Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 85: Phiên ngoại 4

Lâm Sơ Dương nghe nói như thế theo thói quen run lập cập.

Lạnh quá…

Đây là tình tiết ngựa giống chết tiệt sắp sửa đổ vại dấm chua sao?

Nhưng rõ ràng nên là cậu tới bắt gian, sao hiện giờ ngược lại giống như ngựa giống chết tiệt bắt gian cậu vậy?

Kịch bản không đúng ê này!

Bất luận thế nào, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, vấn đề này kiên quyết không thể thừa nhận, cho dù thật lòng cảm thấy bộ dạng em gái kia không tệ cũng tuyệt đối không thể thừa nhận!

Vì vậy cậu rất chăm chú rất thành khẩn rất nghiêm túc lắc đầu phủ định: “Ta chỉ nghe nói người phụ nữ kia dây dưa với ngươi.”

Mạc Trạch sững sờ, đột nhiên có một tia chột dạ, nhưng rất nhanh liền bị che giấu, mặt không đổi sắc tiếp tục làm vật trang trí: “Thật sự có việc này, có điều trong lòng ta ngoại trừ sư huynh ra không chứa nổi những người khác, nếu như sư huynh không thích, hiện tại ta liền đi giết nàng.” Nói tới cuối cùng giọng điệu của hắn đã mang theo sát ý dày đặc.

Hắn thừa nhận hiện tại hắn chính là một tên bệnh thần kinh không tam quan không hạn cuối, tay không xé em gái không thương hương tiếc ngọc gì đó không ngại làm nhiều mấy phát đâu.

Lâm Sơ Dương yên lặng giương mắt bốn mươi lăm độ nhìn trời, có phải lại nên đốt một cây nến cho em gái không?

Chờ chút, em gái kia hình như… có chút quen mắt…

Cậu lại nhìn em gái một lần nữa, lần này không có tâm tình ghen tuông đố kị vân vân lẫn lộn ở bên trong, rất nhanh cậu liền nhận ra em gái này.

Mọe, giáo chủ thanh thuần Mộng Khả Nhi, nữ thần số một trong mộng của cậu đây mà!

Không biết hiện tại đi xin kí tên còn kịp không, tốt nhất là chụp chung một tấm nữa, nhất định sẽ bị Manh Manh hâm mộ chết, ha ha ha ha ha!

Cái loại vừa đắc ý liền đắc ý quá mức này khiến cậu lần thứ hai quên đi Mạc Trạch trên người, mãi đến khi lỗ tai bị người ngậm mới giật mình hoàn hồn, sau đó liền run run một cái, mặt lập tức đỏ lên.

Hai người bẹp bẹp thật lâu đối với điểm nhạy cảm của nhau đều tương đối quen thuộc, lỗ tai chính là một nơi nhạy cảm của cậu.

Mà hiện tại Mạc Trạch lại ngậm lấy nơi đó, còn vừa ngậm vừa liếm, lại ở trước mặt nhiều người như vậy vừa ngậm vừa liếm…

Tuy nói cảm giác quả thật rất kia kia, thế nhưng đặc biệt xấu hổ có được không!

Đừng tưởng rằng bây giờ

ông không dám đánh anh!

Mạc Trạch tựa như không nhìn thấy, một bàn tay ái muội xoa nắn ở trên eo Lâm Sơ Dương, một tay khác không ngừng dời xuống…

Thân thể Lâm Sơ Dương căng thẳng, thần kinh vừa đứt, đầu óc trong khoảnh khắc chỉ còn lại hai chữ lớn —— mẹ kiếp!

Mọi người đều biết mỗi lần Lâm Sơ Dương vừa kích động đều sẽ có một tí tác dụng phụ, sau đó liền thật sự mẹ kiếp rồi.

Chỉ trong nháy mắt như thế, bốn phía truyền đến một trận âm thanh vải vóc rách toạt xoạt xoạt xoạt, tất cả mọi người ở hiện trường bao gồm cả đạo diễn diễn viên hậu cần vân vân, tập thể bạo quần áo…

Đủ loại vải vụn bay lả tả như lá rụng bay theo gió, màu sắc rực rỡ rất dễ nhìn, mọi người ngơ ngác anh nhìn nhìn tôi, tôi lại nhìn nhìn anh, một giây sau, tiếng thét của các em gái cao thấp lẫn lộn, trong đó còn kèm theo vài câu “Lưu manh”, “Khốn nạn”, “Không biết xấu hổ”, “Còn dám sờ” linh tinh cùng với âm thanh lòng bàn tay vỗ vào mặt, nói chung đặc biệt hỗn loạn cũng đặc biệt náo nhiệt.

Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, cậu thật lòng không phải cố ý!

Mẹ nó bi ai của việc vừa kích động liền bạo quần áo người khác ai có thể hiểu rõ chứ!

Giờ phút này động tác của Mạc Trạch không thể không dừng lại, sau đó phản ứng nhanh chóng rút một tay ra che khuất đôi mắt Lâm Sơ Dương, nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn hai bộ quần áo hoàn hảo của hắn và áo lót nhà hắn, mang theo áo lót nhà hắn đồng thời ẩn thân, lặng lẽ rời đi.

May mắn lúc này mọi người tự lo còn không xong, cũng không ai chú ý thiếu đi hai người sống sờ sờ…

Hai người trở lại căn phòng khách sạn của Mạc Trạch, Mạc Trạch mới vừa buông tay, Lâm Sơ Dương liền trực tiếp quay đầu lại nhắm ngay gương mặt đẹp trai kia một quyền đập xuống.

Cho anh ở trước công chúng đùa giỡn ông này, hừ hừ.

Lần đầu tiên đánh ngựa giống, cảm giác thật sảng khoái.

Lúc này không nhìn thấy mấy em gái thông đồng (?) với áo lót hà mình nữa, Mạc Trạch hơi hơi tỉnh táo một chút, chỉ số thông minh cũng về tới trình độ bình thường, trong lòng thầm hô không xong.

Lần này áo lót nhà hắn là thật sự tức giận, còn có chút dáng vẻ không quá dễ dỗ.

Phải giải thích thế nào đây?

Hắn biết dục vọng chiếm hữu gần như là bệnh kia của hắn có khi cũng sẽ làm phiền Lâm Sơ Dương, mặc dù đối phương chưa bao giờ nói, nhưng sự thực chung quy là có chút khó chịu đi.

Nhưng hắn không nhịn được, mỗi lần đều muốn điên cuồng giết chết tất cả mọi người, đem Lâm Sơ Dương trói tại nơi chỉ có mình có thể tới, vĩnh viễn cũng sẽ không có người khác xâm nhập vào giữa hai người bọn họ.

Như vậy liền không có ai mơ ước đồ của hắn.

Như vậy liền không có ai cướp đi người yêu của hắn.

Như vậy liền không có người nào… tách bọn họ ra nữa.

Chôn sâu dưới dục vọng chiếm hữu nồng nặc chính là sợ hãi cùng tự ti mãnh liệt.

Hắn không né tránh, cứng rắn trúng một quyền, khóe mắt ứ một khối máu, sau đó cúi đầu, tóc mái nhỏ vụn che khuất hai mắt, cũng che khuất tình cảm âm u như đêm đen bên trong, mãi đến khi khôi phục như lúc đầu mới ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Nếu như sư huynh không nguôi giận, liền đánh thêm mấy lần đi.”

Lâm Sơ Dương lườm hắn một cái.

Đừng tưởng rằng nói như vậy ông đây sẽ không đánh anh, mẹ nó nhắm mắt cũng có thể nghĩ ra được đầu đề báo ngày mai là cái nội dung gì.

Lâm Sơ Dương đối diện với cặp mắt tràn đầy thâm tình kia của Mạc Trạch một lần nữa, trong lòng nhảy một cái.

Hồi lâu, cậu thở dài một hơi: “Sườn xào chua ngọt.”

Mạc Trạch cong khóe môi: “Được.”

Lâm Sơ Dương: “Khiếu hoa kê thịt kho tàu canh cá cà chua xào trứng gà…”

Mạc Trạch cưng chiều nhìn cậu, âm thanh càng ngày càng ôn nhu: “Đều được.”

Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời: “Lần này tha cho ngươi.”

