Nhà mình đã tuyển được editor mới siêu xịn xò và dễ thương nà, chào mừng đến với team
♪☆\(^0^\) ♪(/^-^)/☆♪
Những người trong lớp từng kính nhi viễn chi*,bây giờ rõ ràng đã không còn như vậy nữa mà bắt đầu chủ động nói chuyện với cô.
*kính nhi viễn chi: bên ngoài tỏ ra tôn trọng,kính nể ai đó nhưng thực ra là không muốn lại gần,tiếp xúc với người đó
Tất cả những việc này, đều là nhờ Hạ Hữu Nam.
Buổi trưa tan học, Sở Dục Tân cùng Hạ Hữu Nam đi trước, Cố Khê cùng Khương Linh đi sau. Cố Khê chạy chậm đuổi theo bọn họ, Hạ Hữu Nam ý thức được có người đang chạy tới, quay lại nhìn, thấy là Cố Khê, anh nhàn nhạt nói "Chạy nhanh như vậy làm cái gì?"
Cố Khê ho khan một tiếng, đôi tay nhéo hai quai ba lô, "A, không có gì."
Hạ Hữu Nam tiếp tục đi phía trước đi, Cố Khê nhìn hắn, "Cảm ơn."
Hạ Hữu Nam thắc mắc,"Cảm ơn cái gì?"
Tuy rằng cả buổi thuyết trình sáng hôm nay Hạ Hữu Nam không nhắc đến tên nhưng cô biết, buổi diễn thuyết kia là vì cô.
Là anh dùng chính mị lực ngôn ngữ của mình để thuyết phục mọi người, để bọn họ hiểu, dần dần tiếp nhận cô.
Cố Khê ậm ừ một chút,cười nói:"Chính là muốn cảm ơn cậu thôi"
Hạ Hữu Nam liếc nhìn cô một cái, cong cong khóe môi.
______________
Tiết tự học buổi tối kết thúc, lúc về ký túc xá, Cố Khê kiểm tra di động một chút,xem lại một số tin nhắn. Đang định tắt máy ngủ, trong group chat 4 người bọn họ gửi đến tin nhắn mới.
Sở Dục Tân: @ Cố Khê, mau xem diễn đàn của trường đi, có người đăng bài tìmcậu.
Cố Khê: Tìm tớ?
Sở Dục Tân: Đúng vậy, bài viết kia còn rất nổi, hình như là của một sư muội.
Rất nhanh, Sở Dục Tân gửi liên tiếp 1 số bài đăng trên diễn đàn,
Cố Khê click vào, phát hiện chủ đề bài viết đều là: Tin tức mới!!!! Trường có một chị gái là nhà văn.
Nội dung của bài viết: "Là thế này,ngày hôm qua, tớ nhặt được 1 quyển notebook ở hồ hoa sen trong trường, phát hiện bên trong đều là tiểu thuyết, hơn nữa còn là truyện tớ đã đọc qua ở trên tạp chí,tác giả tên là Cố Tiểu Tây, a a a, tớ thật sự rất rất rất thích truyện của tác giả này luôn á. Cho nên, tác giả Cố Tiểu Tây là học sinh cao trung sao.
Nếu thật là chị ấy, tớ chỉ muốn nói là: chị tác giả ơi, em thật sự không muốn xem trộm notebook của chị đâu, chỉ vì muốn xem có thấy được thông tin của chủ cuốn sổ hay không để trả cuốn sổ còn về, kết quả là thấy được nội dung. Chị Cố Tiểu Tây ơi, em rất rất rất thích tiểu thuyết của chị, dưới bài viết này là thông tin của em, nếu chị liên lạc thì em sẽ trả notebook cho chị."
Phía dưới bài viết còn có ảnh của cuốn sổ, ghi chú: Nếu không phải tác giả, không thể tới lấy lại a.
