Bởi vì bài viết "Hoa hậu giảng đường bị bao nuôi gian lận trong kỳ thi" quá hot, nên chuyện Nguyễn Du Du muốn kiện Trần Mai, nhanh chóng lan ra khắp trường.
Trần Mai thậm chí còn không kịp xin nghỉ, vội vàng quay trở về nhà.
"Ba ——" Trần Mai vừa đến nhà liền hét lớn, cô ta không biết nên nói thế nào với ba về chuyện này. Hiện tại tình cảnh trong nhà rất khó khăn, từ sau khi phá sản lúc nào khuôn mặt của ba mẹ cũng âm trầm, cô không biết liệu rắc rối mình gây ra có khiến tình hình trong nhà trở nên vất hơn không.
"Nghiệp chướng!" Ba Trần vừa nhìn thấy Trần Mai liền ngay lập tức từ tr3n ghế sofa đứng dậy, vì đứng dậy quá nhanh nên mọi thứ xung quanh biến thành màu đen, cơ thể khụy xuống, vội cầm tập tài liệu ném về phía Trần Mai, tức giận hét lên: "Mày xem mày đã gây ra chuyện gì!"
Trần Mai luống cuống cầm tài liệu lên đọc, khi nhìn thấy lệnh triệu tập của tòa án gửi đến, còn cả thông báo và ngày giờ địa điểm mở phiên tòa.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy lệnh triệu tập của tòa án, Trần Mai suýt chút nữa là ngất xỉu, sắc mặt trở nên trắng bệch, ôm chặt lấy cánh tay ba, "Ba, phải làm sao bây giờ? Ba nhất định phải giúp con. Mẹ đâu rồi? Á —— "
"Mày còn mặt mũi nào mà đi gặp mẹ! Mẹ mày vì bị mày chọc giận tức đến mức nhập viện rồi!" Ba Trần tức giận tát vào mặt đứa con gái suốt ngày chỉ biết gây rối. Bây giờ trong nhà đã rơi vào đường cùng, nhưng cô ta vẫn có thời gian đi gây chuyện với bạn học. Hết lần này đến lần khác, cô gái kia không phải là loại người dễ trêu chọc, lần này còn mời cả pháp luật vào cuộc.
"Ba, ba nhất định phải giúp con, con không muốn đến tòa án, không muốn ngồi tù, ba ——" Trần Mai bật khóc nức nở, cố lay cánh tay của ba.
Ba Trần chỉ biết thở dài, ngồi xuống ghế sofa, hỏi với vẻ mặt ủ rũ: "Rốt cuộc lần này mày đã gây chuyện với ai?" Tr3n lệnh truy cập có nhắc người tố cáo là Nguyễn Du Du, ông ấy cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng không nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.
"Chính là con chó... bạn học đã làm con bị thương trong lúc học học quân sự." Trần Mai ngồi xuống bên cạnh cha của cô ấy, cẩn thận dò xét.
Cô ta vừa nhắc tới, ba Trần đã ngay lập tức nhớ ra, "Là vợ của Thẩm đại thiếu gia?"
Trần Mai gật đầu, tức giận nói: "Chính là cô ta! Lần trước cô ta cố tình đá con một cái, suýt nữa hại con bị hủy dung!"
"Lần này mày vì lý do gì mà nảy sinh xung đột với nó?" Vừa nhắc đến Thẩm đại thiếu gia, tâm trạng ba Trần dần thả lỏng, Thẩm lão gia không dễ trêu chọc, nhưng đã lớn tuổi, từ lâu đã không còn liên quan đến chuyện kinh doanh ở công ty, Thẩm đại thiếu gia trong tay không có quyền lực, lần này có lẽ vẫn có hòa giải hòa bình và riêng tư giống như lần trước.
"Con..." Trần Mai cúi đầu xuống, kể chuyện bài viết tr3n diễn đàn, "Cha, đây chỉ là hiểu lầm, con không biết người đó là tài xế. Hơn nữa, Thẩm đại thiếu gia chắc chắn không có đủ tiền để mua Rolls-Royce, vậy cái xe này từ đâu ra?!"
"Hiểu lầm? Người khác không biết Nguyễn Du Du là vợ của Thẩm đại thiếu gia, chẳng lẽ mày cũng không biết?" Ba Trần quay sang lườm cô ta, vẫy vẫy tay, " Được rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn, phải nhanh chóng nghĩ ra kế sách."
