Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 13: Ta muốn đi theo Uyên Uyên

So với Long Thập Thất trẻ người non dạ, Yêu Hoàng đã coi như là từng gặp qua rất nhiều ấu tể của các tộc khác, đưa ra những lời nói dụ dỗ đều là ảo, chỉ có dùng đồ chơi ra dụ dỗ mới là thật.

Ngày hôm đó khi biết được rằng có một nhóc rồng con mới vỡ vỏ, nhưng vì sự bất cẩn của Long Thập Thất nên đã bị Cửu Đầu Điểu (*) bắt đi, nếu không phải hắn vẫn còn giữ lại được chút lý trí của bậc bề trên và được Cố Khê ngăn cản thì hắn đã trực tiếp đi xóa sổ Cửu Đầu Điểu tộc rồi.

(*) Cửu Đầu Điểu: từ chương này trở đi sẽ đổi từ Thiên Đầu Điểu thành Cửu Đầu Điểu nha, các chương trước tớ sẽ sửa lại sau.

Sau khi điều tra rõ sự việc, mới biết rằng con Cửu Đầu Điểu bắt cóc rồng nhỏ đã bị đánh đến hồn siêu phách tán, nhưng rồng nhỏ thì không biết sống chết ra sao, Yêu Hoàng cũng không muốn hao tâm tổn sức đi lo chuyện không đâu nên liền ra lệnh phái cả tộc Cửu Đầu Điểu đi ra biên giới lạnh giá, sau đó vội vàng đi tìm kiếm rồng nhỏ.

Suýt chút nữa lật tung cả cái Yêu giới lên, nhưng không ngờ lại nhận được tin tức của rồng nhỏ trên Thiên giới, thế là Yêu Hoàng vội vã đi tới Thiên Cung, thuận tiện mang theo rất nhiều đồ chơi mà ấu tể yêu thích.

Thấy nhóc con đối với bọn họ xa lạ không mừng, hắn vội vàng lấy rương đựng đồ ra, đổ ra một đống linh quả thơm ngọt mà ấu tể thích, còn có các loại bảo vật đầy màu sắc rực rỡ chất chồng trên bàn, nhỏ giọng dỗ dành: " Tiểu Tuyết Mịch, con hãy xem đi, đây là lễ vật mà Hoàng bá bá chuẩn bị cho con, ở chỗ Hoàng bá bá vẫn còn rất nhiều, con muốn bao nhiêu cũng được! "

Tuyết Mịch ngồi trong lòng Thời Uyên, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, khuôn mặt vùi trong ngực hắn, lúc này ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, hai mắt liền sáng rực lên, lòng tò mò nổi dậy, y không nhịn được liền he hé một con mắt ra xem những món đồ trên bàn.

Trên bàn bày biện đầy ấp thức ăn và đồ chơi, có cả Bích Linh quả mà y ăn hàng ngày cũng được chất đầy trong một cái sọt tre nhỏ, còn có những bảo vật sáng bóng mà y chưa từng thấy qua khác, chúng đang tỏa sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.

Yêu Hoàng cầm một cây roi màu trắng bạc to cỡ lòng bàn tay lên, cổ tay vung một cái, cây roi nhỏ trong nháy mắt trở nên lớn hơn, quanh thân óng ánh linh quang: " Tiểu Tuyết Mịch, con xem này, đây là Phần Thiên, nó được rèn từ mảnh tiên cốt chứa đựng chân hỏa của Bắc Hải, tùy ý biến hóa, nó có thể biến thành một chiếc nhẫn, một chiếc vòng tay hoặc một sợi thắt lưng, con có thể biến nó thành bất cứ thứ gì con muốn. "

Nhìn lại cây roi trắng bạc tùy ý biến hóa trong tay Yêu Hoàng, Tuyết Mịch hơi ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy Yêu Hoàng đưa tay về phía mình, cái đầu nhỏ vừa mới ngẩng lên lại lập tức chôn vùi vào ngực Thời Uyên, dù Yêu Hoàng dỗ ngọt thế nào cũng không chịu ló ra.

Thấy nhóc con có vẻ sợ người lạ như vậy, trong lòng Yêu Hoàng cũng có chút bất đắc dĩ, nếu là một tiểu yêu thú khác, nhìn thấy đồ vật hay ho như vậy, nhất định sẽ vui mừng đến nỗi ngay cả tên của cha mình cũng không quên mất luôn cho coi.