______________________________
Phía dưới bài viết có vô số bình luận
A: A a a,Cố Tiểu Tây thật là học sinh trường chúng ta?Tôi cũng rất thích coi tiểu thuyết của cô ấy, tạp chí kì nào có cô ấy tớ cũng đều mua
B: A, thì ra Cố Tiểu Tây cũng viết tạp chí sao, tôi gần đây đã xem qua quyển truyện dài tập của cô ấy ở Tấn Giang. Tôi đọc lại quyển ấy đến 2 lần vẫn thấy hay.
C: Tôi cảm thấy đó chỉ là notebook của 1 fan nào đó của cô ấy viết lại mà thôi, học sinh cao học bây giờ bận như thế,ngày nào cũng phải làm cả núi bài tập,làm sao mà có thời gian viết truyện
D: Tôi cũng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết của Cố Tiểu Tây, thật sự không tồi, bất quá tôi cảm thấy cô ấy hẳn là sinh viên đại học, tiểu thuyết của cô ấy hầu như đều là viết về đại học, lại còn có viết rất tỉ mỉ, nếu chưa vào đại học thì hẳn là không viết ra được
E: Thực ra tôi cảm thấy tác giả không nhất định là học sinh a, cũng có khả năng là các giáo viên, đa số những tác giả tôi thích đều làm nghề giáo a~......
Mọi người bàn luận sôi nổi, Cố Khê nhìn bài viết, trong đầu có 2 suy nghĩ, một là notebook của cô thật đúng là bị người nhặt đi rồi, hơn nữa còn vừa vặn là độc giả của cô, hai là thì ra bút danh của cô lại được nhiều người biết tới như vậy.
Nếu không nhầm thì cô đã gửi bài cho tạp chí khoảng một năm, trên diễn đàn Tấn Giang đăng truyện cũng chứa không ít tâm huyết, cũng được rất nhiều người ở Weibo đề cử, nhưng cô không nghĩ tới lại có nhiều người trong trường đọc tiểu thuyết của mình như vậy.
Khương Linh nhắn trong nhóm chat: Cố Khê, cậu nổi tiếng rồi.
Cố Khê: [ che mặt ]
Sở Dục Tân: Cố Khê, đây là thời điểm công khai thân phận của của cậu a.
Cố Khê: Không được.
Sở Dục Tân: Vì sao??? Cyn:Tân Tân thật sự không hiểu (@_@)
Cố Khê: Tớ cảm thấy hiện tại khá tốt, vẫn chưa cần để lộ thân phận
Khương Linh: Vậy quyển notebook của cậu làm sao bây giờ?
Cố Khê: Mặc kệ nó, dù sao cũng không phải quan trọng lắm
Sở Dục Tân: Haiz, cậu bỏ lỡ cơ hội trở thành một danh nhân rồi. C
ố Khê: Tớ chỉ là một tác giả ngôn tình, khoảng cách với danh nhân cách xa vạn dặm.
Sở Dục Tân: Tớ chỉ là cảm thấy mức độ nổi tiếng của cậu thật rất cao a.
Khương Linh: Tán đồng.
Cố Khê: Khuya rồi mọi người ngủ đi,ngủ ngon nhé!
Chuyện này vốn đang chỉ dừng lại trên diễn đàn của trường, sau mấy ngày liền trở thành chuyện không ai không biết.
Đến cả mọi người lớp khác cũng đang thảo luận.
Lúc Cố Khê xếp hành ở nhà ăn, hàng bên cạnh cũng có hai nữ sinh đang bàn luận chuyện này. "Tớ nghe nói hiện tại còn chưa có người đi nhận quyển notebook kia, Cố Tiểu Tây thật sự đang ở trường chúng ta sao??"
"Tớ cảm thấy nếu Cố Tiểu Tây ở trường học chúng ta thì cũng có thể là giáo viên, vì thế nên không dám công khai thân phận."