Trần Mai đem lời giải thích nuốt vào trong, cầu xin: "Ba, ba nhanh chóng suy nghĩ đi, mau chóng bảo bọn họ rút đơn kiện."
Ba Trần trầm tư suy nghĩ, "Thứ nhất, con mau xóa bài viết tr3n diễn đàn đi, bọn họ mới chỉ hoài nghi con, vẫn chưa có bằng chứng xác thực con là người viết bài viết đó. Giờ con xóa bài viết đó đi, để bọn họ không thể điều tra ra được. Thứ hai, chúng ta đi đến trường, để gây áp lực cho Nguyễn Du Du. Thứ ba, ba sẽ đi tìm Thẩm Vĩnh Hưng để nói chuyện, ba không quen biết với Thẩm Lão gia, nhưng trước đó có quen biết với Thẩm Vĩnh Hưng."
Trần Mai ánh mắt sáng rực lên "Quá tuyệt, ba, Thẩm Mộc Bạch nhất định sẽ nghe theo lời nói của Thẩm Vĩnh Hưng. Nguyễn Du Du chỉ là con nhóc nhà quê ở Thẩm gia không có địa vị, chỉ cần Thẩm Vĩnh Hưng lên tiếng, cô ta chắc chắn sẽ rút đơn kiện!"
Nói là làm. Vội lôi điện thoại ra truy cập vào diễn đàn nhà trường, đột nhiên hiện lên một thông báo: Đang nâng cấp, không thể đăng, xóa, sửa chữa, chỉ được phép truy cập trang web.
"Cái gì, chuyện gì đang xảy ra thế này?! Tại sao họ muốn nâng cấp diễn đàn vào thời điểm này?!" Trần Mai suýt chút nữa là phát tiên, rõ ràng không muốn cho cô ta cơ hội hủy tiêu bằng chứng, bây giờ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn?!
"Được rồi, đừng quan tâm đến bài viết kia nữa." Trong lòng ba Trần dâng lên một linh cảm chẳng lành, chiều hôm qua con gái mới đăng bài viết lên, sáng nay Thẩm đại thiếu gia đã viết đơn kiện, chắc chắn họ đã biết hung thủ chính là Trần Mai. Nếu như vậy, Thẩm đại thiếu gia đã lưu lại bằng chứng, dù bây giờ bài viết đó có được xóa cũng đã muộn. Chỉ mất một đêm mà có thể làm đến bước này, có lẽ tất cả mọi người đã nhìn nhầm Thẩm đại thiếu gia, ông ta đoán anh không phải tên phế vật như những gì mọi người thường nói.
Hơn nữa, đơn kiện được gửi vào buổi sáng, lệnh triệu tập tòa án gửi đến, hiệu suất làm việc quá nhanh. Cho dù Thẩm đại thiếu gia lợi hại, hay là vì nể mặt mũi của Thẩm lão gia, chuyện này chắc chắn không dễ giải quyết.
"Để ba hẹn gặp nói chuyện với Thẩm Vĩnh Hưng." Trong lòng ba Trần cảm thấy khó chịu, trước kia đúng là ông ta có quen biết với Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng bây giờ Trần gia đã phát sản, ông ấy không còn thuộc tầng lớp thượng lưu của Yến Thành, muốn hẹn gặp Thẩm Vĩnh Hưng, còn xem người ta có chịu nguyện ý gặp mặt không. Dù sao thì có rất nhiều người bạn cũ đã cho ông ta vào danh sách đen, đến cả điện thoại cũng không thèm tiếp, vì sợ ông ta đến hỏi vay tiền.
May là Thẩm Vĩnh Hưng không chặn ông ta lại, điện thoại nhanh chóng được kết nối, ba Trần đoán Thẩm Vĩnh Hưng căn bản không nhớ mình là ai, cũng không ngờ mình lại gọi điện cho ông ấy.
"Tổng giám đốc Thẩm." Ba Trần nở nụ cười rạng rỡ, "Ấy ấy... Không phải chuyện đó, tôi bây giờ đang ở nhà dưỡng lão, không có gì... là chuyện của con gái. Con gái của tôi cùng con dâu ngài xảy ra xích mích ở trường học, tôi muốn gặp tổng giám đốc Thẩm, muốn đích thân nhận lỗi với ngài, cùng thương lượng bàn cách giải quyết chuyện hai đứa nhỏ. Vâng, vâng, được, không thành vấn đề."
