Người trong ký túc xá đều đã đi hết, trống không, cô lại không có thói quen ở một mình. Bất quá ở một mình cũng tốt hơn trở về căn nhà kia, ít nhất không áp lực như vậy.
Học sinh khối 10 và 11 ở lại không nhiều lắm, đa số là khối 12. Nhà ăn chỉ mở hai cổng để học sinh vào, Cố Khê gọi đồ ăn yên lặng tìm một cái bàn dùng cơm.
Buổi tối Quan Trần Lệ gọi điện thoại đến, hỏi cô ở trường học như thế nào, Cố Khê nói khá tốt, hai người nói mấy câu, còn chưa tới một phút đồng hồ liền tắt điện thoại.
Cuối tuần ở lại trường, Cố Khê cũng không có tâm tình học tập, qua nửa ngày đã thấy nhàm chán. Cô muốn lợi dùng thời gian cuối tuần để làm thêm, kiếm ít tiền để tự tiêu.
Buổi chiều thứ bảy cô ở trường học ăn cơm trưa xong liền lên xe buýt đi trung tâm thành phố.
Trung tâm thành phố cách trường học 20 phút đi xe, cô chủ yếu muốn xin việc ở KFC và McDonald, kết quả McDonald không thiếu người, KFC thiếu người nhưng yêu cầu 18 tuổi trở lên, mà cô hiện tại mới có 17 tuổi.
Trước cửa siêu thị đang bán sữa bò, Cố Khê tiến tới hỏi thăm, đối phương trả lời họ trước mắt chưa cần nhân viên.
Thất bại liên tục ba lần, Cố Khê có chút nhụt chí, vào siêu thị, mua vài đồ vật dụng hàng ngày, lại mua ít lương khô. Cô đem tiền đang có trong người lấy ra đếm, còn có hơn hai trăm, nghĩ một lúc, cô bỏ hộp bánh quy phô mai trong giỏ lại quầy hàng, đổi thành loại bánh quy tiện nghi, mai có thể làm bữa sáng.
Mua đồ xong đã là hơn 6 giờ chiều, cô ở trạm xe buýt nhìn nửa ngày, cũng không thấy chiếc xe nào đi qua trường học, hỏi người đi đường mới biết phải đi một trạm khác mới tới điểm cô muốn đến, trạm đó cách đây hơn 1 km.
Cố Khê cầm theo đồ đi tìm trạm xe buýt, mùi hương của mì căn nướng ở quán ven đường bay ra, nhìn mì căn đang nướng trên giá, cô bỗng thấy thèm nên mua vài xiên.
Xuyên qua một dãy phố, cô đi vào một phố khác tương đối yên ắng. 6 giờ chiều có chút tối tăm, ở đây ngay cả một cái đèn đường cũng không có. Cố Khê càng ngày càng thấy không thích hợp, nơi này không giống như sẽ có trạm xe buýt.
Cô do dự, muốn tìm người hỏi đường, phía trước xuất hiện một người phụ nữ mặc váy liền áo từ cửa sau thẩm mỹ viện đi ra, đi một lúc dừng lại ở ven đường trước một chiếc xe BMW mày trắng, bà lấy điều khiển từ xa ấn một lúc, chiếc xa BMW kêu lên hai tiếng.
Bỗng dưng, hai người từ bên phố vượt qua người qua đường nhanh chóng tiến lên, một người kéo cửa xe ra, một người dùng một tay giữ lấy người phụ nữ.
"Cứu..." Thanh âm cầu cứu vừa phát ra, miệng đã bị người đàn ông phía sau bịt kín, "Ưm...Ưm..."
Hai người đàn ông hợp lực muốn đem người phụ nữ ra ghế sau, người phụ nữ ra sức giãy dụa, dùng sức lực hai chân, lấy giày cao gót liên tục khua loạn. Một người nam nhân trong đó lấy ra chủy thủ, muốn chế phục bà, "Ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ giết cô!"
Cô Khê thấy được tình huống này, không hề nghĩ ngời, chạy như bay tiến lên, mượn lực nhảy ra sức đá một cú làm người đàn ông ở ngoài xe ngã xuống đất, người phụ nữ trong xe vẫn đang giãy dụa, cánh tay bị cắt một vết, máu tươi chảy ra.
