Một thời gian sau, Yến Địch còn đang đau khổ nghĩ cách tiến thêm một bước với Cố Dư, Cố Dư đã mang tới bất ngờ cho anh.
Ngày đó hai người cùng ăn cơm, Cố Dư đưa miếng bánh flan cho anh, bình tĩnh hỏi: “Ngày nào anh cũng mang đồ ăn ngon sang nhà em, anh thích em đúng không?”
Yến Địch không chút nghĩ ngợi đáp: “Đúng vậy. Nếu không thích em, sao anh có thể vất vả nấu nhiều…”
Còn chưa dứt lời, Yến Địch ý thức mình vừa nói gì, bất giác đỏ mặt.
Thật là… tỏ tình cũng không nên thân.
Cố Dư thở phào nhẹ nhõm, “Em cũng thích anh, vậy nên lần nào em cũng chia một nửa đồ ăn cho anh.”