*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Hạ Tịch nói được thì làm được, Tần Việt căn bản chưa phản ứng lại thì cậu đã buông tay ra, lùi về phía sau vài bước.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy eo mình truyền lại một hơi ấm, còn chưa kịp cảm nhận lồng ngực đối phương, Hạ Tịch đã đứng trước mặt, trong mắt đều là vẻ tinh ranh khi chiếm được lời.
Tần Việt hơi buồn cười: "Vui thế cơ à?"
Hạ Tịch dùng sức gật đầu, đôi mắt cũng cong lên: "Có ạ! Em vui lắm!"
Tần Việt nhìn thiếu niên trước mắt, hôm nay cậu mặc một bộ đồng phục sạch sẽ thoáng mát, mái tóc đen rơi xuống đôi tai hồng hồng, nhìn đâu cũng là vẻ ngại ngùng khi đối diện với người mình thích, khiến cho hắn vô cùng hài lòng.
Thậm chí, hắn cũng đã quên trước đây ai là keo chó dính người suốt ngày ăn đậu hũ của mình.
Hạ Tịch giả bộ làm bé ngoan, chú ý quan sát vẻ mặt của Tần Việt, tốt, không chán ghét.
"Nếu mỗi này đều được ôm thì tốt." Cậu lẩm bẩm.
"Nói gì đấy?" Giọng nói của Tần Việt cao lên mấy tông, hắn hơi rũ mắt đánh giá Hạ Tịch.
"Không, không có gì..." Hạ Tịch làm như bị dọa sợ: "Em...em..em...em về trước nha, buổi tối em lại qua tìm anh!"
Hạ Tịch vội vàng chạy trốn, giống như được gắn thêm tên lửa, bộ dáng này dừng lại trong mắt Tần Việt khiến cho đôi mắt hắn đong đầy ý cười.
Giống con thỏ quá.
Hạ Tịch chân trước vừa bước vào cửa lớp, chân sau đã vang lên âm báo của Hệ thống: [Tin vui!!! Nhiệm vụ che giấu hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ: 45%, chúc mừng Kí chủ, mong Kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Quả nhiên, Hạ Tịch đoán không sai, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ che giấu chính là làm cho Tần Việt vui vẻ, mà thời điểm hắn không vui, chính là nhiệm vụ thất bại.
Trong nguyên tác tiểu thuyết, Tần Việt là một nhân vật cực kỳ kiêu ngạo lại có chút bạc tình, nếu không phải thế hắn cũng không lạnh nhạt với nguyên chủ, thẳng cho đến khi nguyên chủ chết đi hắn cũng không mở miệng ra nói một câu thích đáp lại. Rồi sau đó đến đồng chí tiểu thụ, vẫn luôn vì hắn mà lên trời xuống biển, chịu đựng hết đau khổ, còn tên kia vẫn là một hình tượng già đời, bạc tình lại thâm tình.
Cũng chính cái thiết lập nhân vật như vậy, khiến con đường mang vợ về nhà của hắn gập ghềnh sỏi đá.
Tính cách của Tần Việt do rất nhiều nhân tố tạo thành, nhiều người không dám lại gần chứ nói gì đến tán tỉnh hắn. Nguyên chủ và tiểu thụ là hai người duy nhất chịu bước chân vào cuộc đời Tần Việt, nhưng khác nhau ỏ chỗ, tiểu thụ là dùng tính cách dương quang sáng lạn của mình hấp dẫn hắn, còn nguyên chủ Hạ Tịch thì dùng mạng sống đánh đổi. Tổng kết lại, chính là thảm hết chỗ nói.
Hạ Tịch nặng nề thở dài, nếu như có thể đẩy tiến độ nhiệm vụ lên 100%, cậu thực sự muốn vì nguyên chủ mà sửa lại kết cục đau buồn, coi như là chút quà tặng lại.
Nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ che giấu thì cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất thì làm Tần Việt vui so với việc đi quỳ liếm thì dễ hơn nhiều.
"Hai người nói gì thế?" Tần Việt vừa ngồi xuống, Hạ Tinh Dã không biết từ nơi nào bay đến, trên mặt tràn đầy vẻ hóng hớt.
"Không nói gì." Tần Việt đem móng vuốt của y hất xuống nhằm dọn dẹp chỗ ngồi.
"Tớ không tin!!!" Hạ Tinh Dã nhất định cắn không tha, nhìn Tần Việt với đôi mắt hiểu thấu hồng trần: "Không nói gì thì sao cậu lại đỏ mặt?"
Không thể nào! Rõ ràng hắn ở trong WC lau mặt đến khi hết đỏ mới về lớp, thằng này nhìn ra kiểu gì???
Con ngươi Tần Việt hơi co lại, theo bản năng đưa tay lên mặt kiểm ra, lạnh lạnh!
