Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã

Chương 26



Trong lúc Bạch Tiêu ngồi suy nghĩ vẩn vơ.

Thì Tống Nhiên đang ngồi thẫn thờ trong phòng khách, dì giúp việc đặt bát canh giải rượu lên bàn rồi rời đi.

Trong căn phòng khách rộng rãi, chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ đang chạy.
Tống Nhiên gặp mặt trò chuyện với một vài vị khách, sau khi cụng ly và đạt được mục đích.

Dù yến tiệc vẫn chưa kết thúc, nhưng anh ấy vẫn rời đi trước.
Trình Lại Ngọc nói rằng, Cố Minh Chiêu là bạn trai mới của Bạch Tiêu.
Tống Nhiên vắt chéo chân, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào lá trà đang trôi lềnh bềnh trong chén.

Nhắc mới nhớ, Bạch Tiêu đột nhiên thay đổi tính cách, chính xác kể từ ngày hôm họp lớp.
Muốn biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ việc anh ta bỏ rơi cô, sau đó anh ta nhờ Cố Minh Chiêu đưa cô về.
Tống Nhiên thường xuyên không giữ lời hứa với Bạch Tiêu, công việc anh rất bận, lịch trình liên tục thay đổi.

Số lần anh ta bỏ bom Bạch Tiêu nhiều không đếm xuể, mà cô cũng chưa từng để ý điều này.

Thi thoảng cô giận dỗi làm nũng mấy câu, chỉ cần anh ta dỗ dành một chút là cô bỏ qua chuyện này,
Cho nên Bạch Tiêu đột nhiên thay đổi tính cách, chắc chắn không phải do anh ta không đi đến quán bar tìm cô, vậy chắc chắn chỉ có thể là vì Cố Minh Chiêu?
Tống Nhiên lôi điện thoại ra, sau một hồi do dự, anh ta quyết định ấn nút gọi.
Anh ta rất nể người anh họ này, cho dù là xuất thân, năng lực, hay là tính cách.

Nhìn qua có vẻ người anh này rất dịu dàng và vui tính, nhưng không ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Cú va đập lần này khá nặng, vì cơ thể không được khỏe, nên tình cách thay đổi thất thường, anh chỉ có thể dùng cánh tay trái để xử lý công việc, nên hiệu suất rất kém.

Đang tập trung xử lý công việc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, anh khẽ nhíu mày lại.
Khi nhìn thấy tên người gọi, anh cầm cốc nước lên uống để tĩnh tâm lại, sau đó cầm điện thoại lên nghe.
"Anh họ, anh đang ở đâu? "
"Ở nhà, đang ngồi làm việc.

"
Giọng nói đối phương vẫn rất bình tĩnh, Tống Nhiên khẽ nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Anh đã đi bệnh viện khám chưa? Tay của anh vẫn ổn chứ? "
"Chỉ bị trật khớp thôi, tôi đã đỡ hơn rồi.

"
" Trình Lại Ngọc là bạn học của em, hôm nay em mời cô ấy đến dự tiệc cùng với em, cô ấy không biết anh là anh họ của em.

" Tống Nhiên vừa nói, vừa cẩn thận quan sát động tĩnh ở đầu dây bên kia, "Cô ấy nhờ em gửi lời xin lỗi đến anh.

"
"Cô ta có biết hay không biết việc tôi là anh họ của cậu, đâu có liên quan gì đến việc cô ta làm tôi bị thương.

"
"......!Anh không định bỏ qua chuyện này?"
"À, đó là chuyện đương nhiên.

" Cố Minh Chiêu ngừng gõ bàn phím, "Cậu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng ra.

"
Tống Nhiên ngạc nhiên, "Anh, anh đang rất tức giận? "
"Nếu cậu không chịu nói ra thì tôi xin phép cúp máy, tôi phải giải quyết xong công việc.

" Cố Minh Chiêu bình tĩnh nói, " Tôi đang rất buồn ngủ.

"
"Này, anh chờ em một chút, em vẫn chưa nói xong mà.

" Tống Nhiên cầm cốc trà lên uống, vào thẳng vấn đề, "Anh, anh nhận mình là bạn trai của Bạch Tiêu? "
"Tiếp tục đi? "
Tống Nhiên ngạc nhiên nói: "Anh, anh đang nghiêm túc? Chuyện xảy ra khi nào, rõ ràng anh biết em với cô ấy đang......"
"Thế cô ấy là gì của cậu? " Cố Minh Chiêu lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh ta.
"............"
Là gì nhỉ? Đúng rồi, chả là gì cả.
Tống Nhiên cứng họng, anh ta cũng không hiểu vì sao, nhưng anh ta đang cảm thấy rất tức giận, vì nhận ra mình đã bị Bạch Tiêu lừa, hay lo lắng người anh họ này sẽ mục tiêu tiếp theo của cô.
Lần trước, lúc Bạch Tiêu gào khóc làm loạn ở trong quán bar.