"Cũng đúng, sư muội nói cô ấy tìm được quyển notebook vào sáng chủ nhật cạnh hồ hoa sen, lúc ấy mọi người đều không ở trường học, cho nên là khả năng là giáo viên rất lớn."
Cố Khê nghe các cô ấy đàm luận, toàn bộ trầm mặc không nói, thật giống như chuyện các cô ấy nói và cô không liên quan đến nhau.
Có lẽ nếu vẫn không có ai đi nhận quyển notebook kia, qua một thời gian, có lẽ mọi người cũng quên thôi.
Trước khi ngủ trưa, Cố Khê xem di động một chút, Wechat gửi đến một cái thông báo
Mạch Ngọc Linh: Cố Khê, tác giả Cố Tiểu Tây kia chắc là con nhỉ?
Nhìn thấy tin nhắn này, Cố Khê thiếu chút nữa sặc, Mạch Ngọc Linh là làm sao mà biết được?
Cố Khê: Dì tại sao lại hỏi như vậy???
Mạch Ngọc Linh: Dì xem trên diễn đàn trường học, sau đó liền nghĩ đến con, con xem, Cố Khê, Cố Tiểu Tây, hai tên này đọc đều giống nhau. Cho nên dì nghĩ chắc là con nhỉ?
Cố Khê: [ che mặt ] Dì đừng nói đi ra ngoài nhé
Mạch Ngọc Linh: Quả nhiên là con, con đúng thật giỏi*,dì không nhìn lầm.
ở đây trong cv là:"con đúng thật bổng"mà tui không biết bồng nghĩa là gì nên dịch tạm là giỏi nha
Cố Khê: Cảm ơn dì.
Mạch Ngọc Linh nhắn: Cố Khê, thứ sáu tuần này là sinh nhật dì, dì muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, đến lúc tan học, con đi cùng Hữu Nam đến đi, dì sẽ bảo ba của Hữu Nam đi đón các con.
Có nên đi sinh nhật của dì Mạch không nhỉ? Cô rối rắm một chút, trừ bỏ là bạn của Hạ Hữu Nam, dì Mạch đối với cô rất tốt, giống như là con gái ruột trong nhà, dì ấy sinh nhật mời cô, cô cũng không thể không đi, Hơn nữa, cô nợ nhà bọn họ nhiều ân huệ như vậy, hoàn toàn có thể mượn sinh nhật này gửi cho dì ấy một phần lễ vật để cảm ơn.
Cố Khê lên Đông Kinh*, lựa chọn một đôi hoa tai hai ngàn, xứng với Mạch Ngọc Linh phẩm vị. Cô thanh toán trước, trường học không cho nhận chuyển phát nhanh ở kí túc xá học sinh, vì thế cô điền thông tin nơi ở của Tiếu Hàm.Nhân viên giao hàng của Đông Kinh nói sáng mai là có thể đến.
trong cv là kinh thành phía đông,Cyn tra không thấy từ này mà cũng không biết là gì nên để là Đông Kinh nha
—— Trước tiết tự học buổi tối, mấy nữ sinh vây ở một chỗ nói chuyện thảo luận chuyện trên diễn đàn trường.
Đàm Mỹ Thanh nói: "Các cậu chắc đều biết, trên diễn đàn trường có bài đăng nói trường chúng ta hình như có một tác giả"
Ngô Văn Hân: "Chuyện này rất nổi gần đây,chắc mọi người đều biêt."
Lưu Ngọc Châu nhấc tay, "Mọi người nói gì vậy, tớ cơ bản chưa xem qua"
"Không phải đâu." Đàm Mỹ Thanh nói: "cậu không lên diễn đàn trường sao?"
Lưu Ngọc Châu cầm lấy di động Đàm Mỹ Thanh, xem qua nội dung, cô chợt kêu lên một tiếng:"A,hình như tớ biết quyển sổ này"
Đàm Mỹ Thanh không để bụng, "Có thể là trùng quyển sổ thôi à,cậu đã từng nhìn thấy cũng bình thường thôi."