Thấy Tuyết Mịch vẫn không có chút lay động nào, vì thế Yêu Hoàng chỉ đành nhìn sang Thời Uyên: " Cách đây không lâu, ta nghe nói rằng ngươi đã đổi thần khí lấy Bích Linh quả, nghĩ đến đứa nhỏ này hẳn đã gây nhiều rắc rối cho ngươi. Trong tộc hơn vạn năm không có con rồng nào sinh ra, nên đồ vật dành cho y tích lũy được cũng không ít, chỉ riêng số linh quả này thôi đã đủ cho y dùng trong mấy ngàn năm rồi. "



Sắc mặt Thời Uyên không thay đổi, Tuyết Mịch ôm chặt lấy hắn, hắn cũng rất thoải mái ôm lại y, chẳng siết chặt mà cũng chẳng thả lỏng, đối với ẩn ý trong lời nói của Yêu Hoàng, hắn rất tự nhiên đáp lại: " Tuyết Mịch đi hay ở ta cũng không quyết định được, tất cả phụ thuộc vào y thôi. "

Yêu Hoàng còn đang muốn nỗ lực giành người, Cố Khê đứng bên cạnh liền nói: " Bệ hạ, hôm nay chỉ là lần đầu chúng ta gặp mặt, Phong Thần đại hội còn chưa xong, chờ sau khi đại hội kết thúc, lúc ấy đến hỏi ý muốn của Tuyết Mịch vẫn chưa muộn. "

Yêu Hoàng lập tức minh bạch ý tứ của Cố Khê, nếu giờ hắn cứ nóng nảy bức ép thì sẽ dễ dàng kích động tâm lý nhạy cảm của y, vậy tại sao không tận dụng những ngày đại hội diễn ra ở Thiên giới để dần dần tạo mối quan hệ tốt đẹp với Tuyết Mịch.

Y và Thời Uyên chỉ mới bên nhau hơn một tháng, cũng không quá dài, trong khoảng thời gian này chỉ cần bọn họ ra sức dỗ dành một chút chắc chắn sẽ thành công rước người về dinh, bọn họ không tin là với sức mạnh đứng đầu cả Yêu tộc của mình lại không thể dỗ dành được một nhóc con.

Thấy Yêu Hoàng không nóng nãy nữa, Cố Khê lúc này mới tiến lên, nửa ngồi xổm bên cạnh Tuyết Mịch, khẽ chạm vào bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy vạt áo của Thời Uyên, ôn nhu nói: " Ta cũng là Bạch Long, có lẽ là cùng tộc với con. "

Tuyết Mịch hơi hé mắt sang nhìn anh, Cố Khê nhanh chóng hóa phép để lộ ra cặp sừng rồng trên đầu mình.

Cặp sừng rồng trắng như tuyết, nó lớn hơn khoảng hai ba lần cặp sừng của Tuyết Mịch, đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch nhìn thấy sừng rồng của người khác, ngay cả Thời Uyên cũng chưa bao giờ cho y xem qua.

Cố Khê đưa đầu lại gần y, dỗ dành nói: " Có muốn sờ sờ một chút không, để xem so với cặp sừng nhỏ của con có gì khác nhau? "

Tuyết Mịch có hơi lay động trong lòng, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thời Uyên, thấy hắn cũng không có vẻ gì là không hài lòng, liền thử vươn tay thăm dò, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào sừng rồng của Cố Khê, sau đó nhanh chóng rụt tay về.

Cố Khê cười hỏi: " Con cảm thấy thế nào? "

Tuyết Mịch nhỏ giọng đáp: " Cứng hơn nhìu. "

Cố Khê nhẹ nhàng xoa đầu Tuyết: " Chờ con trưởng thành, cặp sừng nhỏ của con sẽ cứng như sừng của ta. "

Nhưng điều khiến Tuyết Mịch băn khoăn nhất không phải là cặp sừng khi lớn lên sẽ oai phong đến mức nào, mà là nếu sừng rồng của y trở nên cứng rắn, liệu Uyên Uyên có còn nguyện ý để mình cọ cọ vào má hay không.

Ba người Yêu Hoàng muốn ở lại lâu hơn để từ từ vun đắp tình cảm với Tuyết Mịch, nhưng đội đội Yêu tộc đã đến cổng Thiên giới. Đường đường là Yêu Hoàng, tất nhiên sẽ không có khả năng một thân một mình tự đi đến, bất quá là do nghe thấy có tin tức của nhóc con nên mới hấp tấp phi đến trước.

Bây giờ đội quân Yêu tộc đang đứng chờ ở ngoài cổng Thiên giới, Yêu Hoàng phải đích thân tới dàn xếp mới được.

Long Thập Thất muốn ở lại, dù sao hắn cũng chỉ là một con rồng nhàn rỗi, cũng không phải là trung thần chuyên đi lãnh mấy việc sai vặt của Yêu Hoàng, cho nên hắn rất tự do tự tại.