Tống Nhiên mơ hồ nhận ra cô không phải là người dịu dàng như những gì cô thể hiện, điều mà cô đang ẩn giấu đã vi phạm điều cấm kỵ trong lòng Tống Nhiên.
Vì để tránh gặp phải rắc rối, Tống Nhiên vốn định nói lời chia tay, nhưng không ngờ lại dây dưa đến tận bây giờ.
"Anh, tính cách cô gái này rất kỳ quặc, anh không hiểu cô ấy đâu.

" Tống Nhiên hít thở một hơi thật sâu, "Cô ấy làm như vậy vì muốn trả thù em.

"
"Cậu nghĩ mình rất hiểu cô ấy? "
"Đương nhiên rồi, dù gì em cũng quen biết cô ấy suốt 3 tháng này.

"
"Vậy cậu nghĩ lý do vì sao cô ấy lại muốn trả thù cậu? " Cố Minh Chiêu hỏi, " Chỉ vì vị Trình tiểu thư kia là bạn gái bây giờ của cậu? "
Tống Nhiên gãi đầu, lúng túng nói: " Không phải, anh đừng có đoán mò.

"
Cố Minh Chiêu bật cười thành tiếng: " Tôi không có hứng thú với mấy chuyện tình cảm của cậu.

Bạch Tiêu là con gái của bạn ba tôi.

Tôi không quan tâm giữa cậu và cô ấy đã xảy từng ra chuyện gì, từ nay về sau, cậu không được phép đi đến tìm cô ấy.

Cũng may, cô ấy đã phân rõ giới hạn với cậu.

Chuyện tối nay, tôi tạm thời bỏ qua cho cậu và vị Trình tiểu thư kia, về sau hai người không được đi đến làm phiền Bạch Tiêu.

"
Tống Nhiên ngơ ngác, một lúc sau mới tiêu hóa hết lời của Cố Minh Chiêu, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Bạch Tiêu là con gái của bạn bác? Là ai vậy? Tại sao cô ấy không nói cho em biết.

"
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu.

" Cố Minh Chiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Tạm biệt.

"
Nói chuyện điện thoại xong, sự nghi ngờ của Tống Nhiên không hề giảm bớt ngược lại còn tăng thêm.

Anh ta hiểu rõ tính cách của Cố Minh Chiêu, và biết những gì Cố Minh Chiêu nói đều là sự thật.
Đúng lúc này, Trình Lại Ngọc gọi điện báo tin đã đến nơi an toàn, nhân tiện gửi lời xin lỗi đến chuyện tối nay.

Nhịp tim của Tống Nhiên đập ngày càng nhanh, cả hai vui vẻ nói chuyện điện thoại.
Kể từ ngày Trình Lại Ngọc xuất hiện, Tống Nhiên đã trải qua cảm giác từ trước đến nay chưa từng gặp, một cô gái dịu dàng, thuần khiết, ngây thơ, khiến cho anh ta không thể kiềm chế được, anh ta muốn tiến lại gần làm quen với cô ấy, nhìn thấy cô ấy anh ta lại nhớ năm tháng của tuổi học trò.

Cũng như giảm bớt sự căng thẳng của công việc và cuộc sống.
Tống Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, lại nhớ đến lời nói lúc nãy của Cố Minh Chiêu, anh ta bực bội gãi đầu.

Chẳng lẽ những gì anh họ nói đều là sự thật, "đi đêm lắm có ngày gặp ma"!
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Tiêu đứng chờ trước cửa chung cư nhà Cố Minh Chiêu.

Mặc dù Cố Minh Chiêu nói cứ dựa theo thời gian đi làm của cô, nhưng cô không thể tự ý quyết định như vậy, nên cô đã đi từ rất sớm.
Cô vừa bước xuống xe, Bạch Tiêu lôi điện thoại ra cho Cố Minh Chiêu, cô bảo anh đi xuống chỗ cô để xe, sau đó cô đưa anh đi làm luôn.

Cố Minh Chiêu khẽ ừ một tiếng, giọng điệu của anh có gì đó không ổn lắm.
"Có chuyện gì vậy? " Bạch Tiêu hoảng hốt.
"Tôi không mặc được quần áo.

" Cố Minh Chiêu thở dài nói, "Em có thể đưa cho tôi lời khuyên được không? "
"............"
Lại bày trò.

Vừa sáng ngày ra đã gây chuyện!
Bạch Tiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Chờ tôi một chút, tôi sẽ đi lên giúp anh.

