Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 282

Editor : Tiểu Bạch Liên Hoa

Bốn người đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, cũng không tính đi nhà hàng dùng cơm, trực tiếp cho người đem đồ ăn bưng lên.

Tống Cẩm Minh gắp lấy một miếng thịt gà, thở dài, "Về nước mới có thể nếm được mùi vị quê hương chân chính." Hắn ở nước ngoài hai năm, rất hoài niệm hương vị này, lại gắp thêm một miếng.

"Khụ khụ".Triệu Húc Phong liền khụ hai tiếng.

Tống Cẩm Minh kỳ quái nhìn hắn.

Ngô Trung Trạch thấp giọng giải thích, "món đó là món chị dâu nhỏ thích ăn." Ngụ ý là, hắn ăn tém lại một chút.

Tống Cẩm Minh nhìn nhìn, quả nhiên thấy trên bàn xuất hiện thêm vài món mà bọn họ không thường ăn, còn có thêm một cái bánh nham thạch chocolate.

Ngô Trung Trạch dòm theo ánh mắt của hắn, " Cái đó càng không được, là tráng miệng chị dâu thích nhất, không thể động."

Tống Cẩm Minh liếc liếc Thẩm Mộc Bạch một cái.

Ngô Trung Trạch cuống lên, " Đừng nhìn, Thẩm ca cũng là của chị dâu."

Tống Cẩm Minh bật cười, " Thẩm ca, nghe nói mấy ngày nay anh để ý Trần gia, có chuyện gì sao."

Ngô Trung Trạch cũng có chút tò mò, mấy ngày nay tập đoàn Dược Hoa đoạt không ít mối làm ăn của Trần gia, người khác có thể không biết, nhưng bọn họ sao lại không biết là Thẩm ca động tay.

Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt nói : "Cô con gái của Trần gia đó làm Du Du bị thương."

"Ngọa tào!" Ngô Trung Trạch thốt lên một tiếng.

"Ai" Triệu Húc Phong xăn tay áo, hai cái răng khểnh cũng nhe ra, " ai làm Du Du bị thương."

"Bị thương nghiêm trọng sao" Tống Cẩm Minh hỏi.

"Không có việc gì không có việc gì." Nguyễn Du Du vội vàng xoa tay, "Không nghiêm trọng, chỉ là trên mặt bị hồng một chút, mấy ngày đã bình thường lại rồi. Tôi cũng không bị thiệt, đã đá lại Trần Mân một cái rồi."

Ngô Trung Trạch khí phách đập bàn một cái: "Dám khi dễ chị dâu, Thẩm ca, thu thập Trần gia tính cho em một chân."

Tống Cẩm Minh hỏi: " Vậy chúng ta đem Trần gia làm tới mức nào đây."

Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cười, bàn tay dừng trên đầu Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng xoa xoa, "Du Du, em nói bọn họ nghe đi."

Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, buông đũa xuống, ngón tay mềm mại làm bộ vuốt vuốt cặm, híp híp mắt, nỗ lực diễn một bộ dáng thâm trầm, hơi gằn giọng xuống, "Thiên lương, Vương gia nên phá sản rồi." (Vương gia ở đây là chỉ nhà họ vương) (*)

(*) "天凉了,让王氏集团破产吧" hay rút gọn là "天凉王破"(thiên lương vương phá), là thành ngữ thịnh hành trên mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết《》 dịch đại khái là chàng vệ sĩ của tôi. Tui k biết ý nghĩa chính xác của câu này, theo tui hiểu là kiểu mấy câu trend trên mạng zị á, vd như là trích từ mấy cái clip nổi trên fb, tiêu biểu là "còn cái nịt" :>>> hoặc dạo gần đây là "Xin vĩnh biệt cụ" :>>>>. ( giỡn thoi :>>) Lại một lần nữa vì kiến thức hạn hẹp cầu cao nhân nào có tâm để lại lời thỉnh giáo, đa tạ x1000 lần ẹ :3.

Ba người kia đứng hình mất nửa phút, ngay sau đó là một chuỗi tiếng cười: "Ha ha ha ha ha ha x(n+1)......"

Ngô Trung Trạch cười đến nghiêng ngả, "Tại sao lại là Vương gia?"

Nguyễn Du Du chớp chớp mắt, vô tội nói, " Tôi cũng không biết nha, 'thiên lương vương phá' là danh ngôn của tổng tài bá đạo đó."

