Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 19: Ngày thi

Sau lần thứ hai kêu đau, Thẩm Du đã hiểu là chuyện gì, kỳ thật thân thể này của nguyên chủ mỗi khi đến kỳ đều đau chết đi sống lại, trước đây cô chưa bao giờ trải qua đau đớn như vậy nên nhất thời phản ứng hơi thái quá.

Lúc sau nghe được Thẩm Tiêu hoảng loạn mà cho rằng cô sắp chết, nếu không phải đang quá đau mà nói, Thẩm Du thật sự sẽ cười ra tiếng.

Chú Lý lớn tuổi trải đời, nên khi nhìn thấy vết máu trên thảm cũng không kinh hoảng, liền bảo Thẩm Tiêu "Mau đem đứa nhỏ bế lên, mang trở về phòng rồi đặt lên giường."

Thẩm Tiêu ngày thường đều là hất hàm sai khiến người khác, nào tới lượt ai đối với hắn hô nọ gọi kia. Nhưng trong lúc thực sự hoảng loạn, hắn cũng mặc kệ này đó, lập tức bế Thẩm Du hướng lên phòng mà chạy. Thật sự là chạy, giống như sợ chỉ cần chậm một bước, cô sẽ trực tiếp tắt thở.

Chú Lý bên này mau chóng đi tìm túi chườm, rót đầy nước ấm sau đó đem lên cho Thẩm Du.

Chờ mọi việc xong xuôi, chú Lý mới đẩy Thẩm Tiêu đi ra ngoài.

"Được rồi được rồi, không có việc gì, còn lại chính tiểu thư có thể xử lý. Để chú đi nấu một chén nước đường."

Thẩm Tiêu lòng còn sợ hãi nhìn cánh cửa đóng kín "Thật sự không sao?"

"Đau bụng đến ngày sẽ không chết được, tiên sinh yên tâm."

Thẩm Tiêu vẫn cố dò hỏi "Thật sự không cần đi bác sĩ?"

"Nếu quá đau thì chỉ có thể uống thuốc giảm đau, gặp bác sĩ cũng vô dụng."

Thẩm Tiêu nghĩ thầm: đau bụng đến tháng đều trị không được, vậy còn cần bác sĩ để làm gì!

Lúc hai người đi xuống cầu thang, Thẩm Tiêu lại hỏi "Có phải hôm nay chơi hơi quá, doạ đứa nhỏ này sợ rồi không?"

Khó có được mấy khi Thẩm Tiêu tự mình tỉnh ngộ, chú Lý vui mừng mà trả lời "Tiểu thư còn nhỏ, lại chỉ có tiên sinh là người nhà, tiên sinh phải đối xử tốt mới được."

Thẩm Tiêu bực bội oán thầm, vì cái gì so với sủng vật còn khó nuôi hơn đâu? Trước kia tử khí trầm trầm không thú vị, gần nhất rốt cuộc chơi vui một chút lại nhanh chóng bị chơi hư rồi, phiền toái!

"Không phải nói thích mấy con búp bê đó sao? Chú mang hết lên cho nó đi."

Chú Lý nghe xong vội vàng gật đầu, âm thầm mừng rỡ, rốt cuộc tiên sinh cũng biết đau lòng người khác.

Vì để cho Thẩm Du kinh hỉ, hắn còn đặc biệt lựa chọn lúc tối trời, lẻn đi vào phòng trộm đặt búp bê lên trên giường.

Kết quả Thẩm Du ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy mười con búp bê ngồi vây quanh, ánh mắt quỷ dị mà nhìn cô, thiếu chút nữa đem Thẩm Du hù chết.

***

Sinh lý kì đau đớn tới ào ạt thực sự hành hạ Thẩm Du chết khiếp. Cô trước kia mỗi khi tới ngày đều không đau, hiện tại về sau hàng tháng phải trải nghiệm cái đau này một lần, ngẫm lại cảm thấy thật khủng bố.