Mạc Trạch dùng má bên kia còn hoàn hảo cọ cọ cổ Lâm Sơ Dương, thuận tay liền đem người dẫn tới trên giường, nếu không còn chuyện gì, vậy nghĩa là có thể bẹp bẹp bẹp, còn chưa từng làm ở khách sạn đâu, tới một phát rồi lại nói…

Vì vậy nguyên ngày này thêm một buổi tối cứ như vậy bị quay cuồng mà trôi qua, giữa chừng cũng có người đến gõ cửa xác định Mạc Trạch có ở đây hay không hoặc là nói chút tin tức điều tra được sau việc bạo quần áo, nhưng toàn bộ bị Mạc Trạch dùng ảnh ảo đuổi đi.

Sáng sớm hôm sau, đợi hai người từ trên giường bò dậy, cửa lại bị gõ vang, lúc này là Mộng Khả Nhi.

Lâm Sơ Dương dùng thần thức quét một vòng qua em gái nữ thần ăn mặc siêu cấp đáng yêu ngoài cửa, ánh mắt sáng ngời, cấp tốc lấy giấy bút từ trong túi trữ vật, sau đó hai mắt trông mong nhìn Mạc Trạch.

Mạc Trạch trải qua bẹp bẹp bẹp đã triệt để tỉnh táo lại: “…” Nguồn :

Quả nhiên vẫn là xé rụng nữ nhân kia mới tốt.

Trong lòng nghĩ như thế, hắn đưa tay mở cửa.

Mộng Khả Nhi ngọt ngào nở nụ cười: “Mạc đại ca, có vài câu lời thoại em nắm giữ không quá tốt, không bằng chúng ta đối diễn, vừa vặn một lát cùng đến trường quay.”

Mạc Trạch che giấu sát ý trong mắt, khó xử nói: “Hôm nay có khả năng không tiện lắm.”

Mọi người đều biết sau một đêm bẹp bẹp bẹp thì ngày hôm sau nếu như không có thông gió, mùi vị đó ít nhiều gì cũng sẽ có kỳ quái, người hiểu biết vừa ngửi liền biết được, sắc mặt Mộng Khả Nhi nhìn Mạc Trạch quái dị, tựa như có vạn lời khó nói (?), mũi vừa ngửi, sắc mặt nhất thời biến đổi, vọt thẳng vào trong phòng, thấy được Lâm Sơ Dương còn ở trong phòng.

Em gái lập tức lệ rơi đầy mặt, vừa bi thương vừa thống khổ chất vấn: “Mạc đại ca, hắn… hắn là ai? Tại sao anh có thể…”

Lâm Sơ Dương đang muốn đi ra ngoài lại chân chính bị bắt gian im lặng ôm notebook.

Tình huống này là thế nào?

Loại cảm giác đột nhiên làm tiểu tam này là cái quái gì vậy?

Hệ thống: “Phát động nội dung nữ phụ ẩn giấu, mời hai vị kí chủ hoàn thành nội dung bên dưới đối với nữ phụ: Một, hiểu lầm (đã hoàn thành); hai, làm mất mặt; ba, ngược tâm, nhiệm vụ hoàn thành thưởng thề non hẹn biển một cái, phối phương bí châm-ảnh một bản (hiệu quả: chế tạo ra một con rối tùy ý, kéo dài một giờ), nhiệm vụ thất bại ngẫu nhiên trừng phạt x2, ly thân mười năm.”

Nếu nói vừa mới bắt đầu Mạc Trạch chỉ là tùy tiện nghe một chút, vậy thì câu cuối cùng không thể nghi ngờ làm cho hắn nghiêm túc, hắn nhìn nhìn em gái khóc lê hoa đái vũ, nói: “Tôi và em ấy sớm có hôn ước, bây giờ đã kết hôn rồi.”

Lâm Sơ Dương nhìn về phía Mạc Trạch, dùng ánh mắt ra hiệu: Ta biết ngươi để ý ta, nhưng dễ dàng bại lộ quan hệ như vậy thật sự được không?

Mạc Trạch nhẹ nhàng gật đầu: Chính là muốn để toàn thế giới đều biết sư huynh là của ta, như vậy liền không ai đoạt với ta.

Lâm Sơ Dương: Dục vọng chiếm hữu của ngựa giống chúng ta không hiểu đâu…

Nhưng mà lời này vào tai Mộng Khả Nhi, ý tứ cũng có chút khác biệt.

