Chỉ cần Thời Uyên ở bên là Tuyết Mịch không còn để tâm tới bất cứ ai nữa, nhưng y cũng chưa tới mức quên đi phép tắc, khi được Thời Uyên bế đi, y vẫn lễ phép vẫy tay chào tạm biệt Long Thập Thất và Cổ Khê.
Khi Thời Uyên mang Tuyết Mịch rời khỏi Yêu Thần điện, Cổ Khê nhịn không được lại đạp Long Thập Thất thêm một cái.
Long Thập Thất bị đá liên tiếp hai lần, dù có đang thương tâm đến đâu thì cũng sẽ tức giận: " Nè nha Cổ Khê, ngươi hơi quá đáng rồi nha! Đừng tưởng ta không dám đánh trả ngươi! "
Cổ Khê khinh thường liếc hắn: " Ngươi dẫn tiểu Tuyết Mịch tới đây sao không sớm báo cho ta biết! Ta sẽ về sớm một chút, nói không chừng hôm nay có thể dụ được tiểu Tuyết Mịch ở lại Yêu Thần điện. "
Long Thập Thất không chút khách khí trợn mắt nhìn lại: " Quên đi, trời cao đất rộng bao la, nhà y là nhà của tên Uyên Uyên, còn nữa, bộ không có ngươi, một mình ta không dụ nhóc con được à. "
Cổ Khê ngữ khí lạnh lùng: " Ngươi đương nhiên là không làm được, ngay cả giành lại nhóc con từ tay Nghê Hoàng còn làm không được. "
Cổ Khê nói xong cũng không thèm nhìn tên báo đời này nữa, dứt khoát xoay người rời đi, Long Thập Thất vội vàng chạy theo, không ngừng huyên náo cãi lại.
Trên đường Thời Uyên ôm Tuyết Mịch trở về tới Trần Hư cung thì Tuyết Mịch cũng đã giới thiệu xong hết những ai đã tặng lễ vật cho mình, tên và công dụng của chúng là gì, sau đó lại kể chuyện Thập Thất thúc thúc đã chở mình bay thẳng lên trời thế nào.
" Sau này ta có thể to lớn như Thập Thất thúc sao? Lúc nãy ta ngồi so sánh, hiện tại ta còn không to bằng cái móng vuốt của Thập Thất thúc thúc nữa, cả cánh tay của ta chỉ bằng nửa cái sừng của thúc ấy thôi! "
" Uyên Uyên là màu gì thế? "
Thời Uyên cười nhìn y: " Ngươi đoán xem ta là màu gì? "
Tuyết Mịch kéo kéo y phục trên người mình: " Thập Thất thúc thúc thích màu đỏ, cho nên thúc ấy là màu đỏ, ta thích màu trắng, cho nên ta là màu trắng, Uyên Uyên cũng thích màu trắng, cho nên Uyên Uyên cũng là màu trắng! "
Thời Uyên đặt Tuyết Mịch xuống mặt đất: " Ai nói ta thích màu trắng? "
Tuyết Mịch kéo kéo vạt áo của Thời Uyên, ngẩng đầu nhìn hắn: " Bởi ngươi toàn mặc đồ màu trắng a. "
Thời Uyên điểm nhẹ lên cái đầu nhỏ của Tuyết Mịch: " Ta thích màu đen. "
Tuyết Mịch bừng tỉnh đại ngộ a lên một tiếng: " Cho nên Uyên Uyên là màu đen! "
" Uyên Uyên là màu đen, vậy sau này ta sẽ thích nhất màu đen! "
Thấy Tuyết Mịch vui vẻ nắm tay Lạc Linh, kêu Lạc Linh mau chuẩn bị y phục màu đen cho mình, y háo hức tới nỗi muốn cởi luôn bộ y phục màu đỏ trên người xuống, ánh mắt Thời Uyên hơi rũ xuống, đôi môi khẽ nhếch lên nhiễm đầy ý cười, thật là một nhóc con khờ khạo.