Ba Trần đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm, "Ba hẹn gặp ông ấy vào chiều nay."
...
Lúc Nguyễn Du Du được gọi đi đến phòng làm việc của thầy hiệu trường, cô còn tưởng rằng là vì chuyện gian lận lần trước, nhưng khi nhìn thấy Trần Mai và người đàn ông trung niên bên cạnh, cô ngay lập tức đoán ra.
Quả nhiên, thầy hiệu trưởng mỉm cười vẫy tay chào cô, "Em Nguyễn, lại đây. Đây là bố của em Trần, mọi người làm quen với nhau."
"Lần trước em đã từng gặp bác ấy ở trong phòng y tế của trường." Nguyễn Du Du đứng ở phía kia thầy hiệu trưởng, nhìn sang ba Trần, cô đã từng gặp ba Trần ở trong phòng y tế sau khi cô và Trần Mai đánh nhau. Chỉ mới vài tháng trôi qua, nhìn ông ấy già hơn trước rất nhiều, không còn kiêu ngạo huênh hoang như lần trước.
Thầy hiệu trưởng có vẻ bất ngờ.
Ba Trần đến tìm ông ấy, học sinh xảy ra xích mích không nên lôi pháp luật vào, có mâu thuẫn gì thì nên giải quyết riêng tư. Ông ấy thấy như vậy cũng ổn, dù sao trường học có rất nhiều người, mật độ dân số rất cao, nên rất hay xảy ra xung đột, nếu nháo loạn kéo nhau ra tòa, một ảnh hưởng tài nguyên tương lai của quốc gia, hai là ảnh hưởng đến thanh danh của nhà trường.
Buổi sáng nay, đã có cấp dưới báo cáo lại cho ông ấy chuyện xảy ra ở tr3n diễn đàn nhà trường, Nguyễn Du Du quyết định đi kiện bạn học cùng lớp, ông ấy hạ lập khẩn cấp tạm dừng hoạt động diễn đàn nhà trường, chỉ có phép truy cập và xem. Còn Nguyễn Du Du, ông ấy định khuyên cô rút đơn kiện. Nhưng nghe Nguyễn Du Du nói, có vẻ như đây không phải lần đầu tiên xảy ra tranh cãi?
Ba Trần quay sang nhìn Nguyễn Du Du, lần trước ông ta không thèm để ý đến Nguyễn Du Du, chỉ kinh thường nhìn Thẩm Mộc Bạch rồi rời khỏi đi phòng y tế, lần này ông ta nghiêm túc quan sát. Mặc kệ Thẩm đại thiếu gia có phải tên ăn hại hay không, nhưng cô gái trước mặt, sở hữu gương mặt trắng nõn, nhìn có vẻ thông minh lanh lợi, có học thức, không giống con nhóc nhà quê mà mọi người hay nói, ngược lại còn giống như được nuôi lớn trong hào môn.
"Cháu Nguyễn, có vẻ như cháu vẫn còn tức giận chuyện lần trước, cháu bị thương, mà Trần Mai nhà bác cũng bị thương, con bé còn suýt bị hủy dung. Là bạn cùng lớp tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau, không nên tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt, chuyện lần này chỉ là hiểu lầm, mọi người nên giải quyết riêng tư với nhau, không nên lôi nhau ra tòa?" Ba Trần quyết định giảng đạo lý, không bàn đến ai đúng ai sai, trực tiếp nói Nguyễn Du Du nhỏ nhen không bỏ qua chuyện tranh cãi từ mấy tháng trước.
"Đây thực sự là hiểu lầm sao?" Đôi mắt hạnh đen nháy của Nguyễn Du Du nhìn về phía hiệu trưởng, quay sang nhìn hai bố con nhà họ Trần, "Bài viết tr3n diễn đàn thực sự do bạn học Trần viết?"
Trần Mai ngập ngừng: "..."
Nếu Nguyễn Du Du đã biết cô ta chủ nhân bài viết đó, bây giờ cô ta sống ch3t không chịu nhận, bị đối phương nói không đủ thành thật nên hòa giải thất bại. Nhưng nhỡ đâu Nguyễn Du Du không có chứng cứ, chỉ là đang nghi ngờ cô ta, cô ta mở miệng thừa nhận, chẳng phải là chưa đánh đã khai sao?