"
Cố Minh Chiêu ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, một tay bị thương thì đang giữ áo sơ mi, tay còn lại thì đang đánh máy.
Bạch Tiêu vừa bước vào cửa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại cúi xuống nhìn chiếc áo sơmi, như thể nếu cô không chịu đi lên đây giúp anh thì anh cứ ngồi lì ở đó.
"Anh đã ăn sáng chưa? " Bạch Tiêu đi ngang qua, thuận miệng hỏi thăm.

"Anh sẽ ăn sáng ở công ty, anh đã nhờ thư ký mua hộ.

" Cố Minh Chiêu mỉm cười nói, "Sáng nay lúc thức dậy em cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? "
Đau, đau chết đi được, cơn đau kéo dài suốt cả đêm.

Giống như có ai đó nhốt cô vào trong bao tải đánh đập cả đêm.
Nhưng Bạch Tiêu nào dám than thở ở trước mặt người đang bị thương, cô lên tiếng: "Tôi vẫn ổn, còn anh đã đỡ hơn chưa? "
"Á, đau quá, không biết bao giờ tôi mới khỏi bệnh.

"
"......!Đứng dậy, tôi giúp anh mặc quần áo.

"
Cố Minh Chiêu khóe môi khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn đứng dậy, còn nhếch tay trái lên để cô thuận tiện hơn.

Cố Minh Chiêu sở hữu chiều cao rất lý tưởng, khi đứng gần anh người khác sẽ cảm thấy rất áp lực.
Đột nhiên, Bạch Tiêu rất muốn lời nói cảm ơn anh, bởi vì lúc nào anh cũng thích trêu chọc cô, nên cô cảm thấy anh rất thân thiện và dịu dàng.
Bạch Tiêu cởi áo ngủ Cố Minh Chiêu ra, và đặt nó lên ghế sofa, cô nhìn lướt qua cánh tay phải của anh, vết thương có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.
Ngay cả khi cô đã nhận ra, Bạch Tiêu giả bộ như mình không biết, nếu anh thích diễn cô sẽ phối hợp diễn cùng anh.
Bạch Tiêu dịu dàng cầm áo sơ mi lên, cô giúp anh mặc áo, và tránh đụng vào vết thương của anh.
Cố Minh Chiêu cúi xuống nhìn thấy cô đang tập trung cài cúc áo cho anh, dịu dàng hỏi: "Có phải em nhìn thấy chiếc áo sơmi này rất quen đúng không? "
Đúng lúc này, cô đã cài xong khuy áo cho anh, Bạch Tiêu bẻ cổ áo, "Quen, hình như đây là áo ngày hôm qua anh mặc đúng không, tại sao chưa giặt đã mặc lên người?"
Bây giờ cô đã có nhìn khác về vị thiếu gia này, dù gì cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn lại ở trong căn hộ nhỏ xíu, không có lái xe riêng, đến cả trang phục cũng tự tay giặt lấy, đỡ tốn tiền thuê người giúp việc.
"............" Cố Minh Chiêu im lặng, anh hít thở một hơi thật sâu, "Đây là chiếc áo anh mặc vào tối hôm chúng ta uống rượu say.

Với lại, ngày hôm qua anh mặc áo sơ mi màu đen.

"
"............"
"Em không chỉ trí nhớ kém, thị lực kém nốt.

"
Trên đường đi, hai người vui vẻ nói chuyện, từ chuyện công việc cho đến sở thích hàng ngày, cả hai rất ăn ý không chủ động nhắc chuyện xảy ra tối qua.
Bạch Tiêu đã hoàn thành xuất sắc công việc của tài xế, còn một phút nữa là đến giờ vào làm, cô vừa kịp chạy đến công ty, tình cờ cô nhìn thấy Lục tổng đang ngồi buôn chuyện với mấy người đồng nghiệp.

Bởi vì ngày hôm qua cô lý do chính đáng, nên Lục Chi Hằng không trách việc Bạch Tiêu tự ý rời đi.

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy buồn, ngày hôm nay anh ta mặc bộ quần áo mới đến công ty, ai đi qua cũng khen.

Nhưng Bạch Tiêu thậm chí còn không thèm để mắt tới.
"Này, hôm qua khách hàng nào bị thương, đã có chuyện gì xảy ra? " Lục Chi Hằng chạy theo phía sau, vội vàng hỏi.

"Là tổng giám đốc của một công ty lớn, anh ta bị trượt chân ngã cầu thang"
" Hả??? "
"Không sao đâu, cậu nhanh chóng đi chuẩn bị tài liệu đi.

" Bạch Tiêu mở cửa phòng làm việc ra, cô giơ tay lên để trước mặt Lục Chi Hằng, " Sắp đến giờ vào học.

"
Đây cuộc họp cấp cao mỗi tháng một lần, ngày hôm nay mọi người thảo luận về vấn đề tuyển nhân sự.
Công ty ngày càng phát triển, nhu cầu tuyển dụng nhân sự ngày càng cao, nhưng vẫn đảm bảo chất lượng.

