Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ

Chương 86

Editor: Nozomi

30/10/2020

🍒🍒🍒🍒🍒

Mấy ngày này Nhan Nghiên trải qua vô cùng dày vò.

Đạo diễn Lâm còn nghiêm khắc hơn đạo diễn 《 Nhiếp Chính Vương 》lại còn luôn nhắm vào cô ta.

Đường Đường và những người khác đều hai ba lần là qua, đến lượt cô ta liền điên cuồng NG, ngay cả khi cô ta không diễn tốt như bọn họ, thì cũng thật sự không cần NG gần hai mươi lần chứ, hơn nữa đạo diễn Lâm thường xuyên dạy người khác cách diễn nhưng chưa bao giờ dạy cô ta.

Nhớ tới vài nhân viên công tác còn nói cô ta làm trễ tiến độ, cô ta cũng đâu cố ý.

Nhan Nghiên nghĩ đây đã là kết quả mất mặt và nghiêm trọng nhất, nhiều ngày trôi qua đạo diễn cũng không nhắc tới chuyện đổi người làm cô ta cho rằng sẽ không có sự thay đổi nào nữa.

Tuy nhiên hai chữ đổi người bất ngờ ập vào tai cô ta.

Ngay cả đạo diễn Lâm cũng muốn để Đường Đường thay thế cô ta!

Đùa kiểu gì vậy??

Nhan Nghiên giận run lên, cô ta là thân phận gì, Đường Đường là thân phận gì?

Cô ta bị thay thế đã đủ mất mặt, nếu bị Đường Đường thay thế thì cô ta còn có mặt mũi nào ở cái vòng này nữa?

Trợ lý đi theo Nhan Nghiên vẫn luôn thật cẩn thận, vốn dĩ thấy tâm trạng Nhan Nghiên hôm nay không tệ thì thở phào nhẹ nhõm, vất vả lắm mới có thời gian rảnh để trò chuyện với các nhân viên khác trong đoàn, kết quả liền nghe tiếng hét bén nhọn phẫn nộ của Nhan Nghiên.

"Không có chuyện gì thì cứ ở trước mặt làm chướng mắt, lúc có việc thì tìm không thấy người, tôi còn cần cô làm gì nữa, không làm được nữa thì dọn đồ cút sớm đi..."

Sắc mặt trợ lý tức khắc tái nhợt, trong tay còn ôm quần áo của Nhan Nghiên, vẻ mặt sợ hãi sắp khóc nói xin lỗi với vài người rồi đi theo Nhan Nghiên.

Mấy người vừa nói chuyện với trợ lý nhìn cô gái nhỏ phía xa bị mắng cúi đầu nhận lỗi, một người mắng một tiếng "F*ck" rồi quay lưng bỏ đi.

Trợ lý này của Nhan Nghiên rất nhút nhát, lúc nói chuyện với bọn họ đều kèm theo nụ cười, gần đây bọn họ vì bị Nhan Nghiên liên lụy nên cũng không thích phản ứng với người bên cạnh Nhan Nghiên, nhưng thỉnh thoảng lại thấy Nhan Nghiên mắng trợ lý, chỉ cần có chuyện không hài lòng sẽ dùng trợ lý để trút giận.

Sau khi nhìn lâu ngày thì thật sự tức giận.

Người ta đồn rằng Nhan Nghiên là người có tính tình tốt, toàn cmn là giả.

Trong đoàn phim có rất nhiều diễn viên, Nhan Nghiên là người có tính tình kém nhất.

Một nhiếp ảnh gia đang thu dọn ống kính ở xa nhìn thấy Nhan Nghiên và trợ lý cúi đầu đột nhiên có chút mê mang.

Hắn từng hợp tác với Nhan Nghiên một lần lúc Nhan Nghiên 21 tuổi, khi đó hắn làm trợ lý nhiếp ảnh trong đoàn phim, Nhan Nghiên lúc ấy nhỏ hơn bây giờ ba tuổi nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười, sẽ cùng trợ lý nói đùa hoặc làm nũng, hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của Nhan Nghiên.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhiếp ảnh gia đột nhiên nhớ tới một từ

Thả đầu*

*thuần hóa đầu, một thuật phù thủy được truyền bá ở Đông Nam Á.

Biểu hiện hiện tại của Nhan Nghiên rất giống người bị thả đầu.

Tính cách thay đổi, kỹ thuật diễn cũng sa sút.

Sa sút đến nỗi Bách Thần có thể cảm nhận được rõ ràng.

Bách Thần là người mới nhưng lại có thiên phú diễn xuất, hơn nữa từ khi thấy biểu hiện xuất sắc của Đường Đường, Bách Thần sợ mình thua Đường Đường quá xa nên cũng nghiên cứu kịch bản rất lâu.

Sau khi chính thức quay, đạo diễn Lâm nói mặc dù diễn xuất của hắn còn hơi non nớt nhưng cũng không tệ.

Bách Thần thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu liếc nhìn Đường Đường nhưng Đường Đường đang cầm điện thoại không biết đang làm gì, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.

