Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 12

Editor : Tiểu Bạch Liên Hoa
Trong phòng Nguyễn Du Du không có bàn học, liền quyết định vào thư phòng.
Hai người ngồi đối diện, Thẩm Mộc Bạch nhín lướt qua cuốn sách toán đang mở, không chút để ý hỏi, “Nơi nào không hiểu?”
“Chỗ nào cũng không hiểu.” Nguyễn Du Du ngượng ngùng nhìn Thẩm Mộc Bạch, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách, “Một câu cũng đều không hiểu.”
Thẩm Mộc Bạch có chút hoài nghi cô gái nhỏ có phải lúc mượn sách về chưa đọc qua hay không, dựa vào thành tích của cô, miễn cưỡng vào đại học Yến Thành cũng là không tồi, vậy những bài trong cuốn sách toán này hẳn là không vấn đề.
“Lần sau trước khi vào học em phải chuẩn bị nội dụng trong bài đã, tôi sẽ giao thêm bài tập cho em để ôn luyện.”
Nguyễn Du Du biết năng lực bản thân quá kém, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ ra máu, rũ đầu lẩm bẩm, “Tôi biết rồi.”
Cô gái nhỏ xấu hổ không dám ngẩng đầu, hắn chỉ có thể nhìn nhìn cái đỉnh đầu cô, có lẽ sốt ruột muốn bắt đầu học phụ đạo, lúc tắm xong tóc vẫn chưa sấy khô hẳn, mấy sợi trên đỉnh đầu có chút ướt.
Dù sao cũng là đệ nhất học bá, Thẩm Mộc Bạch cũng không tính toán so đo, “Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi.”
Không nhanh không chậm giảng một đoạn, Thẩm Mộc Bạch hỏi, “Em hiểu chưa?”
Nguyễn Du Du mờ mịt mở to hai mắt, vươn ngón tay ra, chần chờ chỉ chỉ vào một hàng trên giấy, “Làm thế nào ra được kết quả này?”
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, trong con ngươi đen hiện lên một tia nghi hoặc, hắn viết một công thức ra giấy, “Là dùng công thức này tính ra, em có nhớ công thức này không?”
Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm công thức nửa ngày, hắn viết rất đẹp, nét chữ toát ra một loại sắc bén quả quyết, đáng tiếc một chuỗi ký hiệu đẹp đẽ kia cô hoàn toàn không hiểu cái gì.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du càng xấu hổ, lỗ tai cũng đỏ bừng, cô cắn môi, chậm rãi lắc đầu.
“Không có chuyện gì, không nhớ thì tôi nhắc cho em, công thức này thường xuyên dùng, phải nhớ kỹ.” Thẩm Mộc Bạch nói xong lại nói lại đoạn vừa rồi, tỉ mỉ giảng lần nữa, lần này Nguyễn Du Du hiểu được rồi.
“A, tôi thắc mắc tại sao tôi mãi không hiểu, thì ra là thiếu cái công thức này, có công thức này tôi đã hiểu ngay từ đầu rồi.” Nguyễn Du Du hưng phấn đến đôi mắt đều phát sáng.
“Thật tốt quá, Thẩm tiên sinh, anh thật lợi hại, tôi rốt cuộc có thể hiểu mấy bài toán này rồi, hy vọng sau này nhập học sẽ không bị rớt môn!”

Nguyễn Du Du kích động mà kéo tay Thẩm Mộc Bạch, vẻ mặt tràn đầy sung sướng cùng sùng bái mà nhìn hắn.
Thẩm Mộc Bạch lạnh nhạt liếc qua, ngón tay trỏ gập lại gõ nhẹ lên trán Nguyễn Du Du, trách mắng: “Tôi đã bớt thời gian dạy cho em, mà em dám rớt môn, vậy đem cuốn sách kia ăn hết cho tôi.”
Lời nói của hắn tuy hung dữ, nhưng ý tứ lại thập phần tự tin kiêu ngạo, Nguyễn Du Du thật cao hứng, cảm thấy mình thật may mắn, tìm được một đệ nhất gia sư.
Bởi vì chỉ có một cuốn sách, đầu hai người hơi nghiêng về phía nhau, Nguyễn Du Du vừa tắm xong, trên người có hương sữa tắm tươi mát, còn kèm theo mùi thơm của cơ thể thiếu nữ, phảng phất như có như không.
Thẩm Mộc Bạch hít một hơi, làm như không có việc gì mà tiếp tục giảng bài.
Hiện tại hắn đã có kinh nghiệm, tới chỗ có công thức liền dừng lại, thấy cô gái nhỏ mờ mịt không hiểu, hắn viết công thức xuống, nhẹ giọng hỏi, “Công thức này có nhớ không?”
Nguyễn Du Du như cũ lắc đầu.
Thẩm Mộc Bạch giải thích lại một lần, ngoài mặt thì bất động thanh sắc nhưng trong lòng hắn sớm đã tràn đầy nghi ngờ.