Thẩm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, liền chỉ ba người, "Các cậu mỗi người nói thử một lần xem."

Triệu Húc Phong vỗ một cái xuống bàn, oai phong nói, "Thiên lương, Trần gia nên phá sản."

Nguyễn Du Du lắc đầu, " Không không, anh giống như thanh đao muốn đi giết cả nhà người ta vậy, không được, không đủ bá đạo."

Ngô Trung Trạch hai tay khoanh trước ngực, đứng dậy, nâng cao cằm, "Thiên lương, Trần gia nên phá sản."

Nguyễn Du Du vẫn lắc đầu, "không được, anh giống tiểu bá vương dẫn theo các tiểu đệ đi đòi nợ, không đủ ngầu."

Tống Cẩm Minh đẩy kính, hơi mỉm cười, thanh âm tựa gió, "Thiên lương, Trần gia nên phá sản."

"Oa___" Nguyễn Du Du chà xát cánh tay, "Anh quá âm trầm, dùng giọng điệu vậy thật quá quỷ dị, làm người ta nổi da gà."

Ba con người bị phủ nhận đồng thời hướng mắt về Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch hơi nhếch khóe môi, mắt đen hiện lên tia lạnh lẽo, âm thanh trầm thấp mà bình tĩnh, nhàn nhạt nói : "Thiên lương, Trần gia nên phá sản."

Nguyễn Du Du liền vỗ tay cười, "đúng đúng, đây mới chính là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết."

Mọi người lại bật cười một trận.

........

Đã lâu không gặp, bốn người ai nấy đều cao hứng, mở mười mấy bình Louis XIII mà Triệu Húc Phong yêu thích, Nguyễn Du Du không biết uống, liền nhâm nhi ly nước táo.

Rót bấy nhiêu uống bấy nhiêu, ai cũng có chút quá chén, Triệu Húc Phong là vui nhất, hôm nay không ai cấm hắn uống.

(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)

Rượu đến lời nói lại càng nhiều, Tống Cẩm Minh lảm nhảm oán giận đồ ăn nước ngoài không ngon, Ngô Trung Trạch lẩm bẩm hắn bị người nhà thúc giục kết hôn sinh con, Triệu Húc Phong thì ôm chai Louis XIII cười ngây ngô, cả Thẩm Mộc Bạch cũng hiện ý cười hiếm thấy.

Nguyễn Du Du buồn chán, có chút muốn đi vệ sinh, Triệu Húc Phong cũng vui tươi hớn hở mà theo sau, đương nhiên nam nữ khác biệt, hai người chia hai hướng đi giải quyết vấn đề.

Thời điểm mở vòi nước rửa tay, Nguyễn Du Du nhớ tới lần gặp Chu Dung Dung cũng là ở chỗ này, có điểu hôm nay chỉ nhà vệ sinh này chỉ có một mình cô dùng, bỗng nhiên cách vách truyền đến âm thanh "thùng thùng" kỳ quái.

Nguyễn Du Du cau mày, nhớ tới Triệu Húc Phong ở bên cạnh, có chút bồn chồn, lau vội tay liền chạy qua phía nhà vệ sinh nam nhìn thoáng qua.

Triệu Húc Phong quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không ngừng đập đầu về phía bổn rửa tay bằng đá cẩm thạch, trên thái dương đã bị chảy máu, chạy dài xuống gương mặt của hắn.

"Triệu Húc Phong!" Nguyễn Du Du hoảng sợ, mặc kệ là nhà vệ sinh nam, chạy lên ôm lấy đầu của hắn, ngăn hắn tiếp tục tự tổn thương mình, "Anh đang làm cái gì, mau đứng lên!"

Nguyễn Du Du muốn dìu hắn dậy, nhưng dáng người Triệu Húc Phong cao lớn, hắn túm lấy cánh tay cô kéo một cái, Nguyễn Du Du liền ngã sang bên cạnh.

"Cô là....Du Du" Triệu Húc Phong vẫn còn chút ý thức, hắn cau mày, đầu lại đập vào mặt đá cẩm thạch, "Du Du, đầu tôi đau quá, đau quá, ....."

"Tôi bị thương ở trong xe, nhưng không ai biết hết, không ai tới cứu tôi, tôi không muốn chết....."