Người đàn ông chỉ muốn có tiền thấy con dao găm trên tay làm tổn thương người, có chút hoảng loạn. Cố Khê thừa dịp kẻ bắt cóc lơi lỏng, kéo người phụ nữ bên trong đi ra, "Mau! Chạy mau!"
Người đàn ông vừa bị đá văng đứng lên, muốn trả thù, nắm lấy mái tóc dài của cô, "Con đàn bà ngu xuẩn! Dám xen vào việc người khác!"
Cố Khê trở tay ôm lấy cổ hắn ta, qua vai quăng ngã, đem người té ngã trên đất, đồng thời cũng làm ngã chính mình, thân thể cô lúc này sức lực chưa quá khoe mạnh, vũ lực của cô không thể phát huy hết sức. Một cái quăng ngã như vậy cơ hồ tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô.
Người phụ nữ được giải cứu hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng! Mau tới cứu người với!"
Gần đó có người nghe thấy tiếng kêu cứu, chạy tới gần.
Người đàn ông trên xe nhìn thấy tình huống này, hoảng loạn chạy trốn, người đàn ông té ngã trên đất cũng thấy không thích hợp cũng chạy theo.
_____
Bệnh viện.
Cố Khê ngồi ở trên ghế, nhìn bác sĩ đang băng bó vết thương cho người phụ nữ.
Bà nói bà tên là Mạch Ngọc Linh, Cố Khê cảm thấy tên này nghe rất quen, nhưng không nghĩ ra được đã từng nghe qua ở đâu.
Đôi mắt Mạch Ngọc Linh vẫn còn sưng đỏ, vừa mới trải qua kinh hoàng không nhỏ, khóc hồi lâu. Gặp loại chuyện này, dù là ai cũng cảm thấy sợ hãi, Cố Khê hiểu nên suốt chặng đường luôn an ủi bà.
Chờ người nhà bà đến, cô lại đi.
Bác sĩ giúp Mạch Ngọc Linh xử lí tốt miệng vết thương, bọc băng vải, lại dặn dò một số việc cần lưu ý.
Mạch Ngọc Linh nhìn Cố Khê, hít mũi, một tay khác cầm tay cô, đôi mắt hồng hồng ánh lên niềm cảm kích, "Mới vừa rồi thật sự rất cảm ơn con, nếu không có con, dì cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì."
Cô Khê vừa nãy không nghĩ nhiều, loại tình huống này, cô không chút do dự xông lên, "Dì à, lần sau dì hãy cố gắng tránh xa địa phương hẻo lánh đi nhé."
"Được rồi." Bà tới làm đẹp, trước cổng thẩm mỹ viện có quá nhiều xe đỗ, quản lí kiến nghị bà tới mặt sau đường đỗ xe, mặt sau đường tương đối quạnh quẽ, đèn đường cũng không có, phần tử bắt cóc phỏng chừng đã nắm bắt được điểm này, cho nên mới xuống tay.
Cô Khê ngồi cùng Mạch Ngọc Linh trên ghế hành lang bệnh viện, an ủi vài câu, giúp bà xua đi bóng ma tâm lí.
Chờ đến 7 giờ rưỡi, con của Mạch Ngọc Linh mới tới bệnh viện.
Khi Cố Khê nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô trợn mắt há hốc mồm, một câu buột miệng thốt ra, "Cậu tại sao lại đến đây?"
Mạch Ngọc Linh nhìn con mình, lại nhìn Cố Khê: "Hai con quen nhau sao?"
Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói: "Bạn học."
Mạch Ngọc Linh có chút kinh ngạc, "Thật trùng hợp."
Không nghĩ tới Mạch Ngọc Linh thế nhưng lại là mẹ Hạ Hữu Nam, Cố Khê cười gượng, "Cũng thật trùng hợp."
Cố Khê rốt cuộc đã nhớ ra đã nghe thấy tên này ở đâu, chính là ở cuốn tiểu thuyết "Những năm tháng tôi truy đuổi học bá", mẹ của nam chính tên Mạch Ngọc Linh.
Qua không bao lâu, chồng Mạch Ngọc Linh cũng tới đây, ông vô cùng lo lắng, nhìn ra được thực sốt ruột.
Sau khi Hạ Tuấn Thành đến, Mạch Ngọc Linh liền núp vào trong ngực ông khóc lên giống như thiếu nữ, "Vừa rồi thật sự đáng sợ, em còn tưởng rằng em lần này nhất định mất mạng."
Hạ Tuấn Thành nhẹ nhàng vỗ về bà, "Không có việc gì không có việc gì."