Hai cái công thức kia đều nằm trong nội dung học cấp ba, cũng không phải công thức ít gặp mà là loại thường xuyên sử dụng tới.
Nếu cô không biết hai cái công thức này, căn bản không có khả năng vào Yến Thành.
Biểu hiện của cô thật không giống với những gì hắn biết về Nguyễn Du Du.
Một giờ, Thẩm Mộc Bạch giảng được hai nội dung.
Hắn đối với trình độ toán học của Nguyễn Du Du coi như có nhận thức, “Tiến độ không cần nhanh quá, em cũng không cần phải học hết những kiến thức này trước khi khai giảng, chúng ta cứ bảo trì tiến độ này là ổn rồi.”
Nếu đổi lại là Thẩm Mộc Bạch, trước khai giảng đương nhiên có thể học xong, nhưng đối với Nguyễn Du Du thì có vẻ là điều không tưởng, để cô một tháng học lại hết kiến thức cấp ba là không có khả năng, hắn đành phải dạy cô những kiến thức thông dụng nhất, bảo đảm cô theo kịp nhịp độ trên lớp học.
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không mang bản edit đi nới khác khi không có sự cho phép của chính chủ. Xin chân thành cảm ơn)
Thẩm Mộc Bạch cho cô một số bài tập, sau đó bắt đầu chuẩn bị học tiếng Anh.
Trình độ tiếng Anh của Nguyễn Du Du so với toán tốt hơn nhiều, chỉ có ngữ pháp là hơi loạn.
Một tiếng rưỡi phụ đạo kết thúc, Nguyễn Du Du đem đồ dùng của mình thu dọn lại, quay qua thương lượng với Thẩm Mộc Bạch: “Thẩm tiên sinh, về sau chúng ta học tiếng Anh trước được không?”
Thẩm Mộc Bạch đối với vần đề thứ tự này đương nhiên không có ý kiến, bất quá vẫn là hỏi một câu, “Vì sao?”
Nguyễn Du Du mím môi, “Tôi sợ học toán trước tiếng anh sau sẽ quên mất toán, học toán lúc sau tôi có thể trực tiếp ghi chép thêm, thừa dịp còn nóng mà học thuộc luôn.”
“Ừ, liền vậy đi.” Thẩm Mộc Bạch đáp ứng, đột nhiên cười một tiếng, “Du Du, em vẽ bùa linh nghiệm như vậy, sao không vẽ một lá nuốt phù, chẳng phải cái gì cũng đều biết sao.”
Nguyễn Du Du buồn bực mà nhăn cái mũi nhỏ, “Anh cho rằng tôi chưa từng nghĩ vậy sao, nhưng mà không có loại bùa nào thần thông đến mức tăng được chỉ số IQ, hơn nữa cho dù có thì cũng không thể biết hết những kiến thức mình chưa được học nha.”
…..
Nguyễn Du Du về phòng, xem lại những đoạn Thẩm Mộc Bạch đã giảng, nghiêm túc ghi chép lại công thức cần nhớ, cảm thấy thuộc làu làu mới lên giường đi ngủ.
Tối qua thức hơi muộn, chờ lúc cô rời giường thì Thẩm Mộc Bạch đã đi rồi, bữa sáng đều được chuẩn bị đầy đủ trên bàn.
Nguyễn Du Du cảm thấy mình ngủ thật ngon giấc, buổi sáng lúc người đưa bữa sáng đến, cả lúc Thẩm Mộc Bạch ra ngoài cô đều không nghe thấy.
Tóc tai rối bời đi vào phòng vệ sinh, Nguyễn Du Du bắt đầu chải tóc, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương, lại phóng tới gần nhìn cho rõ. Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy da mình trắng lên rất nhiều, da cũng mịn hơn không ít.
Nguyễn Du Du đem tóc cột gọn, bắt đầu đánh răng rửa mặt, càng nhìn càng thấy da mình chuyển biến tốt.
Đồ mỹ phẩm cô dùng hẳn không có thần kỳ tới như vậy, mới hai ngày mà có tác dụng, chẳng lẽ bùa mỹ nhan cô đặt dưới gối có tác dụng.
Nguyễn Du Du kích động lên, nếu thân thể này có thể dùng bùa, vậy về sau cô không sợ sinh bệnh nữa.
Cô nhanh chóng súc miệng, trở về giường lấy giấy vàng chu sa, vẽ một lá bùa trị thương.
Đến phòng bếp lấy một cái đĩa nhỏ cho vào vài giọt nước, đem lá bùa trị thương đốt thành tro rồi trộn với nước. Nguyễn Du Du nhìn tay của mình, vết bỏng to bằng đồng xu hôm trước vẫn còn sưng đỏ.
Nguyễn Du Du đem hỗn hợp vừa trộn đắp lên chỗ bỏng, lại lấy thêm băng keo cá nhân dán lên để cố định.
Mu bàn tay truyền tới một cỗ thoải mái mát lạnh, Nguyễn Du Du đoán bùa bắt đầu có tác dụng, nhưng hiệu qur cũng không nhanh như vậy, cô ra bàn ăn dùng bữa sáng trước.