Năm nay, công ty đã ký kết được rất nhiều bản hợp đồng lớn.

Năm sau, công ty định hướng phát triển và hợp tác với các công ty có vốn đầu tư nước ngoài.
Trước đây, công ty chủ yếu hoạt động ở lĩnh vực tư vấn và kế toán.

Năm nay, Thẩm tổng đề nghị công ty chuyển sang hoạt động lĩnh vực thuế.

Họ sẽ ưu tiên tuyển dụng những nhân viên có kinh nghiệm, ngoài ra họ còn tuyển dụng những sinh viên mới ra trường hoặc đang đi thực tập.
Bạch Tiêu: "Năm này tôi cần tuyển thêm 3 nhân viên mới.

"
Hứa Thịnh đang uống nước, suýt chút nữa thì sặc: " Ít thế, tôi cần tuyển thêm 8 nhân viên.

"
Trần Xán giơ tay lên: "Tôi đã bàn bạc trước Thẩm tổng, vì năm nay công ty định mở phòng làm việc tư vấn thuế, nhân sự không đủ, nên tôi sẽ tuyển thêm 15 người.


"
Thư ký hành chính khẽ nhếch khóe môi lên, tay vẫn chăm chỉ ghi chép, nếu người nào tình cờ ngang qua, còn tưởng mấy người này định mở lớp mẫu giáo.
Lục Chi Hằng ngáp một cái: "Ngày hôm qua, tôi đã ngồi nói chuyện với một vị giáo sư nổi tiếng của đại học XX, ông ấy nói chất lượng sinh viên ra trường năm này rất tốt, hầu như đều nhận được bằng giỏi.

"
Mọi người cùng nhau thảo luận, một nhóm sẽ đi đến các trường học nổi tiếng vừa quảng bá công ty vừa tuyển nhân sự.

Còn một nhóm kết hợp với phòng nhân sự, mở một cuộc tuyển dụng nhân sự cả online lẫn offline.
Lục Chi Hằng dùng bút gõ lên mặt bàn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh ta đề xuất nên ngừng tuyển dụng thư ký và yêu cầu chuyển mấy thư ký đi sang làm phòng tài chính hoặc kế toán.
Bạch Tiêu nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh hỏi: "Cậu không đủ tiền trả lương cho họ? "
"Lần trước, có một cậu nhóc nói mình rất bận nên đã từ chối đến công ty chúng ta thực tập, cậu quên chuyện đó rồi sao? " Lục Chi Hằng nhìn lướt qua những người đang ngồi trong phòng, thấy mọi người vẫn đang mải nói chuyện, anh ta lập tức chuyển chỗ ngồi đến gần Bạch Tiêu, hạ thấp giọng nói xuống, "Để tránh mắc sai lầm như lần trước, lần này chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.

"
"Vậy cuối tuần này, chúng ta cứ làm đúng như kịch bản đã bàn trước.

Vì sao cậu lại gấp như vậy? " Bạch Tiêu tò mò hỏi.

"Bởi vì chàng trai kia rất thích sự lãng mạn.

"Lục Chi Hằng rất lo lắng không biết lần này sẽ thành công hay thất bại, "Tôi sợ rằng ngày mai lúc trên đường đến trường chẳng may cậu nhóc đâm trúng cô gái, rồi còn tưởng cô gái đó định mệnh đời mình.

Thì không phải chúng ta lại chậm chân một bước."
"???? "
Không hổ danh là một nhân viên xuất sắc yêu nghề, cẩn thận từng li từng tí một.

Bạch Tiêu cũng cảm thấy anh ta nói rất đúng.
Bạch Tiêu đã xử lý nốt mấy vị khách mà nguyên chủ để lại, đây là nhiệm vụ cuối cùng, cô nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ công việc lên.

Sau đó dần cho mình một kỳ nghỉ lấy lại sức để chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn.

Cô phải phục vụ chu đáo vị khách cuối cùng này trước khi "cô rửa tay gác kiếm".
Từ khi cô dần làm quen được với thân phận mới, khối lượng công việc nhiều hay ít đối với Bạch Tiêu chỉ là những hạt cát.
Bây giờ đang là mùa ế hàng, bạn có thể cầm cốc cà phê nhâm nhi và ngồi ngắm nhìn khung cảnh thành phố.

Sau khi giải quyết xong công việc, thấy thời gian vẫn còn sớm, mọi người bắt đầu ngồi buôn chuyện.
Tuần trước, Trần Xán mới đi dự đám cưới của chị em họ, tình cờ được sắp ngồi chung bàn với mấy em gái cấp ba, mấy cô gái fan hâm mộ của diễn viên nam nổi tiếng, suốt cả buổi lễ Trán Xán bị bọn họ ép xem phim cùng.

Ảnh đế kết hợp với tiểu hoa đán, vừa có nhan sắc và vừa có diễn xuất.

