Xuyên Sách Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực

Chương 24: 24 Bảo Ca Và Hoàng Ca 4


Dư Dao hắc hắc cười hai tiếng, biểu hiện có chút ngây thơ lại có chút ngượng ngùng, " Cái kia......!Chị họ cháu gần đây đang nhìn đối tượng.

Cha mẹ đối phương chính là Lưu Dương, con trai của giám đốc Ngô và phó giám đốc Lưu của xưởng dệt.

Cháu muốn hỏi thăm thông tin về anh ấy.

"

Hai mắt đại thúc hơi nheo lại, lại đánh giá cô một trận, " Chị họ cháu làm nghề gì? "

" Chị họ cháu cái gì cũng không làm, ở nhà trồng trọt.

Nhưng chị ấy lớn lên rất xinh đẹp, lại là học sinh trung học, thôn chúng cháu có rất nhiều thanh niên muốn làm quen với chị ấy lắm.

"

Nghe nói như thế, đại thúc liên tục lắc đầu, " Không có khả năng.


Con trai của phó giám đốc Lưu tuy rằng chân què, nhưng thái độ làm người rất khá, thành tích lại tốt.

Hiện tại nghe nói làm việc ở công xã, tương lai rộng mở như vậy làm sao có thể kết hôn với một cô gái nông thôn? Cháu vẫn là khuyên chị họ cháu chết cái tâm này đi, Lưu gia không có khả năng chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu.

"

Dư Dao tâm trầm xuống, xem đi, mặc kệ là ai, đều không có biện pháp kháng cự được trong sách nam chính mị lực.

Cô giả vờ tức giận, " Làm sao có thể như vậy? Họ đều đã cảm thấy hợp nhau rồi.

"

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, với vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện, " Chắc chắn là ngầm quyết định riêng đúng không? Có ông chủ Ngô ở đó, cậu ta không làm chủ được đâu.

"


Dư Dao nghĩ rằng nếu đúng là như vậy thì tốt quá, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ hơi tức giận.

Cắn răng, cô mới nói, " Cảm ơn bác.

" Cô lục trong túi, móc ra ba đồng tiền, " Bác có thể giúp cháu mua hai đồng tiền vải vụn không có tem không? Cháu muốn mang về để lót đáy rổ.

"

Về phần lót đáy rổ để làm gì thì cô không nói rõ, có thể là để lót trứng gà, trứng vịt hay gì đó cũng được.

Dư Dao nhìn đại thúc với vẻ mặt ủ rũ, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, thêm một đồng tiền để làm tiền boa.

Đại thúc không có lý do gì để từ chối, lập tức liền đáp ứng.

Chẳng bao lâu sau, đại thúc mang ra một bó vải nhỏ, còn có nhiều miếng vải bị lỗi lớn.

Nhìn thấy đồ, Dư Dao cảm ơn rối rít, rồi mới rời khỏi nhà máy dệt.

Mới vừa đi, tiếng chuông báo cơm trưa trong nhà xưởng liền vang lên.