Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 20

Ngồi cả buổi chiều, tình trạng của Đô Đô đã ổn định trở lại, Vinh Nhung quyết định đến gặp ban tổ chức chương trình một chuyến.

Đi ngang qua phòng khách, không thấy ai…

Vinh Nhung liếc nhìn một cái rồi bước thẳng ra khỏi nhà chung, PD đi theo nhanh chóng quay phim.

Thấy cậu đi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, khán giả không khỏi tò mò hỏi: "Vinh Nhung đang đi đâu vậy?"

Câu hỏi này được giải đáp khi Vinh Nhung gọi một tiếng "Đạo diễn": “Thì ra ban tổ chức ở ngay bên cạnh."

Đạo diễn nhìn thấy cậu, cười nói: "Trùng hợp thật, đỡ phải đi tìm cậu nữa, cậu qua đây xem cái này."

Theo chỉ dẫn của đạo diễn, Vinh Nhung nhìn vào màn hình. Trên đó là đoạn ghi hình lại cảnh trong phòng của Hàn Lệ. Vinh Nhung thấy Du Dịch Nghiêm và  Sở Viễn Trạch vì cậu mà đến bàn bạc về chuyện của “Happy” trong phòng Hàn Lệ.

Nhìn mãi nhìn mãi, mắt Vinh Nhung dần đỏ hoe.

[Mọi người đều tốt bụng quá.]

[Vừa nãy tức muốn chết, giờ lại cảm động quá đi mất.]

[Sao An An lại không có ở đây vậy?]

[Người hỏi câu hỏi này chắc chắn là chưa xem “tiệc trà sự thật”, An An sợ động vật nhỏ lắm mà.]

“Xin lỗi, tôi xin phép về trước.” Vinh Nhung chào tạm biệt đạo diễn rồi chạy thật nhanh về nhà chung, lên lầu đến phòng của Hàn Lệ, gõ cửa.

Vì chạy quá nhanh nên mặt Vinh Nhung đỏ bừng lên.

“Ai đấy?” Giọng Hàn Lệ nghe có vẻ không vui vang lên từ trong phòng.

“Là tôi.” Nghe thấy tiếng Vinh Nhung, mắt Hàn Lệ sáng lên.

Nghe thấy giọng của Vinh Nhung, Sở Viễn Trạch định đứng dậy mở cửa nhưng chưa kịp hành động thì Hàn Lệ đã nhanh chân hơn một bước.

Nhận ra chủ nhân mở cửa, chú chó Alaska liền phấn khích chạy ào ra ngoài.

Do đó, khi cánh cửa mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt Vinh Nhung là một chú chó Alaska to lớn đang trong trạng thái cực kỳ phấn khích.

Vinh Nhung bị giật mình hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay người gần mình nhất, chạy đến trốn sau lưng người đó.

Hàn Lệ cũng bị thân thể ấm áp bất ngờ áp sát làm giật mình, còn vô thức đưa tay ra che chắn, nói với Happy đang áp sát: “Dừng lại.”

… Nhưng khi ý thức được, cả hai người đang dựa vào nhau đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lúng túng.

Vinh Nhung quyết định chủ động trước, vội buông tay chạy đến bên Du Dịch Nghiêm và Sở Viễn Trạch nói: “Tôi đã xem cuộc trò chuyện của mọi người từ đạo diễn rồi. Chỉ cần anh cũng có thể quản lý tốt Happy, tôi có thể đảm bảo sẽ không để Đô Đô xuất hiện ở nơi công cộng.”

Hàn Lệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa hơi đỏ của Vinh Nhung một lúc, bất ngờ nói: “Được.”

Điều này khiến Du Dịch Nghiêm và Sở Viễn Trạch, hai người đã nói chuyện mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đạt được thỏa thuận, không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau …

"Không để Đô Đô xuất hiện ở nơi công cộng" có nghĩa là phòng khách, phòng game đều không được đi, tức là Vinh Nhung không thể ngủ trên sofa phòng khách nữa.