Đặc biệt diễn viên nam đó là hình mẫu lý tưởng các ông chú trung niên cần học tập theo.
"Hóa ra bây giờ cậu cũng đã là ông chú trung niên? " Hứa Thịnh phun ngụm cà phê ra bàn, nở nụ cười đắc ý.

Trần Xán xấu hổ lấy tay che mặt lại, "Đúng vậy, thực ra tôi nghĩ mình vẫn còn rất trẻ, nhưng kể từ khi sau khi xem xong bộ phim này, tôi nhận ra đối với các cô gái trẻ bây giờ mình trở thành một ông chú già nua.

"
Bạch Tiêu phấn khích hỏi, "Cậu còn nhớ tên bộ phim đó không? Diễn viên chính là ai? "
"Chờ tôi tra baidu...!Tên bộ phim: Kỷ niệm mùa hè, diễn viên đảm nhận vai nữ chính là Trình Lại Ngọc, còn diễn viên đảm nhận vai nam chính......"
"Tôi bận chút việc, tôi đi về phòng làm việc trước.

"
Bạch Tiêu mặt không cảm xúc, vội thu dọn tài liệu, rời đi với tốc độ ánh sáng.
Những nghệ sĩ hàng đầu của giới giải trí dù có bất kỳ thế giới nào cũng giống hệt nhau, ngày nào em cũng nhìn thấy họ xuất hiện trên bản tin hot search, nhất là khi họ thông báo có hoạt động mới.
Lục Chi Hằng không có hứng thú với giải trí, cũng không có hứng thú làm quen với cô gái trẻ, vội đứng dậy cầm theo tài liệu, chạy theo Bạch Tiêu.
Hứa Thịnh tay để lên bàn, nghiêng đầu qua hỏi, "Ai là người đảm nhận vai nam chính? "
"Là......!Tống Nam.

"
Từ sau buổi tiệc tối qua, trong đầu của Lục Chi Hằng bây giờ toàn là công việc.

Hôm qua anh làm quen được nhiều vị khách mới, từ sáng đến giờ có 5 vị khách đã chủ động liên hệ với anh ta, dựa theo những gì anh ta đoán, số lượng này sẽ có tăng thêm.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, dù anh ta không có mặt ở đó, nhưng cũng được nghe mọi người kể lại.
Lục Chi Hằng nhìn phản ứng Bạch Tiêu, lại nghe cái tên hôm qua mọi người nhắc đến, anh ta liền đoán ra được.
Hai người vừa mới bước ra khỏi phòng họp, mấy nhân viên đứng gần đó đều cúi đầu chào hai người, nói nhỏ vào tai cô: " Tiêu Tiêu, có phải giữa cậu và cái cô diễn viên tên Trình Lại Ngọc kia đã xảy ra chuyện đúng không? "
"Không có gì đâu, tạm biệt.

" Bạch Tiêu lạnh lùng nói, cô vội chạy đến hỏi thăm cậu nam sinh vừa mới đến công ty thực tập.
"Này...."
"Tống tiên sinh, Bạch tổng đã đi công tác, bây giờ ngài ấy không có ở trong trong công ty! "
Giọng điệu kiên quyết mạnh mẽ của Tiểu Trần vang lên, đã kịp ngăn cản Bạch Tiêu lại, Lục Chi Hằng dừng lại, anh ta va vào người cô, cô loạng choạng suýt nữa đâm vào người đàn ông cao lớn trước mặt.
Tống Nhiên: "......"
Bạch Tiêu: "......"
Tiểu Trần: "......"
Còn gì xấu hổ hơn khi bị vạch trần lời nói dối ngay tại trận, Tiểu Trần tưởng tượng có một con quạ đang bay ngang qua đây, vừa quay lại nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bạch tổng, khuôn mặt cô ấy trở nên trắng bệch, trong đôi mắt hiện rõ sự sợ hãi.
Lục Chi Hằng nhìn Tống Nhiên, lại quay sang nhìn Bạch Tiêu, không hiểu vì sao anh ta thấy cảnh tượng này nhìn rất quen.
Anh ta quay sang nhìn Tiểu Trần, thấy nét mặt hoảng sợ cô ấy, có lẽ cô ấy đang sợ mình bị sếp trừng phạt.

Vì quá "thương hoa tiếc ngọc", nên anh ta quyết định đứng ra làm người tốt.
" Tống tổng, chào mừng ngài đến thăm công ty của chúng tôi.

" Lục Chi Hằng đi đến trước mặt Tống Nhiên, giơ tay lên.
Tống Nhiên phục hồi lại tinh thần, vì phép lịch sự, anh ta bắt tay với Lục Chi Hằng, "Tôi có chuyện muốn bàn bạc với Bạch tổng.

"
Lục Chi Hằng khẽ gật đầu: "À, ra là vậy.

