác với anh rồi.
Quá hối hận! Bản thân thật quá ngu dốt, suýt nữa liền bị người khác lợi dụng đến mức không thể cứu vãn được.
Khi Phó Dư Trạch nhìn thấy cảnh này, cả người hoàn toàn sững sờ, không ngờ rằng cơ thể anh Hai yếu đến như vậy luôn, phải dùng đến thuốc bổ thận mới chịu.
Trước đây nghe nói giới giải trí luôn rất loạn, không ngờ lại loạn đến mức này, anh Hai khẳng định là chịu không ít khổ, đem thân thể giày vò thành bộ dáng như thế. Thật đáng thương!
Thân làm em trai, mình cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.
Cho nên Phó Dư Trạch chủ động đưa ra đề nghị: "Anh Hai, hay ngày mai anh đến bệnh viện của em đi, em giúp anh kiểm tra tổng quát một chút, xem sức khỏe có chỗ nào không ổn không?"
"...."
Lời này vừa thốt ra, không khí nguyên cả bàn ăn lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Vốn không chú ý đến động tĩnh trên bàn ăn, Tô Vãn Kiều cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Dư Trạch và Phó Vân Kỳ.
【 Wow, tới rồi tới rồi. Hình như trong nguyên tác cũng có nói đến đoạn này, Phó Vân Kỳ đi khám sức khỏe ở bệnh viện Phó Dư Trạch. Cũng chính vì lần lấy m.á.u xét nghiệm kiểm tra này mà Phó Dư Trạch mới phát hiện ra, Phó Vân Kỳ và Giang Nhược Ninh có thể ghép thận với nhau.
Tình tiết sau đó là người hiến tặng và bác sĩ đều là thiểm cẩu chân chính, một người cam tâm tình nguyện hiến, một người thì hứa hẹn sẽ chữa trị thành công cho nữ chính.
Phó Dư Trạch thề thốt với nữ chính rằng: "Nhược Ninh, anh nhất định sẽ dùng toàn bộ kiến thức của mình để chữa khỏi cho em ~ Dùng sở học suốt đời của anh để cứu em, nếu như cứu không được em, anh liền bỏ nghề, không còn mặt mũi để làm bác sĩ cứu người gì nữa.】
【 Người hiến tặng là Phó Vân Kỳ cũng nghiêm túc dặn dò em trai: "Hãy lấy thận của anh cho cô ấy, em nhất định phải cứu được cô ấy, dù anh có chẳng may mất mạng cũng không sao, quan trọng là cô ấy phải sống."】
【 Eooo~ nghe tởm thật, đúng là anh em ruột, đều mất não như nhau, thật không hiểu nổi Phó Dư Trạch suy nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Phó gia vất vả nuôi dưỡng anh ta, cho anh ta học ở ngôi trường danh tiếng nhất thế giới, chu cấp tài nguyên không để anh ta thiếu thốn thứ gì. Kết quả thì sao? Anh ta ra trường liền làm mấy chuyện này? Anh ta không thấy có lỗi với Phó gia à? Không thấy có lỗi với anh Hai Phó Vân Kỳ à? Anh ta đem thận của anh mình lấy ra, bỏ vào trong cơ thể kẻ thù, thật bó tay. Phục luôn! 】
Lại nói, trong các nhân vật của nguyên tác, kẻ đáng ghét nhất trong Phó gia theo cô thấy là thuộc về Phó Dư Trạch.
【 Rõ ràng là một thiên tài, thiên tài không làm việc dành cho thiên tài đi, lại làm việc của súc sinh. Trong lĩnh vực y học luôn luôn phi thường thông minh, chỉ cần nhìn thấy nữ chính liền mất trí.
Phó Dư Trạch si mê nữ chính là bởi vì một vụ rắc rối y tế. Thật ra lần đó là do nữ chính thuê người tới, mục đích vốn là phá hoại danh tiếng của Phó Dư Trạch, cuối cùng nữ chính xuất hiện giúp Phó Dư Trạch giải vây. Phó Dư Trạch tưởng nữ chính chính là nữ thần tới trợ giúp anh, liền bắt đầu say mê nữ chính từ đây.
Thật ra thủ đoạn này không hiếm gặp, sau này nữ chính cũng dùng chính thủ đoạn này trên người Phó Diệc Sơ, khiến Phó Diệc Sơ hiểu lầm, tưởng rằng anh cả bởi vì gia tộc đoạt quyền mà muốn g.i.ế.c anh.