Vì vậy, sau khi ra khỏi phòng Hàn Lệ, Du Dịch Nghiêm nói với Vinh Nhung: "Vinh Nhung, tôi sẽ đợi Kỳ Ngạn về rồi bàn bạc với cậu ấy. Xem có thể để cậu ấy đi ở cùng với tổng giám đốc Phó, rồi cậu qua đây ở với tôi được không?"

Nghe vậy, Vinh Nhung không thể không cảm động, nhưng cậu sợ hành động này sẽ chọc giận Mạc Sâm*, liên lụy đến bác sĩ Du, nên từ chối: "Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Du, nhưng như vậy lại ảnh hưởng đến ảnh đế Tiết, phiền phức cho các anh quá, tôi vẫn nên trực tiếp tìm tổng giám đốc Phó."

*Nhân cách thứ 2 Tiết Kỳ Ngạn

"Nhưng tối qua cậu không phải vì không muốn ở chung với tổng giám đốc Phó nên mới ngủ sofa sao?" Sở Viễn Trạch tò mò hỏi.

"Lúc đó chúng tôi còn chưa quen thuộc lắm..." Nói đến đây, Vinh Nhung có chút lúng túng, tối qua cậu đã tùy tiện kết luận người khác. Nhưng qua một ngày tiếp xúc, Vinh Nhung cảm thấy Phó Ưng Phủ không lạnh lùng như cậu tưởng tượng.

"Cậu không cần quá câu nệ đâu!"Sở Viễn Trạch an ủi Vinh Nhung, rồi hào hứng hỏi: “À đúng rồi, Đô Đô ở phòng game phải không? Tôi có thể đi chơi với nó được không?"

Vinh Nhung nhận ra Sở Viễn Trạch  thực sự rất thích mèo, cười nói: "Tất nhiên rồi, Đô Đô chắc chắn sẽ rất vui."

"Không còn sớm nữa rồi." Du Dịch Nghiêm bỗng nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ, xen vào: "Vậy tôi đi nấu cơm trước nhé, đến giờ tôi sẽ gọi các cậu."

"Bác sĩ Du, để tôi giúp nhé." Vinh Nhung nhìn về phía Sở Viễn Trạch, "Viễn Trạch, nhờ cậu chăm sóc Đô Đô nhé."

"Không vấn đề gì!"

Nhưng đồ ăn trong bếp không đủ, vì vậy Vinh Nhung đi cùng xe của Du Dịch Nghiêm đến siêu thị mua thực phẩm.

Trong siêu thị

Vinh Nhung lặng lẽ đi theo bên cạnh Du Dịch Nghiêm, nhìn Du Dịch Nghiêm thành thạo cho đồ vào giỏ hàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi nhỏ: "Bác sĩ Du, vậy những cái này… tổ chương trình có thanh toán lại không?"

[Lúc Vinh Nhung lo lắng về tiền bạc thật đáng yêu.]

[Vinh Nhung, cậu có thể trưởng thành một chút được không*/?\*, làm tôi sợ quá, tôi còn tưởng cậu muốn tỏ tình với bác sĩ Du.]

Du Dịch Nghiêm không nhịn được cười: "Có thanh toán một phần thôi..." Anh nhìn Vinh Nhung đang ở rất gần, "Vinh Nhung, đừng gọi bác sĩ Du nữa, gọi tôi là Dịch Nghiêm nhé."

"Vậy tôi gọi anh là anh Du được không?" Vinh Nhung có ý thức về cấp bậc trước sau, cảm thấy gọi thẳng tên hơi bất lịch sự.

Khi nói chuyện, cơ thể cậu vô thức lùi ra xa một chút.

Du Dịch Nghiêm không thay đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Vinh Nhung, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

“Tôi... 1," Vinh Nhung quen nói tuổi thật của mình, vội sửa miệng, "... 20."