Đáng tiếc là Cố Khê không thể tin tưởng hắn, sợ hắn lại làm ra chuyện gì xấu mặt, nên liền trực tiếp xách theo hắn rời đi.

Sau khi rời khỏi Trần Hư cung, Long Thập Thất cau mày oán trách Cố Khê: " Nè, ngươi có ý gì đây hả, đó là con cưng của ta, bộ ta ở lại có gì sai à? "

Cố Khê cười lạnh một tiếng: " Con cưng của ngươi? Nếu không phải lúc đầu ngươi nói là ngươi cùng nhóc con khi còn ở trong trứng đã phát sinh tình cảm thân thiết, cho ngươi theo sẽ làm cho nhóc con cảm thấy an tâm hơn, thì có đánh chết ta cũng sẽ không xách theo ngươi lên đây đâu. Rồi còn kết quả thì sao, Tuyết Mịch căn bản không hề biết ngươi, hơn nữa, nếu lúc mới lên ngươi không nhào vô hù dọa y, y cũng sẽ không chống cự ta cùng Yêu Hoàng đến vậy. Chúng ta không trách ngươi làm chuyện xấu đã tốt lắm rồi, ta mà để tên báo như ngươi ở lại nữa, chắc cả đời này e là cũng không dỗ được Tuyết Mịch quay trở về luôn quá! "

Long Thập Thất tức giận phản bác: " Ngươi dám khinh thường ta hả! "

Cố Khê: " Ngươi đã làm được chuyện gì ta khiến ta tự hào chưa? "

Long Thập Thất ngửa đầu hếch mũi lên trời: " Ta là người nhặt được nhóc con a, nếu không phải ta dốc hết của cải trao cho nhóc con một cuộc sống mới, thì chỉ sau vài ngày nữa thôi, y sẽ trở thành một quả trứng chết! "



Cố Khê lập tức chế nhạo: " Rõ ràng là do vấn đề đến trước đến sau thôi, nhưng còn việc ngươi không chăm sóc được nhóc con thì sao, trách ai đây? "

Hai người vừa đi vừa tranh cãi, nếu không phải Yêu Hoàng đang đi ở phía trước, cộng thêm dụ Long Thập Thất đánh không lại Cố Khê, thì hai người đã sớm bay vào choảng nhau trước cổng Thiên giới rồi.

Trái với không khí bất hòa ở đằng này, bầu không khí ở Trần Hư cung lại rất hài hòa.

Những thứ Yêu Hoàng đem tới lúc nãy đều được lại toàn bộ cho Tuyết Mịch, đối với Yêu Hoàng, một vài linh quả và vài ba món linh khí đó thật không đáng là bao, hơn hết còn tránh để lại ấn tượng keo kiệt trong mắt nhóc con.

Thời Uyên bảo Lạc Linh đem đồ cất đi giùm Tuyết Mịch, thấy y vẫn nhìn chăm chú cây roi bạc, hắn liền đặt cây roi vào tay Tuyết Mịch: " Thích thì cầm lấy mà chơi. "

Tuyết Mịch không dám đòi, vẫn ngồi trên đùi Thời Uyên không chịu xuống: " Nếu ta cầm lấy đồ của bọn họ, thì ta phải đi theo bọn họ sao? "

Thời Uyên đặt cây roi sang một bên, cười cười hỏi: " Ngươi biết Yêu Hoàng là gì không? "

Tuyết Mịch gật đầu: " Biết chớ, đó là người mạnh nhất Yêu giới a. Người mạnh nhất Thiên giới chính là Thiên Đế, người mạnh nhất Yêu giới chính là Yêu Hoàng, còn người mạnh nhất ở Nhân giới chính là Hoàng Đế, Lạc Linh nói như vậy á. "

Thời Uyên vuốt ve mái tóc của Tuyết Mịch: " Nếu ngươi đi cùng hắn, về sau ngươi sẽ có vô số bảo vật quý hiếm. Sẽ có bất cứ thứ gì ngươi muốn. Và nếu ngươi được nuôi dưỡng trong lòng bàn tay của Yêu Hoàng, ngươi sẽ trở thành thiếu chủ duy nhất của cả Yêu giới, toàn bộ thế giới Yêu giới sẽ tôn vinh ngươi. "

Tuyết Mịch nghiêng đầu: " Vậy còn Uyên Uyên thì sao? "

Thời Uyên: " Ở Yêu giới có một đại lục địa tên là Khải Dương, đó là lãnh thổ của ta, khi đại hội lần này kết thúc, ta sẽ tự trở về. "

Tuyết Mịch lần nữa bổ nhào vào lồng ngực Thời Uyên, đôi chân ngắn ngủn đung đưa: " Hông muốn đâu, ta chỉ muốn ở bên Uyên Uyên thoi, Uyên Uyên đi đâu ta liền đi đó. "

Thời Uyên không nói thêm nữa, biến roi Phần Thiên thành vòng tay rồi đeo vào tay Tuyết Mịch. Hôm nay là lần đầu Tuyết Mịch và Yêu Hoàng gặp nhau nên không thể tránh khỏi sựu lạ lẫm, đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ dần dần trở nên quen thuộc.