Vừa nãy chúng tôi đã tổ chức cuộc họp, bây giờ cuộc họp kết thúc, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé? "
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Bạch Tiêu không dám ngồi gần Tống Nhiên, cô ngồi xuống bàn làm việc, vắt chéo chân, hai tay để trước ngực, lúc nào cũng trong tư thế đề cao cảnh giác.

Tiểu Trần để cà phê lên bàn rồi vội vã rời đi, thấy cô ấy đã đi khuất, cô quay sang nhìn Tống Nhiên hỏi: "Ngày hôm nay anh đến đây để thay Trình Lại Ngọc bồi thường chiếc váy cho tôi? "
Tống Nhiên vừa mới cầm tách cà phê lên liền dừng lại: "Em đừng có suy đoán lung tung? "
"À, hóa ra tôi hiểu lầm.

" Bạch Tiêu ngồi suy nghĩ một lúc, "Vậy ngày hôm nay anh đến đây tìm tôi có việc gì.

"
Tống Nhiên sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, ngày hôm qua vì chuyện này mà anh ta đã bị mất ngủ, sau một hồi suy xét, anh ta quyết định đi đến tìm hai người bọn họ hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Anh ta đương nhiên không dám đến gặp Cố Minh Chiêu, nên anh ta quyết định đi tìm Bạch Tiêu.
"Tôi có chuyện muốn hỏi em, rốt cuộc tối ngày hôm đã xảy ra chuyện gì? " Tống Nhiên trầm tư suy nghĩ, từ tốn nói.

"Không phải cô bạn của anh đã kể anh nghe rồi sao, anh đến đây hỏi tôi làm gì? Hay tự hỏi chính bản thân anh, rốt cuộc anh muốn tin lời ai nói." Tối hôm qua chắc chắn nữ chính khóc lóc ỉ ôi kể lể với nam chính cả đêm.

Bạch Tiêu cảm thấy ngày hôm nay Tống Nhiên đi đến tìm cô quả thực rất thừa thãi.
"Vì sao em lại quen biết anh họ của tôi? "
Bạch Tiêu nhếch khóe môi lên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Lý do vì sao tôi lại quen anh ấy, tôi tưởng anh là người hiểu rõ nhất? "
Thái độ của Bạch Tiêu đúng như những gì anh ta đã đoán, Tống Nhiên đặt chén cà phê xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói tràn ngập sự thất vọng: "Có phải bởi vì tôi, nên em mới gây khó dễ cho Trình Lại Ngọc.

"
Tên tra nam này đúng là "vô phương cứu chữa".
Không biết vì sao, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Cố Minh Chiêu vào buổi sáng nay, anh bĩu môi chê vừa ngốc vừa tồ.

Nhưng Bạch Tiêu cảm thấy ít nhất cô còn thông minh hơn tên Tống Nhiên.
" Tống Nhiên, tôi tưởng anh là người hiểu rõ nhất.

" Bạch Tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, cô lạnh lùng nói, " Lần đầu tiên tôi gặp cô ta, cô ta ẩn ý rằng vì cô ta mà anh nhẫn tâm bỏ mặc tôi.

Và lần thứ hai, trợ lý của Trình Lại Ngọc cố tình tìm đến tôi để gây sự, thậm chí còn làm anh họ của anh bị thương.

Anh đúng là ngu hết phần thiên hạ.

"
Tống Nhiên thực ra không hề biết rõ mấy chuyện này, anh ta ngây người ra đó, bình tĩnh nói: "Tiêu Tiêu, anh tưởng em hiểu rõ nhất mối quan hệ của chúng ta.

"
"Đương nhiên là tôi biết, chúng ta chỉ là bạn tình.

" Bạch Tiêu nói bằng giọng điệu rất ẩn ý.
Tống Nhiên nhíu mày lại, anh ta không hài lòng trước thái độ bất lịch sự của cô.
"Tống Nhiên, mọi chuyện đã thành ra như vậy.

Chúng ta đều là người trưởng thành, tôi nghĩ anh và tôi nên dừng lại.

Tôi không ngờ anh lại là một người tệ bạc như vậy.

Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều đổ lỗi lên đầu của tôi.


Trước kia, tôi biết anh là một kẻ phong lưu đào hoa, nhưng vì thật lòng thích anh nên tôi quyết định đồng ý làm bạn gái của anh.

Tôi mong anh có thể thay đổi, nhưng giờ nghĩ lại tôi mới nhận ra mình đã sai rồi.

Tôi không thể đi cùng với anh được nữa, tha lỗi cho tôi.

"
Càng về sau Bạch Tiêu càng cảm thấy kích động, điều này khiến cho cô rất bất ngờ.