Du Dịch Nghiêm 30 tuổi đột nhiên không nói nên lời. Mặc dù anh đã sớm nhận ra Vinh Nhung nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng không ngờ lại nhỏ đến mười tuổi…

Sau đó, Vinh Nhung cũng cảm thấy Du Dịch Nghiêm ít nói hơn, cho đến khi trở về nhà chung, anh mới trở lại bình thường, thậm chí còn chủ động nói khi xách đồ: "Để tôi xách."

"Được..." Vinh Nhung có chút lúng túng nhưng vẫn đi theo phía sau.

Những khán giả chưa xem livestream mấy ngày qua tò mò hỏi, [Có phải bác sĩ Du đã thích vị khách mời mới không?]

[Ờm... srds, Vinh Nhung rõ ràng là khách mời cho vị trí công mà?ω?]

[Vinh Nhung: Sao ai cũng nói tôi là thụ hết vậy???]

[Đừng hiểu lầm, chỉ đơn thuần là tình bạn thôi. Bác sĩ Du thích Kiều Kiều mà.]

Trong bếp, Du Dịch Nghiêm định giúp Vinh Nhung buộc tạp dề, nhưng không ngờ Vinh Nhung tự mình buộc rất nhanh. Mặc dù chỉ là một chiếc tạp dề màu mơ có hình con nai nhỏ màu nâu, nhưng Du Dịch Nghiêm nhìn Vinh Nhung với bộ dạng này lại mơ hồ liên tưởng đến rất nhiều thứ... gia đình, ấm cúng, sau khi tan làm về nhà sẽ nhìn thấy một nụ cười tươi rói đáng yêu, cùng nhau nấu ăn trong bếp và tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ bé…

Vinh Nhung thấy Du Dịch Nghiêm  nhìn mình, hơi nghi hoặc: "Sao vậy ạ?"

Vẻ mặt Du Dịch Nghiêm tự nhiên nói: "Vinh Nhung, cậu có thể giúp tôi chuẩn bị chút hành, gừng, tỏi không?"

"Không vấn đề gì." Ở nhà, Vinh Nhung cũng thường xuyên làm giúp mẹ những việc như vậy.

Du Dịch Nghiêm nhìn cậu mặc tạp dề màu mơ, thái hành thật nghiêm túc, trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó cũng bắt đầu bận rộn.

[Vinh Nhung trông ngoan quá đi mất.]

[Không khí này... bất ngờ hòa hợp quá đi~ ]

Nhưng Vinh Nhung không ngờ Du Dịch Nghiêm nấu ăn lại giỏi đến vậy! Không chỉ làm được nhiều món ăn trông rất ngon, mà món thịt ba chỉ xào ớt cuối cùng, khi dầu nóng hắt lên những miếng ớt, đã làm Vinh Nhung mê mẩn đến mức ngây ngất.

Vinh Nhung đứng bên cạnh nhìn, thèm đến nỗi sắp chảy nước miếng.

Du Dịch Nghiêm thấy cậu có biểu cảm như vậy không nhịn được cười, liền gắp một miếng thịt ba chỉ xào ớt cho Vinh Nhung ăn. "Ngon quá!!" Vinh Nhung vừa ăn vừa thì thầm khen ngợi.

Có lẽ vì biểu cảm của Vinh Nhung quá đáng yêu, Du Dịch Nghiêm không nhịn được xoa đầu cậu.

Vinh Nhung cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Du Dịch Nghiêm đầy kinh ngạc.

Du Dịch Nghiêm nhận ra mình đã làm gì, thu tay lại nói tự nhiên: "Vậy lát nữa cậu ăn nhiều vào nhé, tôi đi gọi những người khác ăn cơm đây."

"Dạ."

[Ờ... chuyện gì đang xảy ra vậy???]

[Có gì đó không đúng.]

ps: Chương này dài quá đi mất~