Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 10

Nếu Lâm Sơ Dương có thể chuyển động, vậy khiến Mạc Trạch cởi cậu ra liền đơn giản hơn nhiều.

Khi đi ngang qua nhà bếp, cậu sử dụng kỹ năng khống chế đối với một tiểu ca đi ra đổ nước bẩn.

Kỹ năng khống chế là căn cứ vào thực lực của người bị khống chế mà tiêu hao giá trị nội lực, đối phó Mạc Thiên Hành mỗi giây phải rơi năm trăm, đối với người bình thường này thì lại không tới năm mươi.

Vì vậy nước bẩn của tiểu ca kia đổ một nửa, ngay lúc Mạc Trạch đi qua bên cạnh gã đột nhiên thần kỳ xoay eo một cái, đem nước còn dư lại đổ trên quần và giày Mạc Trạch.

Có thể tưởng tượng chuyện này đối với một người có tính khiết phích nghiêm trọng mà nói là đả kích như thế nào.

Lúc đó khoảng cách của hai người quá gần, động tác của đối phương lại quá đột ngột, Mạc Trạch căn bản không kịp tránh ra, mặt hắn tối sầm lại nhìn chằm chằm nửa người dưới của mình, lần đầu tiên hối hận không đến đông uyển với bọn Liễu Mục Nhiên mà lựa chọn ở tại chỗ cũ.

Tiểu ca kia cũng bị động tác của chính mình làm cho kinh sợ, mà thời điểm thấy rõ người bị mình giội trúng là ai thì suýt nữa bị doạ đến nằm sấp xuống, trước đây gã giúp người khác bắt nạt Mạc Trạch không ít, đặc biệt là phương diện đồ ăn, có thể cắt xén cơ bản đều bị trừ đi, vốn cho là tên rác rưởi không đáng kể, ai ngờ phế vật cũng có lúc biến thành thiên tài.

Ngay lúc gã lập cập chuẩn bị quỳ xuống xin tha, trước mắt một trận cuồng phong thổi qua, lại ngẩng đầu, người đã sớm không thấy…

Mạc Trạch trực tiếp dùng cương quyết thuật trở lại nơi ở, cởi quần áo ra cũng không quan tâm nước lạnh, trực tiếp nhảy vào dùng sức tẩy rửa.

Lâm Sơ Dương bị ném ở trên giường, cách bồn tắm một bức bình phong, sau khi cậu xác định Mạc Trạch không nhìn thấy cậu, vèo một cái thuận theo cửa sổ khép hờ bay ra ngoài.

Sau khi ra ngoài cậu lập tức chuyển đổi hình thái, chạy đến nấp trong một đình nhỏ đem túi trữ vật lấy được từ chỗ Liễu Mục Nhiên mở ra.

Cái túi trữ vật này đại khái là Liễu Mục Nhiên chuyên dùng để làm túi thuốc, bên trong có bảy, tám cái bình sứ nhỏ.

Lâm Sơ Dương tùy tay cầm lên hai cái, trong lòng hận không thể đem tác giả quân cùng Liễu Mục Nhiên đồng thời đạp chết.

Thời điểm tác giả viết đến chỗ Mộ Dung Uyển Yên uống nhầm thuốc, miêu tả về thuốc kia chỉ có một câu: “Nàng đổ ra một viên thuốc từ một cái bình nhỏ thuần trắng há mồm nuốt vào”.

Ha ha.

Bảy, tám cái bình sứ này toàn bộ đều là thuần trắng đó có được không hả, ai biết Mộ Dung Uyển Yên cầm là cái nào hả!

Liễu Mục Nhiên cũng thật là, làm nhiều bình sứ giống nhau như đúc vậy cũng không sợ uống nhầm thuốc, dán nhãn sẽ chết sao!

Cậu xoắn xuýt nhìn nhìn bình sứ, chỉ có thể đem hi vọng ký gửi trên người hệ thống, “Hệ thống, mày có thể nhận biết những thuốc này không?”