Dường như đây là ký ức và cảm xúc còn sót lại nguyên chủ, có lẽ đây là lời chào tạm biệt cuối cùng của cô ấy dành cho Tống Nhiên.
Có vẻ như, nguyên chủ không hề giống như những gì tiểu thuyết miêu tả, bởi vì cô ngây thơ tin vào tình yêu nên mới dần trở thành con người như vậy.

Cô tin rằng, chắc chắn cô ấy không bao giờ muốn bản thân mình thành con người như vậy.

Nhưng bởi vì quá mù quáng, nên cô ấy nhận kết cục đau lòng đó.
Tống Nhiên không tin vào mắt mình, anh ta nhíu mày lại, quan sát kỹ người trước mặt, nhìn thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của cô đã không còn giống với cô gái dịu dàng đáng yêu trong quá khứ.

Cô đã thay đổi đến mức anh ta không thể nhận ra.
Đúng vậy, cô bây giờ như một người hoàn toàn khác.
Một lúc sau, Tống Nhiên bật cười nói: "Không ngờ em lại là người bỏ cuộc trước.

"
Bạch Tiêu gấp lại cổ áo, "Tôi đã cố gắng hết mình, cuối cùng tôi nhận ra mình không thể đi cùng anh được nữa, hiện tại tôi muốn kết thúc mối quan hệ này.

"Cô khẽ dừng lại, bổ sung thêm, "Hiện tại cho dù anh có tiến thêm bước nữa với Trình Lại Ngọc, hay anh chỉ coi cô ấy là bạn tâm giao, chuyện này không còn liên quan đến tôi nữa.

Làm phiền anh đừng làm phiền tôi? Chỉ cần nhìn thấy anh là tôi cảm thấy khó chịu.

"
Tống Nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, anh ta từ từ đứng dậy, dáng người cao lớn cùng vẻ mặt thâm trầm.

Tạo cho người khác cảm giác đáng sợ.
Bạch Tiêu bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Nhiên.
Cô vẫn có thể sống sót trước ánh mắt yêu nghiệt của Cố Minh Chiêu, đương nhiên cô dễ dàng vượt thử thách mà không tốn một giọt mồ hôi!
Tống Nhiên lồng ngực liên tục nhấp nhô, anh ta hít thở một hơi thật sâu, cố gắng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, lấy lại phong thái lịch lãm quý ông như thường ngày, " Tiêu Tiêu, đã gặp nhau rồi đến lúc phải chia tay.

Mong sau này khi gặp lại, em có thể ăn nói đàng hoàng lịch sự.

"
"Ngày hôm nay tôi đã lịch sự với anh hết mức có thể? " Bạch Tiêu bật cười, cô khẽ lắc đầu.

"...Mối quan hệ giữa em và anh họ là gì, tại sao anh ấy lại quan tâm đến em như vậy.

"
"Chuyện này không liên quan gì đến anh, người yêu cũ.

"
Tống Nhiên bình tĩnh trở lại, anh ta dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Anh ấy không phải là loại người đơn giản, nếu em muốn tiến thêm bước nữa với anh ấy, anh khuyên em nên suy nghĩ lại.

"
Bạch Tiêu đang uống dở cafe, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Tống Nhiên cơ thể dần đông cứng lại, anh ta cảm thấy hoảng sợ trước ánh mắt sắc bén của cô.

"Anh đến đây tìm tôi, liệu Cố tổng có biết không? " Bạch Tiêu nở nụ cười ẩn ý, "Nếu anh muốn tôi có thể viết luận văn 10.000 chữ để kể cho anh nghe mối quan hệ giữa tôi với Cố tổng? "
Cuộc nói chuyện dần trở nên nhàm chán, Tống Nhiên nhếch khóe môi lên, sửa sang lại quần áo, bây giờ anh khoác lên mình hình tượng quý ông lịch lãm, đang định nói chào tạm biệt, rồi rời đi.
" Tống tổng, làm phiền ngài giúp tôi chuyển lời tới Trình tiểu thư, bộ váy đó được đặt thiết kế riêng nên rất đắt tiền, anh nhắc nhở cô ấy nhớ đền tiền cho tôi nhé.

" Bạch Tiêu lạnh lùng, "Nếu Tống tổng nguyện ý bồi thường giúp người đẹp, tôi sẽ ngay lập gửi tài khoản ngân hàng cho anh.