"... Tất nhiên bài viết đó không phải do tôi viết." Cô ta lựa chọn phủ nhận, lén đăng bài ở chế độ riêng tư thì không sao, để cô ta ở trước mặt hiệu trường thừa nhận việc làm xấu xa của mình, cô ta sẽ mất hết danh dự.
Nguyễn Du Du giơ bàn tay trắng nõn lên, cặp mắt tròn xoe khẽ chớp, "Nếu bài viết đó không phải do cậu viết, vậy thì tôi thua kiện, tại sao bạn học Trần đã vội vã đi hòa giả? Chờ tôi thua kiện, tôi đứng trước mặt bạn học Trần nói lời xin lỗi là được."
"Mất dạy!" Ba Trần nghiêm mặt nói, lấy thân phận trưởng bối đứng ra dạy bảo: "Cháu tưởng pháp luật là trò đùa nhà cháu à? Không có chuyện gì xảy ra mà dám đi kiện bạn học của mình? Trò đùa của cháu quá vô trách nhiệm, còn ảnh hưởng đến bạn học khác, làm tổn thương tình bạn, lại gây áp lực cho tòa án. Nếu ai cũng giống như cháu, coi việc khởi kiện như trò chơi, thua kiện cũng không sao, cháu đang khiến tòa án trở nên bận rộn?"
Sắc mặt của Nguyễn Du Du đanh lại, "Theo như cách nói của Trần tiên sinh, chỉ có người thắng mới có quyền khởi kiện, thua kiện tạo rắc rối cho tòa án? Vậy trước khi thẩm phán phán xử, hãy để Trần tiên sinh đoán xem ai thắng ai thua, quyết định xem ai mới đủ tư cách đi khởi tố?"
Không đợi Ba Trần lên tiếng, cô lại nói tiếp: "Hơn nữa, tạo rắc rối cho bạn học, còn tổn thương đến tình bạn trong lớp, chính những điều này mới dẫn đến tôi quyết định đi kiện!"
Nhìn thấy hai cha con Trần gia á khẩu không nói lên lời, hiệu trưởng lên tiếng hỏi: "Vậy, em Nguyễn có chắc bài viết là do bạn học Trần viết?"
Nguyễn Du Du cười híp mắt lại, "Hiệu trưởng, nếu ngài muốn biết, ngài nên hỏi thẳng trực tiếp bạn học Trần? Dù sao, có phải bạn ấy viết hay không, bạn ấy là người rõ nhất, không phải sao?"
Hiệu trưởng giật giật khóe môi, cô nhóc trước mặt nhìn có vẻ đáng yêu và cả tin, nhưng thực tế là một cô nhóc có ý chí kiên cường, nhớ lại tình cảnh thê thảm của chủ nhiệm Hoàng. Trong lòng ông ấy cân nhắc, dẹp ngay ý định khuyên Nguyễn Du Du rút đơn kiện.
"Em Nguyễn, mặc kệ bài viết đó là do ai viết, nếu em muốn điều tra, bộ phận kỹ thuật của nhà trường nhất định hỗ trợ." Hiệu trưởng chuyển đề tài, "Chỉ là, việc khởi tố sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhà trường, nếu không em hãy thử suy nghĩ lại, thầy nghĩ nên hòa giải riêng tư sẽ tốt hơn."
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu nói, "Hiệu trưởng, em nghĩ thanh danh nhà trường có bị ảnh hưởng hay không, không phải do vấn đề học sinh phạm tội, mà là thái độ nhà trường khi có học sinh phạm tội, bao che che giấu sự thật, hay là thái độ phối hợp điều tra?"
"Với lại." Cô bởi vì nghe được hai từ "tội phạm", mà trở nên tức giận quay sang nhìn Trần Mai, "Lần trước chúng ta cũng từng hòa giải, nếu hòa giải thực sự có hữu dụng, bài viết đó không nên xuất hiện."
Hiệu trưởng quá hiểu tính cách của cô, nghe thấy vậy liền biết chuyện này không thể cứu vãn được, ông ấy liền xua tay nói, "Được rồi, nếu bài viết đó thực sự có người cố tình vu oan bịa đặt cho em, mà người đó còn là học sinh trong trường, chỉ cần điều tra ra được, nhà trường sẽ đuổi học."