Trước khi Tuyết Mịch được mặc bộ y phục màu đen, y buộc phải trải qua cảm giác sức nặng khi phải mặc bộ lễ phục trắng tinh đầy trang trọng kia.
So với bộ y phục bằng lụa mỏng nhẹ thông thường, lễ phục của Long tộc thực sự khá nặng. Tuyết Mịch chạm vào bộ lễ phục dày nặng, phía trên là hình thêu Bạch Long bằng chỉ bạc, trông rất sinh động cùng khí phách, hướng mắt nhìn Lạc Linh đang chải tóc và đeo trang sức lên cho mình, Tuyết Mịch khó chịu lắc lắc đầu: " Ta không thích bộ y phục này, nó nặng quá, cả cái trên đầu ta cũng nặng. "
Lạc Linh nhanh chóng kêu tiên nga đỡ lấy giúp y: " Hôm nay là tiệc phá xác (*) của ngài, tiểu Long quân xin hãy kiêm trì một chút. "
(*) Tiệc phá xác: là ngày đầu vỡ vỏ, kiểu như tiệc sinh nhật á.
Tuyết Mịch mân mê tua rua của chiếc ngọc bội treo bên hông, vẻ mặt nghi hoặc: " Tiệc phá xác gì thế, ta đã phá xác từ lâu rồi mà. "
Lạc Linh cười nhẹ: " Đã lâu gì đâu chứ, chỉ mới hơn một tháng thôi. Hiện giờ chúng Thần Tiên trong Tam giới đều đã tề tụ hết về đây, nhưng sao mệnh tinh của vị Thần thứ ba mươi bảy vẫn chưa được thắp sáng, Yêu Hoàng nói rằng hiếm khi có buổi tụ họp trọng đại như vậy, vì thế Yêu Hoàng đặc biệt vì ngài tổ chức bữa tiệc phá xác, hôm nay tất cả chư vị Thần Tiên đều sẽ tập trung tại Yêu Thần Điện ăn mừng lễ phá xác của ngài, thế nên tiểu Long quân phải ăn mặc chỉnh tề và trang nghiêm một chút mới được. "
Tuyết Mịch nặng nề thở dài, vẻ mặt ông cụ non than thở: " Thật mệt mỏi quá đi mà. "
Lạc Linh bị bộ dạng này của y chọc cho buồn cười, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: " Hôm nay tiểu Long quân sẽ nhận được rất nhiều lễ vật. Các khách khứa tới tham gia tiệc phá xác, ít nhất cũng phải chuẩn bị theo một phần lễ vật. "
Tuyết Mịch hai mắt sáng lên, thân thể đang nghiêng ngả nháy mắt ngồi thẳng, hôm nay y nhất định phải biểu hiện thật tốt, cố gắng thu thập càng nhiều lễ vật càng tốt, phải cố gắng để Uyên Uyên bớt đi gánh nặng nuôi y!
Sửa soạn xong xuôi, Tuyết Mịch được đưa trong viện của Thời Uyên, Tuyết Mịch thuần thục leo lên người hắn, leo lên đùi ngồi xuống, sau đó vòng tay qua cổ Thời Uyên, chờ đợi Thời Uyên bế mình lên.
Nhưng Thời Uyên chỉ đưa tay chỉnh lại búi tóc cho y, sau đó nói với Lạc Linh: " Đưa y đi đi. "
Lạc Linh nghe lệnh liền vươn tay ra định ôm lấy Tuyết Mịch nhưng Tuyết Mịch đã nhanh chóng ôm chặt cánh tay Thời Uyên: " Uyên Uyên ôm ta. "
Thời Uyên nhẹ nhàng kéo tay y xuống: " Để Lạc Linh dẫn ngươi đến Yêu Thần điện, hôm nay là lễ mừng ngày phá xác của ngươi, không thể khiến khách khứa chờ lâu được. "
Tuyết Mịch: " Vậy còn ngươi? "
Thời Uyên mỉm cười: " Ta ở chỗ này chờ ngươi trở về. "
Tuyết Mịch bĩu môi, có chút không vui, y muốn ở bên cạnh Thời Uyên, cho nên cánh tay vừa bị kéo ra thoắt cái lại ôm lấy eo Thời Uyên, gục đầu tỏ vẻ muốn dán chặt vào người hắn không chịu buông ra.