"Không có việc gì, anh sẽ không chết, không phải tôi tới rồi sao." Nguyễn Du Du không giữ được đầu hắn, muốn lấy khăn lông lót cho hắn, nhưng Triệu Húc Phong kéo cánh tay cô, sống chết cũng không đứng dậy nổi.

"Đầu đau quá, đau quá....." Triệu Húc Phong lại hướng tới mặt đá muốn đập đầu lần nữa, Nguyễn Du Du cắn răng một cái, lòng bàn tay đỡ lấy đầu hắn, mu bàn tay nặng nề mà va trên mặt đá, Nguyễn Du Du đau đến nỗi hít mạnh một cái.

Cô biết với sức của mình thì không kéo được Triệu Húc Phong dậy, một tay lót đầu, một tay vội vàng lấy di động, "Thẩm ca, mau! Tới nhà vệ sinh!"

Triệu Húc Phong bắt lấy cánh tay cô, di động cũng bị kéo theo, trực tiếp văng ra ngoài, sau đó hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân, ba người liền xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.

Thẩm Mộc Bạch nhanh như gió tiến vào, lập tức đem Triệu Húc Phong kéo ra, Triệu Húc Phong buông tay Nguyễn Du Du, ôm lấy Thẩm Mộc Bạch, lẩm bẩm, "Đau, đau quá, đau chết mất, tôi sẽ chết mất..."

Ngô Trung Trạch cùng Tống Cẩm Minh cũng chạy lại kịp, ba người cùng nhau nâng Triệu Húc Phong lên.

Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy điện thoại bị văng ra xa, quay qua nhìn tay Nguyễn Du Du, mu bàn tay bị đập với mặt đá mấy lần, đã tím đỏ một mảng.

Nguyễn Du Du hơi nhíu mày, cố nén đau xua xua tay, "Tôi không sao, lo cho anh ấy trước đã."

Thẩm Mộc Bạch để Ngô Trung Trạch cùng Tống Cẩm Minh đỡ lấy Triệu Húc Phong, hắn khom lưng, nhặt di động dưới đất tùy tiện nhét vào túi, kéo tay Nguyễn Du Du xem kỹ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt, "Đau không"

Đã là lần thứ hai hắn hỏi cô rồi.

"Không đau, không có việc gì." Nguyễn Du Du nỗ lực cười một tiếng.

Nhìn biểu tình của cô không thấy chỗ nào bất thường, nhưng Thẩm Mộc Bạch biết là cô rất đau, liền nắm lấy tay kia, dắt cô theo ba người kia trở về phòng.

Đem Triệu Húc Phong đặt trên ghế, hắn còn có ý muốn đem đầu đi đập linh tinh, Thẩm Mộc Bạch đành phải ôm lấy đầu hắn, Ngô Trung Trạch gấp rút gọi điện thoại cho bác sĩ, Tống Cẩm Minh lấy khăn bông lau đi vết máu trên mặt cho hắn.

Triệu Húc Phong an tĩnh lại một chút, lại kịch liệt giãy giụa, Thẩm Mộc Bạch cùng Tống Cẩm Minh cùng nhau giữ mới có thể tạm thời kiềm chế được hắn.

Ngô Trung Trạch nói chuyện điện thoại xong, đưa cho cô một cái khăn lông cùng túi đá chườm.

Nguyễn Du Du mờ mịt nhận lấy, nhìn qua Triệu Húc Phong, chần chờ không biết nên chườm chỗ nào cho hắn.

Ngô Trung Trạch chỉ chỉ tay cô, "Cho chị đấy" Bọn đều nhìn thấy cô dùng tay đỡ lấy đầu Triệu Húc Phong, mu bàn tay bị thương không nhẹ.

Nguyễn Du Du đem túi đá chườm lên tay, lạnh lẽo truyền tới giảm bớt cái đau đang nóng rát, "Triệu Húc Phong.... Là do uống quá nhiều mới như vậy sao?"

"Không phải." Ngô Trung Trạch lắc đầu, thấp giọng nói, "ngẫu nhiên cậu ấy sẽ phát bênh,uống rượu xong khiến cậu ấy thêm hưng phấn, làm ầm ĩ, không kiểm soát được bản thân, hai chuyện này không liên quan."

Nguyễn Du Du rũ đôi mắt, lông mi dài che khuất ánh mắt có chút rầu rĩ. Nếu là do rượu, còn xem như có nguyên nhân, về sau có thể tránh, đây lại là ngẫu nhiên mà phát tác, căn bản không thể nào chuẩn bị trước được.