Hệ thống: “Có thể, thế nhưng lần trước bổn hệ thống nhắc nhở kí chủ đã thuộc về thao tác trái quy tắc, cho nên lần này cần dựa vào chính kí chủ.”

Nói đến đây rồi Lâm Sơ Dương cũng không tiện cưỡng ép người ta, hệ thống là dao sắc không thể dùng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Bằng không toàn bộ đều bỏ vào một viên thử xem?

Ánh mắt Lâm Sơ Dương sáng lên, khỏi nói, biện pháp này thật quá đúng đắn đi, dù sao thì thuốc kia nhất định là một trong những bình sứ này, bỏ vào toàn bộ khẳng định không sai được.

Về phần nhân vật chính có thể trúng độc gì đó hay không, đừng đùa, có hào quang nhân vật chính mà chết được à.

Liền vui vẻ quyết định như vậy!

Lâm Sơ Dương cười híp mắt đem bình sứ toàn bộ thu vào túi, sau đó nhanh nhẹn chạy về phòng Mạc Trạch.

Lúc này Mạc Trạch đã tắm xong, đang lỏa nửa người ở khắp phòng tìm áo lót, nhìn thấy Lâm Sơ Dương xông tới liền nhíu mày, tiện tay phủ thêm áo ngoài, “Ngươi đi đâu?”

Đôi mắt Lâm Sơ Dương lóe lóe, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nói: “Gặp phải một ít chuyện.”

Vừa nghĩ tới chuyện muốn làm liền cảm thấy thật sốt sắng thật hưng phấn thật mong đợi phải làm sao đây…

Mạc Trạch làm bộ không nhìn ra biểu tình kỳ quái của đối phương, từ trong túi trữ vật lấy ra chút điểm tâm đặt lên bàn, nói chuyện phiếm: “Ồ? Gặp phải chuyện gì, khó giải quyết không, có cần ta hỗ trợ không?”

Lâm Sơ Dương nhìn thấy đồ ăn ánh mắt liền thẳng tắp, có điều nghĩ đến chuyện cần làm liền cố nén quay đầu qua một bên nhìn về hướng khác, tiếp tục nói: “Không phải chuyện lớn gì, đã xử lý tốt, đúng rồi, Mạc Trạch, buổi tối ngươi có rảnh không?”

Mạc Trạch: “Nếu người khác hỏi cái này thì tất nhiên là không có, nhưng nếu là ngươi, tự nhiên không giống.”

Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu có chút mơ hồ, “A?”

Mạc Trạch cô đơn cúi đầu, âm thanh mang một chút đắng chát, “Ở trong sơn động may mắn được ngươi chăm sóc ta mới có thể khỏi hẳn, ta cho rằng… chúng ta là bằng hữu… Xin lỗi, người như ta sinh ra thấp hèn, có lẽ căn bản không xứng với người bạn là ngươi.”

Đột nhiên xuất hiện tiết mục khổ tình đánh Lâm Sơ Dương hoàn toàn trở tay không kịp.

Đây thật sự là nhân vật chính bá khí trắc lậu bảo cậu giặt quần áo kia sao? Chuyển biến quá nhanh cậu thích ứng không kịp đâu ê này!

“Đùa ngươi thôi.” Mạc Trạch nhẹ bỗng phun ra ba chữ, hai tay nâng cằm, trong mắt mang theo bỡn cợt.

Chẳng biết vì sao, Lâm Sơ Dương cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi đừng nghĩ nhiều như thế, tuy rằng chúng ta gặp mặt có chút quái dị, thời gian ở chung cũng không dài, nhưng ta cảm thấy chúng ta vô cùng thích hợp làm bằng hữu.” Cho nên nếu như tôi không thành nhân vật chính liền để tôi thoả thích ôm bắp đùi anh đi.

Câu cuối cùng không nói ra kia kỳ thực mới là lời cậu muốn nói nhất.