Lưu Ngọc Châu giải thích nói: "Không phải, ý tớ là quyển sổ này hình như là Cố Khê.",
"Cố Khê!" Có người kêu cô. Cố Khê quay đầu lại, là Sở Hào, "Làm sao vậy?"
Sở Hào nhìn cô trực tiếp hỏi: "Cậu là đại tác giả Cố Tiểu Tây??"
Cố Khê run tay, cái ly trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô nhìn nhìn mọi người trong lớp đều đang nhìn mình, chờ câu trả lời. "Tớ......"
Trong một khoảng thời gian ngắn,Cố Khê không biết phải trả lời như thế nào, cô chỉ cái ly trên tay, "Tớ đi lấy nước trước."
Cô vội rời khỏi chỗ,hướng phòng trà mà đi
Cô đi được một lúc, Trần San ở lớp học nói: "Làm sao mà có thể là cô ta được?"
Đàm Mỹ Thanh đáp: "Nhưng là, vừa rồi Cố Khê cũng không phủ nhận."
"Nếu là cô ta thật sự là Cố Tiểu Tây,không chừng đã sớm công khai rồi. Nói không chừng, cô ta chính là cố ý để cho người khác hiểu lầm mình là đại tác giả."
Khi vừa đi lấy nước về,Cố Khê vừa vặn nghe được câu nói, của Trần San, không nhanh không chậm mà đi đến chỗ ngồi của mình, liếc nhìn Trần San một cái, nếu là hiện tại không thừa nhận, nói không chừng lại sẽ mang theo rất nhiều phỏng đoán ác ý.
Cô nói với mọi người đúng sự thật: "Lúc nãy có hơi bất ngờ cho nên không có kịp trả lời, Cố Tiểu Tây đúng là bút danh của tớ"
Mọi người đều an tĩnh một chút.
Sở Hào nói: "Cố Khê, cậu đã sớm là đại tác giả,sao lại không nói cho mọi người biết"
Cố Khê giải thích: "Kỳ thật cũng không được tính là đại tác giả, cái này nghe có vẻ khá khoa trương. Chỉ là sở thích thôi nên cũng không có ý định nói cho mọi người"
Đàm Mỹ Thanh tò mò hỏi: "Cố Khê, tiền nhuận bút một tháng của cậu cũng không ít nhỉ?"
"Cái này sao......" Cố Khê trầm ngâm nửa ngày, "Không ổn định, nhưng vẫn có thể đủ cho tớ tiêu dùng."
Từ Huy nói: "Cố Khê, cậu thật sự thật rất lợi hại a."
Cố Khê xấu hổ cười cười, "Thật sự cũng không có gì lợi hại, các tác giả khác lợi hại hơn tớ rất nhiều."
Đàm Mỹ Thanh: "Nhưng mà vẫn rất lợi hại nga."
Cố Khê cười cười, mắt đảo ra đằng sau sau, hai người Khương Linh cùng Sở Dục Tân đều dơ ngón cái lên với cô.
Tuy Hạ Hữu Nam nhìn vào sách vở nhưng khóe môi lại là hơi nhếch lên.
Chuyện Cố Khê là tác giả Cố Tiểu Tây thật được lan truyền.
Sư muội nhặt được notebook của cô cũng tự đem cuốn sổ đưa tới, còn hỏi cô muốn ký tên. Mấy ngày nay, có rất nhiều người chạy đến của lớp chỉ để xem cô.
Đi ở trên đường, cũng có người chỉ vào cô, nói: "Cô ấy chính là tác giả Cố Tiểu Tây sao sao? Lớn lên thật xinh đẹp."
Tuy rằng là được khích lệ, nhưng cái cảm giác bị vây xem này kỳ thật rất không tự nhiên. Cố Khê chỉ nghĩ chuyện này là một cơn gió nhanh đi qua.