..........

Bác sĩ rất nhanh đã tới, phía sau còn có cha mẹ của Triệu Húc Phong.

Mỗi người đi tới giữ một bên cánh tay Triệu Húc Phong, mẹ Triệu đau lòng lặng lẽ rơi nước mắt, trên mặt ba Triệu cũng tràn đầy khổ sở.

Thẩm Mộc Bạch đỡ lấy đầu Triệu Húc Phong, bác sĩ tiêm cho hắn liều thuốc an thần, để hắn bình tĩnh lại , sau đó xử lý miệng vết thương.

Vết máu đã được lau sạch sẽ, cũng may miệng vết thương không sâu, không cần khâu lại, bác sĩ kê đơn, chỉ cần dùng băng gạc dán lại, cũng không dặn dò quá nhiều, hiển nhiên đối với chuyện này hẳn là đã xảy ra nhiều lần.

Thẩm Mộc Bạch áy náy, "Thực xin lỗi, chú Triệu, lần này đều do cháu không chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Ba Triệu lắc đầu, "Không thể trách cháu, Húc Phong thành như vậy, các cháu còn có thể chiếu cố nó, đã là rất tốt."

Ba Triệu vỗ vỗ vai Thẩm Mộc Bạch, " Các cháu đã làm rất tốt rồi, cảm ơn mấy đứa." Mấy đứa trẻ đều đang độ tuổi ăn chơi, vì chiếu cố con trai ông mà mỗi lần tụ họp đều chọn quán bar của Triệu gia, đã rất thành ý.

Mẹ Triệu lau nước mắt, "giá mà lúc trước thằng bé không đi đua xe, vậy thì sẽ không...."

Ba Triệu dùng khủy tay huých nhẹ, mẹ Triệu giương mắt nhìn Thầm Mộc Bạch, liền im lặng.

Ba mẹ đưa Triệu Húc Phong rời đi, những người khác vì đều uống rượu không thể lái xe, liền gọi nhân viên tới đưa về.

Không biết khi nào bên ngoài đã đổ mưa nhỏ, Nguyễn Du Du đứng ở cửa quán bar, chờ nhân viên lái xe tới đây, Thẩm Mộc Bạch cùng Tống Cẩm Minh đứng cách đó không xa.

Kèm tiếng mưa rơi tí tách, cô nghe thấy Tống Cẩm Minh Thấp giọng, "Tuy rằng hôm đó anh là người đề nghị đua xe, nhưng cũng không sai, chúng ta đã lâu không đua, không phải anh đề nghị thì ba người tụi em cũng nói thôi. Thẩm ca, anh đừng quá tự trách."

Mưa bụi mơ hồ, Nguyễn Du Du không thấy rõ biểu tình của Thẩm Mộc Bạch, hắn hơi cúi đầu, mái tóc che khuất đôi mắt, môi mỏng mím lại một đường thẳng tắp.

Nhân viên đã lái xe qua, có người bung dù đưa Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đến cửa xe, hai người ngồi vào ghế sau.

Trong xe một mảng tĩnh lặng, nước mưa bị ngăn lại ở bên ngoài, đèn đường dần trở nên mờ nhạt.

Nguyễn Du Du đưa tay ra hướng về phía Thẩm Mộc Bạch, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, không biết có phải do trời mưa, mà bàn tay kia có chút lạnh lẽo, không còn độ ấm áp.

Năm ngón tay cô nhẹ nhàng tiến đến khe hở của lòng bàn tay hắn, Thẩm Mộc Bạch bỗng động, gắt gao nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô.

Mười ngón giao nhau.

(=゚Д゚=)(=゚Д゚=)(=゚Д゚=)

Góc nói nhảm của editor :
Tui quay trở lại r đây :>>> thấy nhiều cmt gửi về mail quá 😢 mà ko tài nào zô wattpad đc. Tui zô nó cứ kêu lỗi mạng qq gì á, đổi vnp cũng ko được luon. Vì v mà hứa hẹn drop 1 tháng vs mn mà 🤧 h mới ló đc cái mặt zô.
Cảm ơn vì vẫn luôn ủng hộ tui khi tui drop ngang drop dọc như z (╥_╥). Cảm thấy tụi lũi nên cố gắng comeback đêyyyy. Mong được iu thương trở lại (。•́︿•̀。)(づ ̄ ³ ̄)づ