“Ta cũng cảm thấy thích hợp.” Mạc Trạch xuôi theo lời của cậu, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, nhưng sự thực như thế nào thì lại không ai hiểu rõ, “Có điều, quần áo vẫn phải giặt, nếu như sau này ngươi muốn dùng… áo lót của ta, nói với ta một tiếng là được.”

Lâm Sơ Dương đang mừng thầm xác định quan hệ bạn tốt với nhân vật chính, ngay sau đó liền bị câu nói tiếp theo của đối phương lôi đến suýt nữa ngã xuống đất, “Khụ, không nói cái này, buổi tối chúng ta gọi bọn Liễu Mục Nhiên cùng ăn bữa cơm đi, thuận tiện bàn chuyện đến Huyền Dương tông bái sư.”

Mạc Trạch mới không tin Lâm Sơ Dương tìm mọi cách phí lời với hắn chỉ vì ăn bữa cơm, có điều không quản trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn như trước không chút nào hiện ra, “Được, ta liền truyền tin cho bọn họ.”

“Ta đi lấy thức ăn với rượu!” Lâm Sơ Dương giành trước một bước ôm đồm việc này, tiện làm việc.

Bên môi Mạc Trạch mỉm cười, gật gật đầu, “Được.”

Lâm Sơ Dương kích động quay người chạy tới nhà bếp, giống như một con thỏ vui vẻ nhảy nhót.

Sau khi đến nơi liền báo ra tên Mạc Trạch và Liễu Mục Nhiên, sau đó chọn món ăn ném cho bọn họ, cậu liền cầm hai bầu rượu một mình đi đến hầm rượu, trước đông đảo linh nhưỡng tiện tay chuyển ra một vò mở ra, đem bình rượu rót đầy, tiếp đó lấy từ trong túi ra tất cả bình nhỏ, từ trong mỗi bình lấy ra một viên thuốc bỏ vào một bầu rượu trong đó.

Phẩm chất thuốc đều là cực tốt, dính nước tức tan, sau khi làm xong thu hết vào túi, lúc này hai cái bầu rượu không chồng lên nhau, bình không bỏ thuốc ghi “Một bình linh nhưỡng”, bình bỏ thuốc ghi “Một bình linh nhưỡng bỏ thêm nguyên liệu” .

Lâm Sơ Dương hài lòng gật gật đầu, trở lại nhà bếp chờ món ăn.

Ngay sau khi cậu rời đi, Mạc Trạch từ bên cạnh góc tường đi ra, vẻ mặt phức tạp.

Buổi tối lão giả không có tới, chỉ có Liễu Mục Nhiên cùng Mộ Dung Uyển Yên đến, bốn người tại căn phòng nhỏ của Mạc Trạch vây quanh bàn ngồi xuống, Lâm Sơ Dương đem thức ăn và rượu nhất nhất bày ra, mà bình rượu bỏ thuốc tự nhiên đặt ở trước mặt Mộ Dung Uyển Yên và Mạc Trạch, một bình khác hoàn hảo đặt trước mặt cậu và Liễu Mục Nhiên.

Liễu Mục Nhiên vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Lâm Sơ Dương, vì vậy rượu chưa thấm môi liền hỏi: “Lâm huynh, chuyện bái sư ngươi cân nhắc thế nào rồi?”

Lâm Sơ Dương đổ đầy hai chén rượu cho hắn, “Ta đương nhiên là cầu cũng không được.” Hiện tại tuy rằng cậu có thể hóa thành hình người, cũng có thể dùng điểm thương thành mua kỹ năng, nhưng dù sao thì cũng không phải là chân chính học được, trong lòng sử dụng cũng không chắc chắn, cho nên vào tông môn là tất nhiên, nhưng cậu lại không thể rời khỏi Mạc Trạch quá xa, lựa chọn nữa thì cũng là Huyền Dương tông thích hợp nhất.

