Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ

Chương 62

Editor: Nozomi

03/10/2020

🐇🐇🐇🐇🐇

"Cô ấy đang yêu"

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Minh Thiếu Diễm chỉ nói một câu như vậy.

Bác sĩ đã chuẩn bị đi ngủ bị câu nói thình lình này dọa nhảy dựng, phản ứng xong liền âm thầm thắp cho Minh Thiếu Diễm một cây nến.

Quá thảm.

Quá ngược tâm.

Dù đẹp trai và giàu có thì có lợi ích gì, thích người không thích hắn còn chưa tính, bây giờ người đó còn chạy theo người khác.

Nhưng lời này chỉ dám giấu trong lòng không dám nói ra, là một bác sĩ chuyên nghiệp, quan trọng nhất là phải bắt đầu khai sáng cho Minh Thiếu Diễm.

"Vậy lúc này ngài có suy nghĩ gì?"

Suy nghĩ gì sao?

Đôi mắt Minh Thiếu Diễm tối tăm như sương mù dày đặc, giọng nói cũng có chút u ám và điên cuồng, "Tôi muốn giết chết tên nhóc đó để cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh tôi"

Bác sĩ:......

No no no, xin ngài hãy bình tĩnh!

"Kỳ thật kết quả này không phải ngài đã biết ngay từ đầu rồi sao, chẳng qua bởi vì quá đột ngột, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp thu..."

Bác sĩ dùng hết bản lĩnh lớn nhất của đời mình, nói đi nói lại với Minh Thiếu Diễm một đạo lý, không phải của ngài trước sau gì cũng không thuộc về ngài, cho dù ngài thật sự giết chết người yêu của cô ấy đi nữa chẳng lẽ cháu gái ngài sẽ cùng ngài ở bên nhau sao?

Không có khả năng có được không? nói không chừng ngay cả chú cháu cũng không thể làm tiếp.

Không phải cách đẹp nhất để yêu ai đó là thành toàn cho cô ấy sao? Nếu ngài làm thế, vậy nhất định ngài không thực sự yêu cô ấy!

Hắn đã làm bác sĩ tâm lý biết bao lâu nhưng từ khi tiếp nhận trường hợp của Minh Thiếu Diễm hắn đã triệt triệt để để trở thành một chuyên gia tình yêu.

Bác sĩ vừa điên cuồng giảng đạo lý vừa không nhịn được tò mò, cháu gái của Minh Thiếu Diễm mới 18 tuổi, không biết rốt cuộc là nhân vật thần tiên nào lại có thể làm cho loại người như Minh Thiếu Diễm thích đến mức này?

Cuối cùng cúp điện thoại, Minh Thiếu Diễm ngã người lên sofa, tay phải vô lực che đôi mắt.

Đây vốn dĩ là một mối quan hệ không nên bắt đầu, ngay từ lúc bắt đầu liền biết kết cục, hắn đã sớm hiểu rõ sự thật này.

Không phải sao?

Đúng như lời bác sĩ nói, có lẽ mọi thứ đến quá bất ngờ, ngày mai khi trở về nhà, hắn vẫn phải giữ nguyên bộ dạng thường ngày, làm một người chú hoàn hảo và ân cần trước mặt Đường Đường.

Minh Thiếu Diễm cả đêm ngủ không ngon trong khi chất lượng giấc ngủ của Đường Đường ở bên kia tốt hơn bình thường.

Ngày hôm sau đến trường trong lòng còn nghĩ không biết buổi chiều về đến nhà Minh Thiếu Diễm đã về chưa?

Đường Đường cảm thấy mình có chút sa đọa, kỳ thi đại học đã ở ngay trước mắt mà tâm trí lại không hề tập trung vào việc học.

Thật là không thể chấp nhận được!

Vừa thấy Đường Đường thay đổi sự thất thần của ngày hôm qua thành cả người giống như tiêm máu gà, Đổng Ngọc càng cảm thấy Đường Đường đang yêu.

Dù là bạn bè nhưng Đường Đường vẫn là nghệ sĩ, những gì không nên hỏi vẫn là ít hỏi thì hơn.

Mặc dù trong lòng cũng có chút tò mò, nhớ đến cp "Mễ Đường" gần đây đang nổi đình nổi đám, chẳng lẽ Đường Đường đang hẹn hò với Mễ Việt?

Kỳ thật cũng không tệ, mỗi tuần xem 《Hoa du ký 》, thậm chí cô còn nghĩ hai người này rất ngọt ngào, tuy rằng Mễ Việt có chút ngốc ngếch nhưng đối với Đường Đường lại rất thành thật.