Có lẽ đối với sức ăn của Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch đã có nhận thức sâu sắc, ngoài cháo gà và sủi cảo tôm, hắn còn chuẩn bị cho cô thêm một phần bánh Black Forest, hương bơ tỏa ra ngào ngạt, mặt trên rắc một tầng dày chocolate vụn, điểm một trái cherry tươi ngon ướt át.
Nguyễn Du Du một bên ăn sủi cảo tôm, một bên nhìn chằm chằm miếng bánh kem đằng xa, cô muốn để cái ngon nhất ăn cuối cùng, phải có thời gian mà từ từ thưởng thức.
Ăn xong bánh kem nhỏ mỹ vị, Nguyễn Du Du thỏa mãn thở dài, đem chén đũa thu dọn, lau bàn cho khô, lúc này mới ngồi xuống gỡ miếng băng cá nhân ra.
Đem miếng băng bóc rớt, đẩy hỗn hợp bùa ra, vết phỏng vỗn dĩ bị sưng đỏ, giờ đã nhạt dần, da bị sưng phồng lên cũng bị xẹp xuống không còn dấu vết.
“A a a a ---” Nguyễn Du Du cao hứng mà la lên, chân cũng đá loạn xạ, mắt hạnh cười đến không thấy mặt trời.
Thật tốt quá! Bùa có hữu dụng đối với cô, về sau không cần sợ sinh bệnh nữa!
Nguyễn Du Du vui vẻ một hồi lâu, mới nhớ tới việc bùa đuổi quỷ. Nếu bùa có tác dụng, vậy tại sao bùa đuổi quỷ lại không có tác dụng.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày đều không tìm ra nguyên nhân thích hợp, chỉ có thể nói linh hồn của cô phù hợp với thân thể này.
Buổi sáng không có gì làm, cô liền đem sách toán cùng tiếng Anh ra ôn lại một lần, chuẩn bị cho nội dung kế tiếp. Gần tới 11 giờ, cô bắt đầu cân nhắc trưa nay ăn cái gì.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm một mình, cũng không cần thương lượng cùng Thẩm Mộc Bạch, cũng không có ai quản cô.
Nguyễn Du Du quyết định tự do bay nhảy.
Ở dưới lầu có một siêu thị nhỏ, Nguyễn Du Du mua một đống bánh quy, que cay, Coca, kem, …. Đem toàn bộ những đồ ăn vặt ngày thường cô không dám ăn đều mua về hết.
Xách túi lớn túi nhỏ đặt lên bàn cơm, Nguyễn Du Du thỏa mãn mà than một câu, “A, Cảm giác có được cả thế giới.”
Nguyễn Du Du lười biếng nằm trên sô pha, đầu dựa trên gối nhỏ,trong ngực ôm một cái gối khác, vặn chai Coca ra, một hơi ăn hết hai túi snack, mở TV, bắt đầu hưởng thụ thời gian tùy ý khó có được.
“Răng rắc răng rắc.” Snack giòn tan trong miệng, hương vị thập phần hấp dẫn, Nguyễn Du Du nhìn nhìn hai túi khác trên bàn, ân, một cái vị cánh gà nướng cay, một cái vị bò bít tết ngọt ngọt.
Đáng tiếc, hôm qua chưa được nhấm nháp bánh tart trứng cùng cánh gà, Nguyễn Du Du không khỏi có chút tiếc nuối nghĩ nghĩ.
Trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, Nguyễn Du Du vừa xem vừa ăn bánh, chút chút lại uống một ngụm Coca mát lạnh, haizzz, đúng là mỹ vị nhân gian.
Đột nhiên di động vang lên, Nguyễn Du Du ở trên ghế sờ soạng một hồi, mới tìm được cái điện thoại phía dưới bao đồ ăn vặt, cầm lên nhìn, là Thẩm Mộc Bạch gọi tới, không xong, lúc nãy cô mò loạn máy đã bấm trả lời từ lúc nào.
“Thẩm tiên sinh.” Nguyễn Du Du lặng lẽ đem TV tắt tiếng, bịch bánh cũng quăng qua một bên, ngồi thẳng người, đoan chính quy củ à gọi một tiếng.
Thẩm Mộc Bạch gọi tới là muốn nhắc nhở cô tự gọi cơm trưa, chờ hắn về đón rồi đi bệnh viện thăm ông nội, không nghĩ tới vừa bắt máy liền nghe được âm thanh huyên náo của TV, cùng tiến cười ngây ngô của con mèo nỏ, còn có âm thanh “Răng rắc răng rắc” khả nghi.
“Du Du đang ăn cơm trưa sao?”
“A…..”Nguyễn Du Du theo bản năng mà nói: “Đang, đang ăn.”
“Ăn cái gì?”
“…… Ăn cánh gà nướng hương cay…… Cùng bò bít tết nướng tái.”
Spoil ko có tâm của editor :vv 😌😌😌: chương sau hai a chị ngủ chung nha mn :>