Hạ Tinh Dã cái thằng quỷ gạt người!
"Còn nói không có?" Hạ Tinh Dã như thám tử tư tìm ra sự thật, vô cùng hăng hái vạch trần: "Tớ tùy tiện hù cậu một cái mà cậu sợ như thế, khẳng định là có gian tình, nói mau."
"Gian tình cái rắm!" Tần Việt rống lên, sau đó biết hình tượng cao quý không cho phép hắn làm điều này bèn khịt mũi, hạ giọng: "Tớ cùng cậu ta có gian tình gì chứ? Cậu ta theo đuổi tớ thời gian dài như vậy nên tớ chỉ tùy tiện đáp lại một chút thôi, hừ, thỏ không ăn cỏ gần hang, loại tự mình đưa đến cửa này, tớ không thèm!"
Không thèm mà còn đáp lại, đồ tồi.
Tần Việt nói một hơi xong, cũng không quan tâm lời nói vừa rồi của mình dùng tốc độ rất vội, giống hệt như giấu đầu hở đuôi.
Hạ Tinh Dã thấy hắn như vậy thì chỉ có thể lắc đầu vài cái: "Có cái chân lý này tớ thấy cậu nên biết một chút."
"Gì?"
"Bản chất của con người: ham của lạ."
Tần Việt: ".........."
"Đó là mấy người!" Tần Việt hừ một tiếng: "Không bao gồm tớ."
Đuôi mắt Hạ Tinh Dã hơi nhếch: "Chắc không?"
"Đương nhiên." Tần Việt đập bàn: "Hôm nay tớ ngồi đây thề với cậu, tớ mà thích Hạ Tịch thì tớ là con chó, được chưa?"
Hạ Tinh Dã: ".........."
Ngày thường Hạ Tinh Dã cũng hay trêu Tần Việt, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Việt làm ra cái phản ứng to đùng như vậy, y vội vàng nói: "Tớ đùa thôi mà, cậu kích động thế làm gì?"
Tần Việt hỏi lại: "Tớ kích động sao?"
Hạ Tinh Dã: ".........."
Mục đích ban đầu của y đơn giản là muốn hóng chuyện, không ngờ lại chạm phải một quả bom nổ chậm, Hạ Tinh Dã chán đời, lôi di động ra nhắn tin cho Hạ Tịch: [Hôm nay cậu với Tần Việt ở chung thế nào?]
Hạ Tịch: [???] [Tốt lắm.]
Tớ còn lấy được 5% tiến độ nữa đó.
Hạ Tinh Dã đột nhiên có chút thương hại cho Hạ Tịch, nam thần nhà mình vừa nói ra mấy lời thề thốt tàn nhẫn, cậu ta còn ngu ngốc mà cảm thấy vui mừng, chắc chắn là mắc hội chứng Stockholm.
Y quyết định nhắc nhở một cách uyển chuyển: [Có chút sự việc, cậu nên để ý đến bản chất vấn đề.]
Hạ Tịch nhìn không hiểu, cũng không định hiểu. Người này mạch não hơi có vấn đề, cậu sợ nếu vướng vào sâu, dây thần kinh của cậu không đủ dùng.
Cả buổi chiều hôm ấy Tần Việt học không vào, hắn giống như bị yểm bùa, chỉ có thể nghĩ về Hạ Tịch.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu là ở lễ khai giảng, Tần Việt đại diện cho học sinh lên phát biểu, sau đó đi xuống khán đài còn va phải một người, lúc đó hắn nói xin lỗi, nam sinh kia cũng không để ý hắn. Kết quả, một tuần sau hắn gặp lại người nọ trên hành lang.
Lại một thời gian sau, Hạ Tịch bắt đầu gửi thư, tặng quà, chặn đường tỏ tình, không hề ngắt quãng. Nếu tính như vậy, có lẽ cậu đã theo đuổi hắn được hơn một năm rồi.
Hơn nữa, dưới tình huống Tần Việt luôn mở miệng từ chối, Hạ Tịch vẫn rất cố gắng mà tiến lên.
Tiếng chuông tự học buổi tối kết thúc, Tần Việt đi đến cửa đã nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn của Hạ Tịch.
Dường như vừa tan học là Hạ Tịch liền phi tới, nói đùa, độ yêu thích như một gánh nặng đè lên vai cậu, cậu làm gì dám chậm trễ. Tính mạng của cậu còn nằm trong tay của nam chính đại nhân kìa.
Tần Việt nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Hạ Tịch, lại phát hiện vì mình mà sinh ra, trong lòng hắn bỗng như bị một thứ gì đó lấp đầy, căng phồng.
Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Tịch, nhướn mày: "Đi thôi."
Hạ Tịch hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, ngẩng đầu lên ngu ngu nhìn Tần Việt.