Bây giờ Đường Đường cũng được xem là tiểu thư nhà giàu, với thân phận Mễ Việt thì phải đến ở rể?

Không đúng, không phải Đường Đường đã nói thích thành thục ổn trọng sao? Mễ Việt nhìn thế nào cũng không phù hợp với hình tượng đó.

Đổng Ngọc suy nghĩ lung tung rối loạn, đột nhiên cảm thấy mình lo nghĩ quá nhiều.

Đường Đường mới 18 tuổi, làm sao vừa mới yêu đã tiến tới hôn nhân được? Chính mình cũng yêu đương với rất nhiều bạn trai và chưa có ai vượt qua nửa năm.

Buổi chiều tan học, Đường Đường vốn thường không vội vàng, không biết có chuyện gì nhanh chóng chào tạm biệt mọi người rồi nhảy lên xe, mấy người nhìn nhau, Phong Thiên Dương sờ sờ đầu, "Có chuyện gì vậy? Vội vàng đi đầu thai à? "

Đổng Ngọc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc Phong Thiên Dương một cái.

Ngày mai là thứ bảy, không chừng Đường Đường muốn đi gặp Mễ Việt.

Cậu đúng là đồ ngốc, như vậy cũng không nhìn ra được.

Tâm trạng Đường Đường rất tốt, thậm chí còn có chút khẩn trương, Jason nói Minh Thiếu Diễm đã về đến sân bay quốc tế S lúc 3 giờ chiều, sau đó cũng không đến công ty mà ở nhà nghỉ ngơi.

Như vậy có nghĩa là Minh Thiếu Diễm đang ở nhà.

Lúc này Minh Thiếu Diễm đúng là đang ở nhà.

Không muốn về nước, không muốn về nhà nhưng chuyện này không thể không đối mặt.

Sự can đảm trong xương cốt vẫn khiến Minh Thiếu Diễm lựa chọn đối mặt, trốn tránh trước giờ không phải là tác phong của hắn.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc liền vào thư phòng đọc sách, tuy rằng xem không vào nhưng miễn cưỡng cũng làm tâm trạng vốn không mấy bình tĩnh dịu đi.

5 giờ 35 phút chiều, ngoài cửa sổ có tiếng xe rất nhỏ, đầu ngón tay Minh Thiếu Diễm ấn trên trang sách dừng lại một chút, cúi đầu nhìn số trang rồi khép sách lại ra khỏi thư phòng.

Sắc mặt có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Đường Đường từ ngoài cửa bước vào, trên người mặc bộ đồng phục không có hoa văn, vừa nhìn thấy hắn hai mắt liền sáng lên kêu một tiếng "Chú"

"Về rồi à", Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt hỏi một tiếng.

Đường Đường gật đầu, nheo mắt lại, bên môi xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ xinh làm đôi mắt Minh Thiếu Diễm phát đau.

"Cháu lên thay quần áo trước", Đường Đường cảm thấy nhịp tim của mình hình như có chút tăng tốc, hẳn là Minh Thiếu Diễm đeo kính gọng vàng quá đẹp, đi được vài bậc thang lại quay đầu, "Lát gặp lại"

"... Lát gặp lại"

Minh Thiếu Diễm nhíu mày, hôm nay Đường Đường không biết có chuyện gì có chút kỳ quái.

Một lúc sau, Minh Thiếu Diễm cảm thấy càng kỳ quái.

Đường Đường ở nhà ăn mặc rất giản dị, thường là quần áo bình thường. Hôm nay khi đi xuống lại mặc váy, khoe cánh tay mảnh khảnh và xương quai xanh thanh tú, hai chân dài có thể thu hút sự chú ý của người khác trong phút chốc bất ngờ đâm vào mắt Minh Thiếu Diễm.

Minh Thiếu Diễm hít vào một hơi.

Đây là đang làm cái gì?

Trái tim Minh Thiếu Diễm thắt lại, ánh mắt loạng choạng, cố gắng giữ bình tĩnh,

"Lát nữa ra ngoài sao?"

"Không có", Đường Đường mỉm cười ngồi xuống sofa bên cạnh Minh Thiếu Diễm, tay chống cằm nhìn Minh Thiếu Diễm gọi hắn một tiếng, "Chú"

"Ừ" ánh mắt của Minh Thiếu Diễm vẫn dừng lại trên tờ tạp chí, "Sao vậy?"