Cố Khê ho khan một tiếng, tự động tự giác đi sang bên cạnh, dán mặt vào tường, Hạ Hữu Nam cũng đi tới chỗ cô, anh hôm nay mặc quần áo thoải mái, quần chín phần màu xanh đen, phối hợp với áo POLO trắng.
Cố Khê vẫn là lần đầu tiên thấy anh mặc thường phục.
"Cảm ơn." Hạ Hữu Nam nói.
Cố Khê xác nhận anh nói câu cảm ơn này với cô, cô trả lời, "Không có gì."
Họ gọi cảnh sát, cảnh sát nhân dân yêu cầu họ đến đồn công an một chuyến để ghi chép. Cố Khê cũng coi là nhân chứng trực tiếp, cũng đi cùng đến đồn công an.
Địa điểm phát sinh không trang bị máy quay cho nên cảnh sát yêu cầu họ miêu tả đại khác bộ dáng đặc thù của kẻ bắt cóc.
Sau khi làm xong ghi chép, Cố Khê phát hiện đã 9 giờ tối, cũng không biết gần đây có xe buýt về trường hay không.
Ra cửa đồn công an, Hạ Tuấn Thành nói: "Cố Khê, lúc này đây thật sự cảm ơn cháu."
Cô Khê không cảm thấy mình đã làm chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ nhàn nhạt cười: "Không có gì, dì không bị sao là tốt rồi ạ."
"Nhà cháu ở đâu, chúng ta đưa cháu về" Hạ Tuấn Thành nói.
Cố Khê dừng một lúc, cô không muốn lúc này về nhà: "Cháu ở trường học."
Mạch Ngọc Linh hỏi: "Tại sao cuối tuần vẫn ở lại trường học?"
Cố Khê tùy ý tìm lấy cái cớ: "Cháu, nhà cháu ở xa, cho nên không thể thường xuyên trở về."
"Hóa ra là vậy." Hạ Tuấn Thành gật đầu, "Để bác đưa cháu về trường học trước."
Mạch Ngọc Linh đề nghị nói: "Hiện tại đã quá muộn, nếu không trực tiếp sang nhà chúng ta ở đi, nhà chúng ta có phòng cho khách."
Cố Khê vội vàng xua tay, "Không được, vật dụng quần áo cháu đều để ở trường, vẫn là về trường thì tốt hơn."
"Vậy được rồi."
Hạ Tuấn Thành lái xe, Mạch Ngọc Linh ngồi ở ghế lái phụ, Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam ngồi ở ghế sau. Cố Khê tận lực ngồi sang bên cạnh, duy trì khoảng cách với Hạ Hữu Nam.
Hạ Hữu Nam ở trước mặt người nhà cũng ít mở miệng nói chuyện, toàn bộ đoạn đường đều hướng đầu ra bên ngoài cửa sổ.
Trên xe, Mạch Ngọc Linh lại nói chuyện với Cố Khê, "Cố Khê, Hữu Nam nhà chúng ta học cùng lớp với con sao?"
"Vâng ạ." Cố Khê trả lời: "Cháu ngồi phía trước bạn ấy."
Tâm tình Mạch Ngọc Linh thả lỏng đi rất nhiều, xoay đầu tới nhìn cô, "Cũng thật có duyên quá đi."
Cô dùng khóe mắt liếc Hạ Hữu Nam, "Đúng vậy ạ."
"Hiện tại con bao lâu mới về nhà một lần?" Mạch Ngọc Linh hỏi.
Cố Khê nghĩ nghĩ, "Cái này không thể xác định, có đôi khi một tuần về một lần, có đôi khi mấy tuần."
Mạch Ngọc Linh nhìn con trai, "Hữu Nam, Cố Khê không thường về nhà, các con ở cùng lớp, con quan tâm đến bạn một chút."
Mạch Ngọc Linh đột nhiên nói lời này, Cố Khê có điểm xấu hổ, sợ làm Hạ Hữu Nam khó xử.
"Vâng." Hạ Hữu Nam nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Khê không coi là thật, cũng không để trong lòng. Cô tuy rằng mới quen biết anh nửa tháng, nhưng cũng đã thăm dò tính tình anh, anh tuyệt đối sẽ không đặc biệt chiếu cố bất kỳ người nào.
Tác giả có lời muốn nói: Người hỗ trợ đã lên sân khấu.