Từ đó anh mới đi khắp nơi đối đầu với Phó Hoài Yến. Để bảo vệ mạng sống, Phó Diệc Sơ gia nhập trận doanh nữ chính, lập mưu sát hại Phó Hoài Yến.】
Nội dung đến đây liền ngừng.
Các thành viên Phó gia đang ngồi quanh bàn ăn đều toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì nội dung này thực sự quá chấn động.
Tất cả người Phó gia mặc dù không xác định các thành viên khác có thể nhìn thấy nội dung này hay không, nhưng từng chữ từng chữ đều được hiện ra một cách vô cùng rõ ràng, mỗi dòng mỗi chữ đều như tiếng sấm vang giữa trời trong lòng mỗi người.
Thận của anh Hai là do em Tư móc ra, cho người trong lòng là nữ chính.
Anh Ba lại muốn đầu quân cho nữ chính, lập mưu g.i.ế.c c.h.ế.t anh Cả.
Cái nhà này còn có thể sống tiếp không đây?
Thân là một người mẹ, Trần Mộ Ngọc nghe xong một tay ôm ngực, tức giận không nói nên lời.
Bà thật sự tin tưởng những gì Tô Vãn Kiều nghĩ, chính bà đã nghiệm chứng hai chuyện là thuốc bà uống và Cố Minh Hàn là gay, chứng minh tiếng lòng của Tô Vãn Kiều đều là thật.
Nói cách khác, nếu như những sự tình này trong tương lai không ai ngăn cản, huynh đệ thủ túc tương tàn sẽ thật sự diễn ra.
Hiện tại bà triệt để hieur rõ vì cái gì Phó gia lại phá sản nhanh như vậy, hóa ra là có người muốn để người nhà họ Phó nội đấu với nhau, chỉ cần người nhà họ Phó đấu đến chia năm xẻ bảy, kẻ địch muốn hủy diệt cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trần Mộ Ngọc thực sự quá đau lòng, rất khó chịu. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, bà nhất định sẽ không thể để cho những chuyện này xảy ra.
Kỳ thật, nhìn thấy tiếng lòng Tô Vãn Kiều xong, người bối rối nhất là anh Ba Phó Diệc Sơ, anh có thể cảm giác được ánh mắt anh Cả nhìn mình nãy giờ tràn đầy bất thiện.
Ánh mắt kia giống như đang nói, thằng nhãi kia, hóa ra người muốn g.i.ế.c ta lại là ngươi.
Phó Diệc Sơ khóc không ra nước mắt, cho anh mười lá gan anh cũng không dám đi sát hại anh Cả, anh thật sự oan ức. Dù nhảy xuống cầu Nại Hà cũng không thể minh oan cho bản thân.
Anh thấy mình tuy có ngốc một chút, nhưng anh tuyệt đối không phải là súc sinh, anh nhất định sẽ không làm ra việc như thủ túc tương tàn đâu.
Tiếng lòng của chị dâu không phải cũng nói đến rồi sao, tất cả đều là lỗi của nữ chính, đều do một tay Giang Nhược Ninh tạo ra hiểu lầm, nữ nhân này thật là lòng dạ rắn rết.
Mình bây giờ đã hoàn toàn không có chút tình cảm nào đối với Giang Nhược Ninh nữa rồi, ngược lại nghe thấy tên nữ chính, toàn thân anh phát lạnh, cảm giác như một giây sau có thể sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào vậy.
Cầu cứu, làm sao để anh Cả không nghi ngờ mình đây? Online cần trả lời gấp!
Anh rất trung thành mà...
Phó Dư Trạch ở một bên nhìn đến sợ ngây người, nguyên lai chuyện Phó gia bọn hắn lại chấn động đến thế sao.
Những lời buồn nôn như vậy thật sự là do chính mình nói?
Hết thảy đều quá quỷ dị.
Anh dám thề với trời, mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, đây đều là vu khống!
Phó Thanh Thù cùng Phó Tri Niệm, hai chị em này cũng tràn đầy kinh ngạc, cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình đầy kịch tính, quá hay cấn và hấp dẫn rồi.
Nhưng tại sao chị dâu lại không nói tiếp?
Anh Cả cùng anh Ba rốt cuộc làm sao mà quyết liệt đến như vậy?
Chị dâu nếu còn không nói tiếp, đêm nay các cô sẽ mất ngủ mất thôi!