"
".................."
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng chặt lại, căn phòng dần trở nên tĩnh lặng.
*****
Dựa theo tính cách của tên tra nam, cho dù là vì thể diện hay sự kiêu ngạo, Bạch Tiêu chắc chắn anh ta không bao giờ đi dây dưa với "bạn gái cũ", mối liên hệ giữa nữ chính và nữ phụ pháo hôi đã bị đứt, từ nay nữ phụ pháo hôi cùng nam chính nữ mỗi người đi một hướng riêng.
Bạch Tiêu cảm nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nên năng suất làm việc tăng cao, cô tung tăng bay nhảy khắp nơi, trong suốt buổi họp mọi người đều nhận ra điều này, nên không khí buổi họp rất vui vẻ và sôi nổi.
Mấy thực tập sinh lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, Tiểu Trần ánh mắt tập trung nhìn vào màn hình chiếu, lúc quay sang nhìn sếp của mình đang bật cười, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi Tống tiên sinh rời đi, Bạch tổng không hề gọi cô ấy vào trách mắng, Tiểu Trần nhận ra rằng mình đã may mắn giữ được tiền thưởng cuối năm, cô ấy vui đến mức phát khóc.
Nhìn thấy sếp đang phát tín hiệu tích cực, tất cả nhân viên trong công ty đều mừng thầm trong lòng.

Mấy nhân viên thực tập lần đầu tiên hoàn thành công việc trước 12h, lại còn được sếp khen thưởng.

Vì để ăn mừng dấu mốc này, sếp đã mời toàn bộ nhân viên một bữa tiệc thịnh soạn.
Bạch Tiêu ký xong tờ văn kiện cuối cùng, cô dựa theo thói quen hàng ngày dựa lưng vào ghế, xoay một vòng, cô vươn vai hít thở, cô cảm nhận sự đau nhức truyền lên, giống như một chú tôm được ngâm nồi lẩu, từng lớp vỏ dần bị tách ra, và phát ra âm thanh "xèo xèo".
Đột nhiên cô nhớ đến một người, có lẽ bây giờ anh còn cảm thấy đau đớn và khó chịu hơn cô.

Bạch Tiêu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, bình thường vào giờ này thường là giờ nghỉ trưa, nhưng có thể anh đang họp hoặc đang gặp mặt khách hàng.

Cô sợ gọi điện sẽ làm phiền anh, nên đã chuyển sang nhắn tin.
Bạch Tiêu: Anh sao rồi, thấy đỡ hơn chưa? Anh đã ăn cơm trưa chưa?
Sau khi gửi xong tin nhắn.

Cô lập tức bước vào phòng tắm.
Cú ngã đêm qua, dù cô không bị thương, nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể rất đau nhức, cô nghĩ mình ngâm mình trong nước nóng sẽ tốt hơn, nhưng vì bây giờ đã gần thời điểm cuối năm, cô phải hoàn thành công việc trước tiến độ.

Vì cô không có thời gian đi ngâm mình trong suối nước nóng, nên cô đành phải tắm tạm bằng vòi hoa sen trước.
10 phút sau, trong lúc tóc của Bạch Tiêu vẫn đang ướt, cô cầm điện thoại lên, thấy wechat thông báo có tin nhắn mới.
Cố Minh Chiêu: Anh vừa đi họp về xong, anh đang ăn, vậy còn em? Vừa nãy trong lúc họp, ba của anh đã phát hiện ra tay anh bị thương, nhớ lại vẫn cảm thấy đáng sợ.
Cố Minh Chiêu: Cơm ở căng tin quá tệ, tay lại bị thương, nên anh không muốn ăn.

Cố Minh Chiêu: Á, đau tay quá......
Cố Minh Chiêu: Hôm nay mấy giờ em tan làm, cho anh đi nhờ được không
Cố Minh Chiêu: Anh không sao đâu, anh không hề cảm thấy đau, anh rất kiên cường
".................."
Bạch Tiêu khóe môi liên tục giật, cô cảm thấy rất tò mò, nhớ lại những lời nhắc nhở Tống Nhiên, mà cô không nhịn được cười.

Đồ chém gió!
Bạch Tiêu định nhắn tin trả lời, cô trầm tư suy nghĩ, một lúc sau cô xóa hết đi, cô quyết định gọi điện cho anh.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, vì bác sĩ dặn bôi thuốc ba lần trên ngày.

Bạch Tiêu lễ phép hỏi thăm Cố Minh Chiêu vài câu, dù sao cánh tay bên phải của anh bị thương rất nặng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng công việc và sinh hoạt thường ngày.
Cố Minh Chiêu ngày hôm nay rất ngoan ngoãn, anh trả lời đúng trọng tâm vấn đề, không nói liên thiên.
Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi anh mấy giờ thì tan làm, cô đưa anh về nhà trước, sau đó cô quay lại công ty để làm việc.
Cố Minh Chiêu im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Tối này em có định tăng ca không? "
" Chắc là có.

" Bạch Tiêu tiện tay mở tài liệu trên bàn ra, dù sao bây giờ về nhà cô cũng chỉ ngồi xem tivi, nên cô nghĩ mình ở lại công ty làm việc sẽ tốt hơn.
"Thế à, tối này anh cũng phải ở lại tăng ca.

" Cố Minh Chiêu giọng nói rất ấm áp, "Chừng nào em tan làm, làm phiền em cho anh đi nhờ về nhà.

".