Đến lúc đó, việc đi hay ở hắn sẽ không can thiệp nhiều, để Tuyết Mịch tự mình quyết định.

- -------------

Giờ phút này ở Hạ Tiên giới, trong một cái hang động tồi tàn, một nam tử hơi thở yếu ớt đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên là vì thấy cảnh vật xung quanh mà kinh ngạc, sau đó lại lập tức vì tình trạng của mình mà sững sờ.

Ngũ tạng lục phủ bị đan độc xâm nhiễm, gân cốt vốn đã đứt đoạn lại phong bế, đan điền vỡ nát không thể thu hấp linh khí, tu vi từ Kim Đan rơi thẳng xuống Trúc Cơ, đối với tình trạng linh khí bị rò rỉ khắp cơ thể, e rằng không bao lâu nữa, tu vi sẽ từ Trúc Cơ rớt xuống thành phế nhân, thậm chí là dẫn đến tử vong.

Thảm trạng hiện tại này, đã xảy ra hàng ngàn năm trước, lúc gia tộc hắn gặp nạn, trải qua ngàn năm rèn luyện, hắn đã trở thành Thượng Tiên, cho nên bây giờ...

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt nam nhân liền thay đổi, bấm ngón tay xong, sắc mặt vốn tái nhợt của hắn lập tức trở nên càng không có huyết sắc.

Muộn rồi, muộn mất ba ngày, nếu như hắn có thể trở về sớm hơn ba ngày, nhất định có thể ngăn cản Tống Hi cùng Cảnh Hoán.

Tính toán thời gian, hai đứa trẻ đó sợ là đã hóa thành đống tro cốt trên Hình Chiêu đài rồi.



Kiếp trước hắn báo thù cho bọn họ, lại không ngờ rằng nhân sinh vẫn còn có cơ hội tái ngộ, nhưng tại sao lại không phải sớm ba ngày, vì cái gì bây giờ mới trở về!

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, nam nhân cau mày nhớ lại một khắc ở kiếp trước, nhưng hắn không nhớ rõ lúc này là ai đã tới, nhưng hắn cũng không hề đề phòng, hiện tại đang ở trong tình trạng mục nát như vậy, càng manh động càng thảm, còn có thể làm giảm đi sự cảnh giác của tên lạ mặt kia.

Cho đến khi hai đứa trẻ mà hắn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, nam nhân liền kinh ngạc đến ngây người.

Cảnh Hoán kinh hỉ chạy vào trong: " Đại ca, huynh tỉnh rồi! Thật tốt quá! Huynh mau ăn Bích Linh quả này đi, ăn xong đan độc trong người huynh sẽ tiêu tan! "

Nam nhân tên Nhiếp Kình được gọi là đại ca nhìn thấy Tùng Khê và Cảnh Hoán, thanh âm liền nghẹn ngào: " Hai đệ... "

Tùng Khê đặt Bích Linh quả vào tay Nhiếp Kình và kể lại cuộc hành trình của họ ở Thượng Tiên giới.

Sau khi nghe xong, Nhiếp Kình trong lòng tràn đầy phức tạp, hắn không biết là điều gì đã thay đổi mọi thứ, kiếp trước căn bản không có tiểu Long quân nào cả, hai đứa trẻ này vì lén vào Bích Lâm Viên mà trọng thương rồi bị đệ tử của Lạc Hà cung bắt được, những Bích Linh quả nằm rải rác bên cạnh là bằng chứng cho hành vi trộm cắp của cả hai.

Nhưng chuyện này không có đến tai Thiên Đế, cùng với tội trộm bán Bích Linh quả ở chợ đen Hạ Tiên giới, bọn họ bị đổ oai tội danh này lên đầu dưới sự ám chỉ của Minh Thần Thượng Tiên. Hai tiểu tu sĩ không hề có hậu phương nào ở Hạ Tiên giới, không có ai đứng ra bảo vệ cùng thanh minh giúp bọn họ, nên kết cục chỉ có cái chết, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Nhìn hai đứa trẻ cứ nhao nhao kể chuyện, Nhiếp Kình áp xuống hận ý dưới đáy mắt, lại nhìn Bích Linh quả do hai đứa trẻ đã bán mạng trộm về cứu mình, hắn thầm thề trong lòng, sẽ tốt thôi, kiếp này, hết thảy sẽ tốt thôi!