"Cháu có chuyện này muốn nói với chú"

Mắt Minh Thiếu Diễm run lên, lông mi nhẹ rũ xuống, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói, " Lát nữa nói đi, tới giờ ăn cơm rồi"

Cũng đúng.

Đường Đường ngồi dậy, bây giờ đúng là không đủ thời gian.

Một bữa ăn bắt đầu cho một khởi đầu mới.

Đường Đường muốn ăn nhanh cho xong, Minh Thiếu Diễm lại hận không thể chậm lại một chút. Vừa ăn xong Jason đột nhiên gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm, nói có việc gấp cần Minh Thiếu Diễm xử lý, Minh Thiếu Diễm liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Đặt chén đũa xuống nói với dì Trình và Đường Đường: "Cháu đi trước xử lý công việc."

Dì Trình đau lòng khuyên hắn ăn thêm hai miếng, Minh Thiếu Diễm trực tiếp từ chối lên thư phòng ở lầu hai.

Đường Đường nhìn Minh Thiếu Diễm rời khỏi phòng bếp, liền xoay người hỏi dì Trình, "Dì, cháu mặc váy có đẹp không?"

"Đẹp a", dì Trình hết lòng khen ngợi, "Đường Đường nhà chúng ta đẹp như vậy mặc cái gì cũng đẹp hết"

Vậy sao Minh Thiếu Diễm không thèm nhìn một cái?

Như vậy không được

Đường Đường có chút không rõ.

Đừng nói Minh Thiếu Diễm căn bản không xem mình là phụ nữ nha.

Đường Đường càng nghĩ càng cảm thấy đúng, gương mặt này của cô ngay cả phụ nữ nhìn cũng động tâm, Minh Thiếu Diễm lại hoàn toàn không dao động, còn không phải bởi vì Đường Đường là cháu gái của hắn sao?

Nhưng càng như vậy thì càng phải tấn công sớm hơn, để lâu dài thì ý tưởng này của Minh Thiếu Diễm càng ăn sâu bén rễ.

Đường Đường ân cần cho Minh Thiếu Diễm thời gian làm việc, đợi từ 7 giờ đến 8 giờ, từ 8 giờ đợi đến 9 giờ, lúc 9 giờ rưỡi Đường Đường đã không thể ngồi yên, xuống lầu vừa lúc thấy dì Trình đang cắt trái cây để đưa lên cho Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường nhận lấy nói, "Để cháu đi"

"Đi đi", dì Trình không có vấn đề gì liền đưa trái cây cho Đường Đường, còn mình thì đi xem TV ở phòng khách.

Đường Đường cầm lấy đĩa trái cây nhỏ lên lầu hai, gõ cửa thư phòng của Minh Thiếu Diễm, giọng nói ngắn gọn của Minh Thiếu Diễm vang lên,

"Vào đi."

Minh Thiếu Diễm không phải muốn trốn Đường Đường mà quả thực đang bận việc.

Công việc khẩn cấp phải do hắn đích thân giải quyết, bây giờ xử lý cũng sắp kết thúc, lập tức liền có thể làm xong.

Cứ tưởng là dì Trình, nhưng không ngờ lại là Đường Đường, trái tim Minh Thiếu Diễm liền lỡ một nhịp

"Để lên bàn đi"

Đường Đường đặt dĩa trái cây lên bàn trà nhỏ, ghé vào bàn làm việc nhìn cuốn sổ dày đặc chữ tiếng Anh, "Hay là nghỉ ngơi một chút đi"

"Không cần" Minh Thiếu Diễm nhíu mày.

Hành động của Đường Đường hôm nay có chút kỳ lạ, lời nói và việc làm đều lộ ra ý lấy lòng hắn.

Có phải nghĩ rằng những gì sắp nói sẽ khiến hắn khó chịu?

Sao có thể, Minh Thiếu Diễm buồn cười nghĩ, trong lòng Đường Đường, hắn chính là một người chú tốt và ngay thẳng.

Làm sao hắn có thể làm cô khó xử được, Minh Thiếu Diễm rũ mắt xuống, bất đắc dĩ thở dài.

"Không phải cháu nói có chuyện muốn nói với chú sao? nói đi"

Đường Đường thấy công việc còn chưa làm xong, do dự nói, "Không gấp ạ, công việc quan trọng hơn"

Nói ra sợ rằng trong lúc nhất thời chú không chấp nhận được, nhưng là chậm trễ công việc, chính là cháu không phải.

"Chỉ còn chút nữa thôi, không sao đâu", cuối cùng người khó chịu vẫn là mình.

Nếu như vậy thì cháu liền nói?