“Tốt!” Liễu Mục Nhiên kích động hận không thể ôm người lên xoay hai vòng, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Dương phản ánh ra một tin tức: Ngươi thật sự là một người tốt. Bạn đang �

Lâm Sơ Dương lần đầu tiên bị phát phiếu người tốt hoàn toàn không cao hứng nổi.

Loại cảm giác khoảng cách tới hố sâu lại gần thêm một bước này là chuyện gì xảy ra?

Thôi, không nghĩ nữa, trước mắt vẫn là đem người đẩy ngã trước tương đối quan trọng hơn.

Lâm Sơ Dương phất ống tay áo một cái, đoạt lấy bình rượu rót cho Mạc Trạch, khoảng chừng sau gần nửa canh giờ xác định hẳn là dược hiệu đã đến thời điểm phát tác, cậu lôi kéo Liễu Mục Nhiên ra cửa, gọi là đi nhà xí.

Trên thực tế đi ra ngoài không bao lâu cậu liền tìm cái lý do bỏ Liễu Mục Nhiên lại, một mình lặng lẽ chạy về trước cửa phòng Mạc Trạch, từ trong túi lấy ra một cái ổ khóa thuận tay lấy được từ nhà bếp đem cửa khóa kín, sau đó đến chỗ gần giếng nước ném chìa khóa vào.

Như vậy liền không ai có thể gây trở ngại cho hai vị trong phòng, nhiệm vụ hoàn thành xong xuôi.

Nghĩ đến điểm thương thành sắp vào tay, cậu nở nụ cười hèn mọn với giếng nước.

Ngay lúc này, sau lưng đột nhiên có người nói chuyện, “Ngươi đang làm gì?”

“Không biết người hù người sẽ hù chết người à!” Lâm Sơ Dương sợ hết hồn, trong lòng tất cả đều là táo bạo, cậu đằng đằng sát khí xoay người, sau đó trợn tròn mắt.

Người này không phải ai khác, mà chính là nhân vật chính Mạc Trạch vốn nên ở trong phòng cùng em gái hậu cung ư ư a a.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi tại sao lại ở chỗ này?!” Lâm Sơ Dương nhìn nụ cười mỉm cực kỳ quen thuộc trên mặt Mạc Trạch, trong lòng kinh hãi sắp nói không ra lời.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy! ! !

Mạc Trạch giả vờ mờ mịt nói: “Không phải ngươi kéo ta ra muốn đi nhà xí à?”

Cậu kéo ra là Liễu Mục Nhiên mà!

Không đúng, chờ chút, nếu như Mạc Trạch ở đây, vậy cái vị trong phòng kia là vị nào hở?

Lâm Sơ Dương sắp khóc rồi, nhưng chuyện càng làm cho cậu muốn chết còn ở phía sau.

Một luồng khô nóng quen thuộc trong chớp mắt mạnh mẽ lủi ra toàn thân, hai chân cậu đều run lên rồi.

Mạc Trạch lo lắng xoa trán cậu, “Ngươi làm sao vậy, sao mặt lại nóng như thế?”

Lâm Sơ Dương: “Giúp một chuyện.”

Mạc Trạch: “Cái gì?”

“Đánh ngất ta.” Lâm Sơ Dương thực sự là khóc không ra nước mắt, có chuyện gì bi đát hơn so với chuyện mi muốn bỏ thuốc hại người lại tự mình ăn phải đồ bị bỏ thuốc cơ chứ.

“Được.” Mạc Trạch như trước mỉm cười, ra tay lại không chút nào dây dưa dài dòng, sau đó nhẹ bẫng tiếp được người, lúc này mới dần dần thu lại ý cười bên môi.

Đời trước hắn học qua không ít bí pháp, mặc dù bây giờ tu vi Luyện khí tầng năm phần lớn không triển khai ra được uy lực gì, cơ mà đổi cái bình rượu làm cái ảo giác lại là dễ như ăn cháo, hơn nữa mặc dù tu giả Kim đan cũng chưa chắc nhìn ra được.

Cho nên nói trong bốn người, nếu nói ai không có uống bầu rượu kia, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Hết