Mộng Khả Nhi: Mạc đại ca đây là muốn nói cho mình biết hắn và người này chỉ vì hôn ước mới không thể không kết hôn sao?

Ừm, nhất định là như vậy!

Mạc đại ca quả nhiên là yêu mình!

Nhất định phải giúp Mạc đại ca thoát khỏi đoạn hôn nhân không vui này!

Mình mới là chính cung nương nương, cho dù sau này còn có nữ nhân / nam nhân khác, vậy cũng chỉ có thể là tiểu thiếp!

Nắm tay!

Em gái thu hồi biểu tình bi thương, sức chiến đấu mười phần ném cho Lâm Sơ Dương một ánh mắt quyết đấu, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi.

Lâm Sơ Dương khó hiểu gãi gãi đầu.

Đã xảy ra chuyện gì?

Cậu phát hiện cậu không chỉ không hiểu ngựa giống, còn không hiểu nữ thần…

Mạc Trạch cưỡng ép chuyển đầu Lâm Sơ Dương về phía mình, cười nói: “Hôm nay không có chuyện gì, sư huynh không ngại tới trường quay với ta chứ, thuận tiện đem nhiệm vụ kia làm một chút.”

Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, tuy rằng chuyện làm cho mọi người tập thể lõa thân ngày hôm qua hơi có chút chột dạ, nhưng cậu không nói Mạc Trạch không nói, đại khái sẽ không có ai biết được… nhỉ.

Lại nói, nhiệm vụ quan trọng.

Thế nên cứ như vậy mặc kệ Mạc Trạch lôi cậu ra khỏi phòng đi tới trường quay.

Bởi vì nội dung phim yêu cầu, phần lớn tình tiết ở dã ngoại đều được quay trong một khu phong cảnh ở phụ cận, có non có nước, mặc dù không bằng tu tiên giới, nhưng cũng xem là không tệ.

Ngày hôm nay Mạc Trạch có hai cảnh diễn, một cảnh là đấu pháp với nhân vật phản diện, một cảnh khác là cảnh hỗ động tình cảm với nữ chính, hóa trang xong, hắn kéo Lâm Sơ Dương đến khu nghỉ ngơi của hắn ngồi xuống, thuận tiện giới thiệu người đại diện với cậu.

Làm một minh tinh phần lớn đều có một người đại diện, Mạc Trạch cũng không ngoại lệ, về phần tại sao yên tâm đem áo lót nhà hắn lưu lại như vậy, cái loại “đồ vật” người đại diện này phải dùng chính mình mới an tâm mà, cho nên sau khi ký hợp đồng không lâu, lúc người đại diện muốn kéo hắn cho một ông chủ bao dưỡng, hắn liền rất dứt khoát đem người đại diện cùng với ông chủ kia cùng ném vào lò luyện đan, cuối cùng trở thành một thành viên trong đại quân con rối sống.

Đương nhiên, những việc này hắn cũng không gạt Lâm Sơ Dương, cho nên Lâm Sơ Dương cũng biết, chỉ có điều trước đó vẫn chưa từng gặp, lại thêm diễn trò cho người khác xem mới có một màn như vậy.

Lâm Sơ Dương khẽ gật đầu với người đại diện xong liền ngồi xuống, thế này cho người khác cảm giác có chút vi diệu, có mấy người cảm thấy cậu giả vờ giả vịt không biết lễ phép, có mấy người cảm thấy cậu là được Mạc Trạch bao dưỡng, cũng có vài người cảm thấy cậu có hậu đài có bối cảnh…

Đợi Mạc Trạch vừa đi, những tầm mắt đó liền không kiêng dè gì càn rỡ tập trung ở trên người cậu, những phản ứng đó tại trong thần thức càng thêm rõ ràng, dù cho cậu là một giao tiếp phế cũng phát giác được.

Người đại diện con rối làm hết chức trách đem phản ứng của mọi người nói tỉ mỉ từng cái một.

Sau khi nghe xong, Lâm Sơ Dương lại muốn ha ha.

Vô nghĩa, ông đều biết hàng này là con rối rồi mà còn nịnh bợ cái cọng lông.

Con rối nghe ngựa giống chết tiệt, ngựa giống chết tiệt lại nghe ông có hiểu không.

Hoàn toàn chính là làm điều thừa mà.

Hết