Sắc mặt của Trần Mai trắng bệch, lảo đảo đi theo phía sau ba Trần rời khỏi phòng hiệu trường, khóe mắt đỏ ửng lên, hung dữ lườm Nguyễn Du Du, hận không thể gi3t ch3t cô, "Mày, đừng có đắc ý quá sớm!"
Nguyễn Du Du lạnh lùng lên tiếng, "Thực ra, tôi không hề cảm thấy đắc ý, tôi bảo vệ quyền lợi của bản thân mà thôi."
Hai người đứng trước cửa phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, nhìn nhau một cái, mỗi người đi một hướng, hiệu trưởng gọi giáo viên chủ nhiệm phụ trách lớp hai người lên, khi biết được toàn bộ sự việc, liền kêu bộ phận kỹ thuật trường học, chỉ cho tài khoản chứng thức được đăng bài viết, để tránh có những người lợi dụng vu oan bịa đặt cho người khác.
...
Hai ngày hôm sau, Trần Mai không xuất hiện ở trường, cũng không lên lớp, cuối cùng cũng đã có kết quả của kỳ thi học kỳ.
Thành tích của Nguyễn Du Du tốt ngoài dự đoán, đạt điểm số rất cao, điểm trung bình đứng đầu lớp.
"Bảo bối, tớ đã nói với cậu mọi chuyện sẽ ổn thôi, trước khi thi cậu còn lo lắng." Chử Viện cười híp mắt vỗ vai của Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du không kiềm chế, cô cười đến mức đôi mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm.
Cô chưa từng được đi học nghiêm túc, lúc được đi học đại học cô vừa mong đợi vừa lo lắng, cô sợ mình không theo kịp bạn học, nhớ lại lần đầu tiên cô mở sách toán cao cấp ra xem, lúc đó cô thực sự rất bối rối, nhờ có Thẩm Mộc Bạch chỉ dạy, cô mới theo kịp bài giảng tr3n lớp.
Không ngờ, cô lại là người số điểm cao nhất lớp.
Nguyễn Du Du vui vẻ nghĩ: Cứ đà này, cô sẽ thuận lợi tốt nghiệp đại học.
Thành tích của Nguyễn Du Du trở thành chủ đề bàn tán, mặc dù bây giờ không thể đăng bài viết lên diễn đàn, nhưng bài viết "Hoa hậu giảng đường bị tố bao nuôi, gian lận trong kỳ thi" vẫn còn được ghim tr3n trang đầu, chỉ cần truy cập vào diễn đàn sẽ nhìn thấy, nên các bạn học trong lớp đều ngồi chờ để xem kết quả thi của Nguyễn Du Du.
Đứng đầu lớp..
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, dựa vào trình độ này, căn bản không cần phải gian lận trong kỳ thi? Hơn nữa, vì muốn đòi lại danh dự của bản thân quyết định đi kiện, tin đồn "bị bao nuôi" chỉ là chuyện bịa đặt. Một người sở hữu ngoại hình xinh đẹp được chọn "hoa hậu giảng đường", mỗi ngày có "xe sang" đưa đón đi học, cho dù ngoại hình hay là gia thế, thậm chí cả thành tích, đều khiến cho người khác phải ghen tỵ.
Có rất nhiều bạn học nam buồn bã thở dài, một cô gái tốt như vậy, tại sao lại có người nhanh chân như vậy?! Hơn nữa còn đã kết hôn, bọn họ không còn cơ hội nữa.
Tai của Nguyễn Du Du rất thính, tr3n đường đi cô nghe được những lời thảo luận về mình, nhưng bởi vì hai ngày nay cô đã nghe quá nhiều nên không quan tâm đến nữa, thậm chí không muốn nghe, cô vừa trải qua một kỳ thi học kỳ căng thẳng, nên cô quyết định thưởng cho bạn thân kỳ nghỉ, một kỳ vui vẻ thư giãn.
Học nốt buổi sáng này, là kỳ nghỉ đông bắt đầu. Nguyễn Du Du đeo balo tr3n vai, bảo Ngụy Vĩnh chở cô đến Dược Hoa.
Tr3n tầng cao nhất của tòa nhà, cánh cửa màu đen đóng chặt lại, Nguyễn Du Du nhẹ nhàng mở cửa ra xem, trong phòng làm việc chỉ có một mình Thẩm Mộc Bạch.