Mỗi ngày tiến bộ một chút, sau đó cùng diễn với các tiền bối khác và Đường Đường vô tình bị lôi cuốn vào cốt truyện, Bách Thần rốt cuộc cảm thụ được cảm giác thế nào là nhập diễn.

Cũng cảm nhận được mình là người bị kéo đi.

Đây là chênh lệch, so sánh với các tiền bối, kinh nghiệm của hắn kém hơn, so với Đường Đường, có lẽ tài năng của hắn kém hơn.

Nhưng khi quay đầu lại đối mặt với Nhan Nghiên, Bách Thần hoàn toàn không có loại cảm giác này, rất khó nhập tâm vào cốt truyện, lúc này hắn lại giống như một người mới nhỏ bé.

Sự thất vọng càng lúc càng tăng thêm.

Bách Thần cảm thấy có lẽ nên đem ký ức dừng lại trước 《 Hoa du ký 》, đem hình tượng Nhan Nghiên mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến Nhan Nghiên nữa, ý định ban đầu của hắn khi đến đoàn phim 《 Anh Cơ 》 thật ra là để theo đuổi Đường Đường, đương nhiên bây giờ phát hiện ra thú vui diễn xuất và nghiện diễn xem như một bất ngờ thú vị.

Quay đầu lại nhìn thấy Đường Đường đang chơi di động, Đường Đường hôm nay không có cảnh quay nên ngồi sang một bên cũng không đọc kịch bản.

Bách Thần hít sâu một hơi.

Quỷ mới biết tại sao nhìn thấy Đường Đường hắn lại căng thẳng như vậy.

Ghế bên cạnh Đường Đường trống không, Bách Thần giả vờ thản nhiên ngồi xuống ghế, sau đó ho nhẹ một tiếng, nhìn điện thoại rồi làm như nhàm chán liếc nhìn Đường Đường, "Tán gẫu à?"

Đường Đường sửng sốt.

Cô đang nói chuyện với Minh Thiếu Diễm.

Phải biết rằng một người bận rộn như Minh Thiếu Diễm có thể trong thời gian làm việc trò chuyện yêu đương với cô là một chuyện hiếm có thế nào!

Thật ra gần đây đóng phim rất thuận lợi nhưng khi Minh Thiếu Diễm hỏi tới thì lại nói không thuận lợi.

Đường Đường cảm thấy mình từ khi yêu đã trở thành cao thủ, Minh Thiếu Diễm hỏi cô có mệt không, thực tế không mệt, nhưng trả lời phải là rất mệt và rất mệt, mệt đến không thể nhúc nhích.

Sau khi tố khổ và giả vờ đáng thương, giọng nói mềm mại khẽ thì thầm, "Em rất nhớ anh!"

Đường Đường không trông mong Minh Thiếu Diễm sẽ nói những lời tình cảm, người đàn ông này mãi mãi vẫn làm nhiều hơn nói, yêu nhau đã mấy tháng số lần Minh Thiếu Diễm nói lời âu yếm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Quả nhiên Minh Thiếu Diễm im lặng một lúc lâu mới trả lời lại.

[anh cũng nhớ em!]

Đường Đường:!!!

Đối với chú Minh chính trực thì điều này thật hiếm thấy! Đường Đường kinh ngạc và cũng thật vui vẻ, nhưng lại chưa thấy đủ còn muốn được đằng chân lân đằng đầu.

[anh gửi ghi âm cho em nghe đi]

Minh Thiếu Diễm:......

[anh ghi âm nói anh nhớ em có được không?]

Minh Thiếu Diễm:......

Mỗi lần nói chuyện với Đường Đường tại sao luôn có cảm giác vô lực khi lấy nhầm kịch bản.

Sếp Minh ngồi trong văn phòng trống, nhìn chằm chằm di động gần một phút, cuối cùng cũng cất lên giọng nói đáng xấu hổ nhất trong đời.

Lúc Đường Đường cho rằng không thể đùa tiếp nữa thì tin nhắn wechat của Minh Thiếu Diễm gửi đến.

"Anh nhớ em"

Đường Đường nghe giọng nói quen thuộc, trầm thấp từ tính, dễ nghe đến rối tinh rối mù, cả người ngập tràn bong bóng hạnh phúc, vốn dĩ vừa chuẩn bị dừng, vì một câu như vậy của Minh Thiếu Diễm lại dùng giọng điệu mềm mại làm nũng khiến Minh Thiếu Diễm không thể chịu nổi.

"Em muốn về nhà quá!"

"Ngoan, lo đóng phim cho tốt"

Chú Minh quả nhiên vẫn là một người lạnh lùng, may mà lại gửi thêm một tin nữa

"Mấy ngày nữa..."

Còn chưa nghe xong bên cạnh đột nhiên xem vào một câu, "Tán gẫu à?"

Đường Đường sợ tới mức thiếu chút nữa quăng điện thoại.