Cũng không biết nguyên chủ trước kia làm cách nào chịu đựng được, dù sao Thẩm Du cũng không nhịn nổi, không chỉ uống thuốc giảm đau mà còn xin nghỉ học hẳn hai ngày.

Cũng vừa lúc dành thời gian này cân nhắc cho vở diễn, Thẩm Du nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần thiết sửa lại kịch bản mà Bạch Mộ Vũ đưa, nhưng đến lúc đó cô muốn phát huy như thế nào cũng không tới phiên Bạch Mộ Vũ đến quản. Dù sao hai người cũng không cần luyện tập với nhau.

Tổng thể chỉ cần đừng biểu hiện đến quá tệ, cái này dù sao cũng là kiểm tra hàng tháng, quan hệ đến thành tích môn học nên cả học sinh lẫn giáo viên đều nghiêm túc mà làm. Bởi vậy cho nên Bạch Mộ Vũ mới yên tâm rủ rê cô chung tổ mà không lo lắng cô sẽ cố ý phá đám.

Bạch Mộ Vũ tuy rằng chỉ là sinh viên năm hai, nhưng vô tình lại có chị gái làm diễn viên, cơ hội đóng phim không hề ít. Thường ngày vẫn luôn được gọi vào vai nữ phụ, về điểm này bạn bè trong lớp đều so không được. Có được cơ hội rèn luyện thực tế, kĩ thuật diễn của Bạch Mộ Vũ khẳng định là tốt so với mặt bằng chung rất nhiều. Chính ả cũng là nghĩ như vậy nên mới cố tình lôi kéo Thẩm Du hợp diễn một màn, định dùng diễn kĩ nghiền áp cô.

Nhưng dù Bạch Mộ Vũ có tính toán khéo léo cỡ nào, cũng sẽ không tính đến Thẩm Du kì thật là xuyên qua tới. Hơn nữa bản thân còn là một diễn viên từng diễn qua vài bộ cổ trang, kể cả diễn xuất không quá xuất sắc đi nữa cũng sẽ không luống cuống. So với Bạch Mộ Vũ, khả năng còn muốn chuyên nghiệp hơn nhiều.

Phân tích một hồi, Thẩm Du liền cảm thấy ngượng ngùng, chính mình có chút khi dễ trẻ nhỏ. Nhưng cái loại tranh chấp ấu trĩ này là do Bạch Mộ Vũ khơi mào ra tới, cô cũng không còn cách khác.

Sau hai ngày nghỉ lại là cuối tuần, tương đương Thẩm Du một hơi nghỉ được bốn ngày, nhưng bốn ngày này cô cũng không nhìn thấy Thẩm Tiêu. Hỏi chú Lý, ông ấy cũng nói không biết. Có thể là bị bộ dáng đau đớn của Thẩm Du doạ đến, nên đã đi tìm chỗ lánh nạn.

Ngày nghỉ qua đi chính là thời điểm kiểm tra môn học, sinh lý kỳ vừa hết, Thẩm Du cả người cũng phấn chấn lên, cảm giác chính mình đã vô địch thiên hạ.

Sáng sớm chạy đến trường, bạn học cùng lớp đã gần đông đủ, bàn ghế đều bị dọn trống, ở giữa chừa ra một khoản rộng để lát nữa dùng làm sân khấu.

Bởi vì đây chỉ là kiểm tra quy mô nhỏ, còn không đến mức đem lên sân khấu lớn, cho nên dùng diện tích phòng học tương đối thích hợp.

Thẩm Du liếc mắt một vòng thấy Bạch Mộ Vũ còn chưa tới, mấy người bạn thân của ả thế nhưng lại có mặt rồi. Đang từ đằng xa tụm năm tụm ba nhìn về phía Thẩm Du, sau đó nhỏ giọng nghị luận, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười trộm.