Thời Uyên vỗ vỗ lưng y: " Hôm nay không thể tùy ý, chư vị Thần Tiên của Tam giới đều đến ăn mừng lễ phá xác của ngươi, đây là vinh hạnh chưa từng có, ngươi tới Yêu Thần điện, nhớ kỹ phải nghe lời Hoàng bá bá. "
Thời Uyên đã nói không đi, thì nhất định sẽ không đi, Tuyết Mịch mặc dù cũng không muốn đi, nhưng lại luyến tiếc số lễ vật kia, y vốn dĩ còn muốn tích cóp của cải để sau này nuôi lại Uyên Uyên a, vì thế khi y bị Lạc Linh dắt tay dẫn đi, vừa bước một bước liền hận không thể lùi lại ba bước, người nào không biết nhìn vô còn tưởng rằng bọn họ sắp sửa bị chia cách cả ngàn năm không chừng, nhưng thật ra tới tối là có thể trở về rồi.
Lạc Linh bất lực nói: " Bữa tiệc phá xác diễn ra xong là có thể trở về rồi, cứ coi như ngài đi ra ngoài dạo chơi một ngày đi. "
Lạc Linh dẫn Tuyết Mịch, theo sau là một nhóm tiên nga, cứ thế nối bước nhau rời khỏi Trần Hư cung, tận tới khi bọn họ ra khỏi cửa cung, Thời Uyên vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Tuyết Mịch đang hỏi Lạc Linh rằng có thể quay về sớm hơn không, tức khắc hắn liền lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ đến Niêm Niêm Thảo (*) thành tinh cũng không dính người bằng nhóc con này.
(*) Niêm Niêm Thảo: dịch sát nghĩa là cỏ dính dính.
Lễ phá xác của tiểu Long quân Yêu tộc tất nhiên sẽ được cử hành trong Yêu Thần điện, Yêu Hoàng vừa đến Thiên giới liền đi phát thiệp mời, đã hơn vạn năm rồi Long tộc mới có ấu tể giáng sinh. Tiểu Long con ngoài ý muốn này quả thật là báu vật Trời ban.
Cho dù lần này không trùng hợp với đại hội Phong Thần thì Yêu Hoàng cũng sẽ chiêu đãi cả Tam giới đến, Long tộc có tiểu Long quân, Tam giới làm sao có thể không chúc phúc được!
Trước cửa Yêu Thần điện đã có hai hàng yêu binh, bọn họ đều mặc áo giáp, khí thế không thua gì thiên binh của Thiên giới.
Tuyết Mịch lần trước đã được Long Thập Thất mang đến Yêu Thần điện, nhưng khi đó không hoành tráng như này, bây giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều binh lính tràn ngập khí thế hung mãnh như vậy, y suýt chút nữa không dám đi vào.
Nhưng chưa kịp để Tuyết Mịch lộ ra vẻ sợ hãi, Yêu Hoàng đã sải bước ra khỏi đại điện.
Những binh, Lạc Linh và các tiên nga vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tuyết Mịch vừa mới gọi xong một tiếng Hoàng bá bá liền được Yêu Hoàng bế lên, hắn cười sảng khoái nói: " Tiểu Mịch nhi, Hoàng bá bá đợi con thật lâu. "
Vừa nói hắn vừa hôn lên mặt Tuyết Mịch một cái, ôm lấy cơ thể non nớt vào lòng, môi kề lên cái má phúng phính mềm mại của nó, quanh chóp mũi toàn bộ đều là mùi sữa từ trên người tiểu Long con, aaa còn gì tuyệt bằng, còn gì có thể khiến Yêu Hoàng hắn thỏa mãn hơn điều này nữa không?
Đương nhiên là không có rồi!