Anh đang tập trung xem văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu lên nhìn, bật cười, vẫy tay, "Du Du, lại đây." Chỉ có Nguyễn Du Du bước vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa, nên không cần nhìn anh cũng biết là cô.
Nguyễn Du Du lon ton chạy đến chỗ anh đang ngồi, Thẩm Mộc Bạch đứng dậy giúp cô thoái balo để sang một bên, sau đó cởi áo khoác lông cô ra.
"Thẩm tiên sinh." Nguyễn Du Du ôm chặt lấy cánh tay của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, cặp mắt sáng lo lắng, "Anh đoán xem em thi đứng thứ mấy trong lớp?"
"Ừ ——" Thẩm Mộc Bạch giả bộ suy nghĩ, "Em đứng thứ 10?"
Nguyễn Du Du nhíu mày lại, lắc đầu nói, "Không phải, anh đoán lại đi."
"Vậy ——" Nhìn dáng vẻ phấn khích của cô nhóc, thực ra Thẩm Mộc Bạch đã đoán ra được, nhưng anh vẫn cố giả bộ tập trung suy nghĩ, thử thăm dò: "Chẳng lẽ em đứng thứ 20?"
"Này, không phải!" Nguyễn Du Du dậm dậm chân, phồng má nói, "Càng đoán càng sai!"
"Hả, chẳng lẽ em đứng... thứ 5?" Thẩm Mộc Bạch cố nhịn cười, nhìn bộ dạng sốt ruột của cô nhóc.
"Gần đúng rồi!"
"Chẳng lẽ em... đứng thứ nhất?" Thẩm Mộc Bạch giả bộ ngạc nhiên, nhướng mày nói, "Không thể nào? Du Du sao lại giỏi như vậy?"
Nguyễn Du Du bật cười, khuôn mặt đỏ ửng lên, "Cũng không đến mức đó, nếu không có anh giúp đỡ, đừng nói đến hạng nhất, có khi em còn không đủ điểm qua môn."
Cặp mắt long lanh trong suốt nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh."
Giọng nói của cô mềm nhũn, dịu dàng, mang theo sự nghiêm túc, cẩn thận nói ra... Trong ánh mắt còn mang theo sự sùng bái, dường như chuyện anh giúp cô là một việc vô cùng to lớn.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, Thẩm Mộc Bạch có hơi thất thần.
Anh cúi đầu xuống, mái tóc đen nháy hơi xõa xuống, cặp mắt dài hẹp không chớp mắt, con người đen nháy dễ khiến người ta nảy sinh ảo giác, hiện tại để lộ sự hờ hững, im lặng nhìn Nguyễn Du Du, càng khiến cô đỏ mắt tim đập nhanh.
"Thẩm tiên sinh..." Khuôn mặt của Nguyễn Du Du càng đỏ hơn, cô khẽ lẩm bẩm nói, hàng lông mi dài khẽ chớp.
Cô cảm nhận sắp sửa xảy ra chuyện gì đó, trong phòng làm việc chỉ có hai người, bầu không khí phù hợp, không có tên nhóc A Phúc phá đám, cũng không có ai xông vào, anh, liệu anh muốn...
Nguyễn Du Du nhắm mắt lại, cô đang chờ nụ hôn của anh, cô vẫn còn hoang mang không kịp định thần, đột nhiên Thẩm Mộc Bạch lùi về phía sau một bước, giả bộ như không có chuyện gì, tay cầm theo balo và áo khoác của cô treo ở sau tấm bình phong.
Nguyễn Du Du: "..."
Anh bị sao vậy?
...
Nguyễn Du Du đã gần 2 tuần không đến thăm ông nội, vào ngày cuối tuần, cô cùng Thẩm Mộc Bạch đi đến ngoại thành.
Vừa bước xuống xe, có một bóng màu đen pha với màu trắng lao đến, A Phúc cắn ống quần của cô, cái đuôi nhỏ liên tục vẫy, "Gâu gâu" nhìn có vẻ rất vui
"A Phúc, nhìn mày có vẻ lớn hơn trước." Nguyễn Du Du ngồi xuống xoa đầu chú cún nhỏ, từ khi chuyển đến ở nhà ông nội, nhìn A Phúc có vui hơn hồi cô mới gặp nói, cơ thể dần béo lên, bộ lông mượt mà, nhìn giống như một chú sói nhỏ oai phong.