Thẩm Du mặc kệ bọn họ, chính mình tìm một vị trí để ngồi, sau đó đem kịch bản của Bạch Mộ Vũ ra xem, tuy rằng nội dung đã đổi nhưng cô không chú thích trên giấy, nhìn qua vẫn y hệt lúc đầu.

Thẩm Du ngồi xuống không bao lâu thì Bạch Mộ Vũ cũng vào tới, sau khi xuất hiện cũng không đi tìm nhóm bạn của ả mà lập tức đến trước mặt Thẩm Du, cười nói "Tôi còn tưởng là cậu không dám tới."

Thẩm Du giương mắt nhìn "Có cái gì mà không dám?"

"Sợ lát nữa thi phải diễn chung với tôi chứ sao!"

"Tôi nếu đã cầm lấy kịch bản, tất nhiên sẽ không sợ." Thẩm Du thản nhiên trả lời.

Bạch Mộ Vũ cau mày nhìn cô, cảm thấy Thẩm Du ngày càng kì lạ, hiện tại đều là mặt không đổi sắc mà cãi tay đôi với ả.

"Cậu ốm đi đấy à?" Bạch Mộ Vũ đột nhiên hỏi.

Thẩm Du tuy rằng vẫn mặc quần áo rộng như bao bố của nguyên chủ, nhưng vì đã gầy đi thật nhiều, nên quần áo cùng mắt kính đã không che mắt được mấy nữa.

"Không liên quan đến cậu."

Bạch Mộ Vũ hừ lạnh "Đúng thật người xấu hay thích bày trò, có gầy thành tia chớp cũng không đẹp được đâu."

Thẩm Du cười cười "Chuyện này cũng không liên quan nha."

Bạch Mộ Vũ khom người, hạ thấp giọng "Hiện tại còn có thể cười, đợi lát nữa là sẽ được khóc ngay thôi."

Thẩm Du nhướng mày, đáp lại một câu "Vậy để xem ai khóc trước ai."

Độc miệng ai mà không biết, không mất tiền mua có hiểu không?

Lần này kiểm tra hai người một tổ, mỗi tổ có mười lăm phút, chủ đề tự chọn, giáo viên thông qua màn trình diễn mà cho điểm.

Tổ của Thẩm Du và Bạch Mộ Vũ xếp thứ năm, hai người sau khi bốc thăm cũng không tập dợt như những đôi khác, chỉ ngồi tự xem kịch bản. Chờ đến khi lớp trưởng xướng tên, cả hai mới cùng đi vào.

Giáo viên cũng cầm trong tay kịch bản của mỗi tổ, đến khi nhìn thấy hai người họ diễn chung còn rất bất ngờ. Nhưng có điều nếu có thể hợp diễn, có nghĩa là đã làm huề, liền không hỏi nhiều mà ra hiệu bắt đầu.

Bạch Mộ Vũ đóng vai phi tần được hoàng đế sủng ái, toàn bộ hậu cung không ai dám đối đầu, sau lưng còn có gia thế hiển hách, liền hoàng hậu đều lép vế so với nàng.

Phi tần cậy sủng mà kiêu, trừ hoàng đế ra không coi ai ra gì, đi đường hai mắt đều để trên đầu. Nhân vật kiểu này đối với Bạch Mộ Vũ đúng là đo ni đóng giày, bản chất phóng xuất không cần phải diễn, cũng có thể đem nhân vậy biểu hiện hoàn toàn không sai lệch.

Mà vai diễn của Thẩm Du lại rối rối rắm mười phần, rõ ràng là quốc gia chi hậu, địa vị lại không bằng một phi tử, hoàng đế quanh năm suốt tháng không nhìn đến nàng, cuộc sống tủi nhục lẫn đau buồn.

Trong giả thiết của Bạch Mộ Vũ, hoàng hậu là một nhân vật đáng thương, phi thường thích hợp với Thẩm Du. Cô nên là như thế này, vừa dè dặt vừa đáng thương mới đúng.