Vội vàng tắt phần ghi âm và rời khỏi wechat, trên mặt khôi phục nụ cười nhếch chuyên nghiệp, "Đúng vậy, hôm nay không có cảnh quay nên thả lỏng một chút"

Bách Thần thề rằng hắn nghe thấy giọng đàn ông!

Mặc dù không nghe thấy người đàn ông nói gì nhưng hắn đảm bảo hắn nghe thấy người đàn ông đó nói, "Ngoan"

Từ này quá mập mờ.

Trong nháy mắt Bách Thần trở nên căng thẳng, người đàn ông đó là ai? Tại sao lại dùng giọng điệu thân mật như vậy nói chuyện với Đường Đường?

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, Bách Thần cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.

Bách Thần muốn hỏi, nhưng quan hệ hiện tại giữa hắn và Đường Đường rõ ràng không thích hợp, cho nên dù có tò mò vẫn cố nén xuống, nghiêm túc nói chuyện kịch bản với Đường Đường, thái độ như người mới không biết gì hỏi Đường Đường một đoạn tình tiết xem mình đã hiểu đủ chưa?

Nếu Bách Thần nói chuyện cá nhân, Đường Đường đương nhiên sẽ không để ý tới nhưng Bách Thần hiện tại đang hỏi công việc, Đường Đường cầm lấy kịch bản nói với Bách Thần sự hiểu biết của mình đối với đoạn này.

Bách Thần thực sự có thiên phú diễn xuất, Đường Đường vừa mới chỉ một chút Bách Thần lập tức hiểu ngay, Đường Đường không thể không kinh ngạc cảm thán bàn tay vàng của nam chính thần kỳ đến mức nào, đang nói chuyện đột nhiên có tiếng hét từ phía xa, mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Người trợ lý gầy gầy bên cạnh Nhan Nghiên bị đổ một cốc cà phê lên người, quần áo lấm lem, có lẽ tay đã bị bỏng đang dùng sức phủi tay, Nhan Nghiên ngồi trên ghế trơ mắt mắng trợ lý chuẩn bị cà phê quá nóng muốn bỏng chết cô ta hay sao?

Nhan Nghiên ném thẳng cốc cà phê nóng lên người trợ lý.

Bách Thần nhìn ánh mắt phẫn hận của Nhan Nghiên, đột nhiên phản ứng lại.

Nhan Nghiên vì thấy hắn nói chuyện với Đường Đường nên lấy trợ lý để trút giận?

Đôi tay Bách Thần không khỏi run lên.

Hắn chỉ thấy thật khó tin.

Nhan Nghiên thu hồi tầm mắt, trắng mắt liếc trợ lý một cái để cô ấy đừng ở đó chướng mắt, bên cạnh có người không nhìn nổi nói Nhan Nghiên đừng quá đáng, Nhan Nghiên cầm kịch bản ra vẻ đang nghiêm túc xem, "Không phải chuyện của các người!"

Đường Đường đột nhiên cảm thấy không thể tiếp nhận.

Khuôn mặt mà mình quen thuộc nhất đã trở thành một dáng vẻ xa lạ và đáng ghét nhất.

Trong lòng Đường Đường không thoải mái.

Nếu Nhan Nghiên trên thế giới này vẫn còn sống, biết mình đã trở thành dáng vẻ như bây giờ, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?

Tại sao lại làm như vậy?

Tại sao lại muốn phá hủy mọi thứ mà một người đã dày công gây dựng đến mức không dám nhìn thẳng thế này?

Ngày hôm sau, trợ lý Nhan Nghiên biến mất, đến ngày thứ ba, bên cạnh Nhan Nghiên có một cô gái gầy gầy nhỏ xinh.

Đường Đường nhìn khuôn mặt quen thuộc mà sững sờ.

Đây là Chanh (~Nịnh Mông).

Chanh là trợ lý ở bên cạnh cô lâu nhất, lúc trước tiểu thuyết này cũng là Chanh bắt cô đọc, tuy rằng không nhớ rõ Chanh làm trợ lý cho mình lúc nào nhưng hình như trễ hơn bây giờ một chút.

Chanh không rụt rè như trợ lý nhỏ lúc trước mà rất hoạt bát, Đường Đường nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, Chanh dường như để ý đến ánh mắt của cô nên cười rạng rỡ nhìn cô.

Buổi chiều, Chanh mời cả đoàn uống cà phê, còn đích thân đưa cho Đường Đường một cốc. Cảnh quay đêm hôm đó, Chanh cũng không biết có chuyện gì, cả người uể oải còn trốn tránh người khác.

Đường Đường cảm thấy có gì đó không ổn, lúc rảnh liền đi tìm Chanh, nhìn thoáng qua đã thấy đôi mắt Chanh đỏ rực.

Giờ phút này Đường Đường tức giận muốn chửi thề.

"Nhan Nghiên mắng cô sao?"

Chanh nhìn cô một cái, hoảng hốt xung quanh rồi lắc đầu nhỏ giọng nói "Không có", sau đó nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Đường Đường.