A Phúc phấn kích, chạy vòng quanh người Nguyễn Du Du, cô vẫy tay ra hiệu, "Đi nào, chúng ta cùng nhau đi vào thôi."
"Du Du đến rồi à." Mặc dù lần trước ông nội đã đi đến thăm hai người, nhưng dù sao đã qua một thời gian, lúc nhìn thấy hai người, ông lão rất vui, "Du Du có phải con thi xong học kỳ rồi, giờ đang nghỉ đông không?"
"Vâng, cháu đã thi xong rồi." Nguyễn Du Du hào hứng nói, "Ông nội, con thi đứng thứ nhất."
Thẩm Mộc Bạch buồn cười nhìn cô, trước khi kỳ thi diễn ra cô đã rất lo lắng, sau khi có kết quả cô rất hào hứng, đặc biệt khi giành được hạng nhất trong lớp, cô không biết làm thế nào để miêu tả cảm xúc hạnh phúc của mình. Anh nhớ lại dáng người kiêu ngạo cô nhóc chạy đến phòng làm việc của anh để khoe kết quả thi, ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dần tối lại.
"Òa, cháu thi được hạng nhất, nhất định phải thưởng cho cháu" Ông lão vui vẻ nói, "Du Du, con thích cái gì?"
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, nắm lấy tay của ông lão, bật cười nói, "Con không muốn thứ gì cả. Với lại, tất cả đều nhờ công lao của Tiểu Bạch, nếu không có anh ấy giúp con học thêm, có khả năng con phải thi lại."
Đã hai tuần này hai người không đi đến đây, bây giờ không khí trong nhà rất náo nhiệt, Vương quản gia dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối phong phú, còn đặc biệt làm cho Nguyễn Du Du bánh ngọt sữa đặc, đặt trong chiếc đĩa trắng như tuyết, đặt bên cạnh tay của cô.
Bây giờ cơ thể ông lão khỏe hơn trước rất nhiều, không còn yếu ớt như hồi mới khỏi bệnh, ăn xong bữa tối, hai người mỗi người đỡ một bên tay của ông lão, ba người cùng nhau đi dạo trong vườn để tiêu hóa thức ăn.
Bây giờ đã vào thời điểm cuối năm, cũng là lúc lạnh nhất ở Yến Thanh, khu vườn trở nên đìu hiu, nhưng cây mận ở góc tường đang nở hoa trắng xóa, Nguyễn Du Du rất thích, cô đứng đó nhìn một lúc, ông lão kêu người làm cắt cho cô mấy nhánh hoa, cắm v4o bình hoa mang để lên tủ đầu giường.
Thẩm Mộc Bạch sau khi tắm xong, tựa người vào thành giường cầm sách lên đọc, mặc dù bây giờ rất rét, vì ông lão sợ lạnh, nên nhiệt độ trong nhà rất nóng, nên anh chỉ mặc bộ đồ ngủ cộc tay, lộ ra cánh tay chắc khỏe, cặp chân dài chồng lên nhau, đắp một chiếc chăn mỏng.
Nguyễn Du Du vẫn chưa lên lầu, cô ngồi ở phòng khách chơi với A Phúc một lúc, dắt A Phúc về chiếc ổ sang trọng của nó, chỉ tay lên trán nó, thì thầm dặn dò: "A Phúc, mày hôm nay nhất định phải ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây, không được đi lên lầu, hôm nay, tao muốn làm một chuyện rất quan trọng với Tiểu Bạch, vô cùng gấp, nên mày không được đi lên quầy rấy, nếu không tao kêu Tiểu Bạch mang mày..."
Cô khẽ dừng lại, cuối cùng cô đành lòng nói ra câu "đem mày đi luộc", cô cố gắng làm bộ dáng hung dữ, uy hiếp: "Kêu Tiểu Bạch dạy cho mày bài học."
Cô không biết A Phúc nghe có hiểu hay không, nó liếm ngón tay của cô, miệng kêu ư ử.
Nguyễn Du Du hít thở một hơi thật sâu, cô không biết Thẩm Mộc Bạch đang nghĩ gì, nhưng đúng là bây giờ anh tránh cô, anh có xoa đầu cô, có nắm tay cô, nhưng anh cố ngăn cản không cho hai người tiến lên một bước nữa.
"Hừ." Nguyễn Du Du hừ một tiếng, nắm chặt tay lại tự cổ vụ bản thân, "Cố lên!"