Đường Đường chớp chớp mắt, đặt hai tay lên bàn, hơi hơi cúi người về phía trước gần Minh Thiếu Diễm, "Chú."

Không đúng, Đường Đường thay đổi cách xưng hô, "Minh Thiếu Diễm."

Minh Thiếu Diễm không chút che dấu nhíu mày, cho dù hắn yêu cô cũng không thể để Đường Đường không lớn không nhỏ trực tiếp kêu tên hắn như vậy, thẳng thắn chỉ ra chỗ sai, "Chú là chú của cháu"

"Anh không phải", Đường Đường ngắt lời Minh Thiếu Diễm.

Hiếm khi Minh Thiếu Diễm không có phản ứng, đôi mắt đen như mực kinh ngạc nhìn Đường Đường, tưởng mình nghe nhầm, "Cháu nói cái gì?"

"Có hai việc, em muốn nói với anh", Đường Đường nghiêm túc nhìn Minh Thiếu Diễm, "Thứ nhất em thực sự không phải là cháu ruột của anh, anh cũng không phải chú của em, giữa hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào."

"Nói bậy gì đó!"

Minh Thiếu Diễm tức giận.

Loại chuyện này có thể tùy tiện nói giỡn sao?

"Thân phận của cháu là chú tự mình nghiệm chứng, lúc trước là chú tự mình lấy mẫu máu, tuyệt đối không sai", Minh Thiếu Diễm hít sâu một hơi, nặng nề nhìn Đường Đường, "Chú mặc kệ cháu đã nghe những điều vô nghĩa này ở đâu, bây giờ hãy quên hết đi, cha của cháu là Minh Thiếu Phạn, chú là chú ruột của cháu, cháu là con gái của Minh gia chúng ta, chuyện này không được nhắc lại nữa."

Đường Đường:......

Quỷ mới biết tại sao lúc trước thu thập tin tức lại có thể xác nhận Đường Đường là tiểu thư Minh gia a!

Bug của tiểu thuyết cô cũng không giải thích được.

Hơn nữa phản ứng của Minh Thiếu Diễm còn kịch liệt hơn cô tưởng tượng.

Đường Đường nghiêm túc nhìn mắt Minh Thiếu Diễm, "Nếu không tin ngày mai chúng ta có thể đi bệnh viện làm giám định lại lần nữa, em thật sự không phải tiểu thư Minh gia."

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm lạnh lùng, có thể thấy được hoàn toàn không tin lời Đường Đường.

Thân phận Đường Đường đã được chính Jason xác minh, đối với căn cứ khoa học, lời nói của Đường Đường không có độ tin cậy.

"Đừng nói chuyện này nữa" Minh Thiếu Diễm cố nén tức giận, thầm nghĩ lát nữa sẽ cho người tra rõ xem ai đang nói bậy bạ trước mặt Đường Đường, coi như không có chỗ để thương lượng, "Không phải nói có hai việc sao? chuyện còn lại là gì?"

Đường Đường thực sự không ngờ Minh Thiếu Diễm lại phản ứng như thế này.

Tại sao lại không tin?

Minh Thiếu Diễm không tin, làm sao cô có thể tiếp tục?

Chỉ vậy mà đã tức giận rồi, nếu lại nói tiếp không biết Minh Thiếu Diễm có trực tiếp đuổi cô ra ngoài không?

Nhưng nếu không nói ra, Minh Thiếu Diễm sẽ không bao giờ thực sự để ý đến cô, hắn vẫn sẽ xem cô là cháu gái ruột.

"Chuyện thứ hai", Đường Đường hít sâu một hơi, đôi mắt nâu nhạt dịu lại, "Em phát hiện hình như em rất thích anh, là loại thích kiểu yêu đương"

Nhìn sắc mặt của Minh Thiếu Diễm đột nhiên thay đổi, tim Đường Đường đập thình thịch, chết thì chết, cô không tin Minh Thiếu Diễm thật sự có thể đuổi cô ra ngoài, "Cho nên, Minh Thiếu Diễm, anh có muốn thử một lần hay không?"

Minh Thiếu Diễm cả người cứng đờ tại chỗ, "Thử cái gì?"

"Đương nhiên là thử một lần cùng em yêu đương a"

Tác giả có lời muốn nói: Đoán một chút, kế tiếp sẽ ngọt ngọt ngọt hay là đột nhiên thay đổi?

Editor: Đoạn sau lúc Đường Đường nói chuyện với Minh Thiếu Diễm mình sẽ dùng "anh" & "em" nhé!