Nhưng trên thực tế, biểu hiện của Thẩm Du lại khác xa tưởng tượng của ả.

Bởi vì là kịch bản cổ trang, mang mắt kính dễ làm bạn diễn không nhập tâm, cho nên vừa lúc giáo viên hô bắt đầu, cô đã đem kính tháo xuống. Tuy rằng trước mắt mông lung, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc đi đứng.

Lúc này giữa sân, hai người kỳ thật đều có kinh nghiệm biểu diễn, cho nên tức thì liền nhập diễn. Ánh mắt lẫn thần thái đều biến đổi.

Bạch Mộ Vũ xuân phong đắc ý, vênh váo tự kiêu, Thẩm Du khí độ trầm tĩnh, giữa mày lại cất giấu ưu thương, nhân vật bối cảnh vừa xem là hiểu ngay.

Hai người gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, hoàng hậu tâm tình không tốt, liền muốn tránh mặt đi, sủng phi ngược lại đâu dễ dàng gì bỏ qua cơ hội làm khó nàng. Lập tức liền cho người ngăn cản.

Sủng phi đắc ý tiến lên mà nói "Hoàng hậu cũng tới ngắm hoa sao? Vừa lúc cách đây vài ngày, hoàng thượng sai người đem tặng thần tiếp mấy chậu mẫu đơn, đang nở rộ rất đẹp, bằng không người cũng đến xem một chút?"

Hoàng Hậu biểu tình đạm nhiên, nhưng một bàn tay đã nắm chặt thành quyền, nỗ lực ẩn nhẫn.

"À không, chính ngươi tự mình chậm rãi thưởng thức đi."

Sủng phi giương mắt đánh giá nàng, nhăn đôi mày liễu nói "Hoàng hậu một thân y phục, chính là kiểu dáng năm ngoái đi? Chẳng lẽ nội vụ phủ chưa cấp cho người bộ mới? Bọn cẩu nô tài này, thần thiếp phải hảo hảo giáo huấn một phen!"

Hoàng Hậu đưa mắt nhìn nàng "Được rồi, không cần làm bộ làm tịch, cho hay không cho còn không phải đều là ý tứ của ngươi sao."

Sủng phi bỗng nhiên ha hả mà cười "Nguyên lai vẫn còn biết hậu cung này là ai nắm quyền, chính ta cắt xén bổng lộc của ngươi, ngươi lại có bản lĩnh gì? Một kẻ sớm đã thất sủng, lấy cái gì cùng ta tranh đoạt?"

Tuy rằng đã xem qua kịch bản không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này đối mặt Bạch Mộ Vũ, Thẩm Du vẫn nhịn không được mà thầm mắng một câu. Mẹ nó, kịch bản này khẳng định là Bạch Mộ Vũ tự viết, bằng không có hoàng hậu nào lại thật sự bị phi tần cưỡi lên trên đầu? Lại không phải là bị tống vào lãnh cung, liền tính thất sủng, nhưng địa vị vẫn còn!

Kịch bản diễn đến nơi đây, hoàng hậu hẳn nên bắt đầu đáng thương vô cùng mà rớt nước mắt, sau đó mất hết phong độ mắng chửi sủng phi, trường hợp tương đối thê lương.

Nhưng mà, Thẩm Du từ lúc bắt đầu đã không định sẽ diễn theo kịch bản của Bạch Mộ Vũ.

Chỉ thấy hoàng hậu ánh mắt nhìn về phía nàng lặng lẽ mang theo băng tuyết lạnh lẽo, đó là sự uy nghiêm mà một mẫu nghi thiên hạ nên có, cùng với sự phẫn hận của một nữ nhân bị đoạt mất tình yêu.

Nàng kiên định quyết tuyệt, từng bước tới gần sủng phi, trong khoảnh khắc ánh mắt chuyển động, chân mày buộc chặt, giơ tay lên hướng về phía đối diện mà tát qua đi.

"CHÁT——"