Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 50

Qua ba ngày,rốt cuộc ta cũng đã trở về Bạch Mai Phủ, ba ngày trôi qua chậm chạp giống như ba mươi năm. Thật sự là hành hạ tinh thần của ta.

Mặc dù đám thủ hạ không ngừng trấn an,bọn họ nói rằng Thượng Quan Tán Lý bị một đao kia không có ảnh hưởng tới tính mạng. Nhưng ta vẫn không thể tránh khỏi lo lắng,nếu như hắn đã không sao,vì cái gì tới bây giờ vẫn chưa tỉnh?

Nhưng…nếu như ta rầu rĩ một,Huyền Cát lại rầu rĩ hơn ta gấp hai. Trên đường đi hắn không ngừng lải nhải tự trách mình gây ra chuyện. Nói nhiều đến mức ta không chịu nổi muốn một cước đá hắn xuống xe.

“Vương Phi,ngươi rốt cuộc cũng về a! “

Lục Quản gia nhận được bồ câu thông báo của Ma Y đã sớm chuẩn bị nghênh đón. Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng có chút lo lắng. Không biết trong thời gian vừa rồi Vương gia cùng nàng đã xảy ra chuyện gì. Bất quá,phận người hầu vẫn là nên im miệng thì tốt hơn.

“Quản gia không cần đa lễ!”

Nâng thân thể già yếu của Lục Quản gia dậy,ta vội vàng đi thẳng vào vấn đề.

“Thượng Quan Tán Lý,hắn như thế nào rồi?”

Lục quản gia nghe hỏi,khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử. Ta nhìn thấy ông ấy như vậy,trong lòng càng thêm chắc chắn là không có chuyện gì tốt rồi. Tay ta,bất giác trở nên run rẩy.

“Vương gia,không biết vì sao vẫn chưa tỉnh”

Đoán được ta đã biết Thượng Quan Tán Lý bị thương nên Lục quản gia cũng không dài dòng.

Chưa tỉnh? Có Thiên Y ở đây,vậy mà hắn vẫn chưa tỉnh?

“Bất quá,có một cô nô tì…”

Lục quản gia vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn…thì người đã không còn thấy đâu. Cái kia,nàng có kịp nghe hắn nói không vậy?

“Ngươi nói cô nô tì gì?”

Nha Linh ở đằng sau nói vọng lên làm cho Lục quản gia hoảng sợ,vội vàng vỗ ngực mấy cái.

“Tiểu gia hỏa,lần sau đừng có đột ngột hù dọa ta như vậy,lão già này…”

“Ông nói cô nô tì như thế nào?”

Nha Linh không nghĩ dài dòng,trực tiếp hỏi thẳng. Lục quản gia cũng không muốn giấu,hơn nữa ở đây đều là thuộc hạ của Vương phi,có nói cũng không vấn đề gì.

“A…Là như thế này…”

..

Ta dùng khinh công vội vàng bay tới Hồng Đào cư,không nghĩ tới bên ngoài lại có một đám thủ vệ canh gác. Nhẹ cau mày,rốt cuộc từ khi nào nơi riêng tư của vợ chồng ta lại có nhiều người canh gác như vậy?

“Ngươi là ai?”

Đám thủ vệ chặn ta lại,rất không có thiện ý. Ta mặc dù nôn nóng muốn vào trong,nhưng cũng còn lý trí để suy nghĩ.

Bọn họ không nhận ra ta là Vương phi, sở dĩ cũng bởi vì Thượng Quan Tán Lý không cho ta giao tiếp với hạ nhân, nói khó nghe,chính là đem ta giam trong Hồng đào cư.

Mà ta,muốn ra ngoài đều rất ít khi đi cửa chính,hoàn toàn dùng khinh công bay ở trên nóc nhà. Hạ nhân của Bạch Mai Phủ hiếm khi thấy được ta. Cho nên nói,Nhị Vương phi của Ngôn quốc,tiếng tăm thì có,nhưng người thì không thấy đâu.

“Tránh ra”

Ta đem lệnh bài Vương phi đưa ra trước mặt đám thủ vệ,lạnh nhạt mở miệng.

“Vương…Vương phi?”

Rốt cuộc không nhịn nổi đám người đang ngây ngốc kia,ta nhanh chóng bay lên đại môn,đi thẳng vào bên trong.

Người đã đi mất, nhưng đám thủ vệ ở bên ngoài vẫn còn khiếp sợ,không ngờ,hôm nay bọn họ lại gặp được vị vương phi tóc tím trong truyền thuyết kia a~.

……

Đi trên hành lang dẫn tới phòng riêng,mùi thuốc bắc sộc vào mũi làm ta khó chịu,vốn nghĩ thủ vệ canh ở ngoài nhiều như vậy,nhưng không ngờ bên trong lại không có ai.

Chuyện này…hình như có điểm quái dị?

Cho dù Hồng đào cư không cho phép hạ nhân bước vào khi chưa có sự cho phép,nhưng mà…Thượng Quan Tán Lý đang bị thương, chẳng lẽ không có thái y ở đây chăm sóc hắn?

Tới phòng riêng,tâm trạng của ta giống như ngồi trên chảo lửa,tâm tình giống như có hàng nghìn con kiến bò tới bò lui. Thượng Quan Tán Lý,ta rốt cuộc cũng trở về. Ngươi có cảm nhận được không?

Vội vàng mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt ta là một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi ở trên giường của vợ chồng ta,mà ở phía trong của chiếc giường, có một người đang nằm bất động.

Vốn nghĩ ta hoa mắt,nhưng cảnh tượng trước mắt không thể là giả. Người đang nằm chính là Thượng Quan Tán Lý.

Mà nữ nhân lạ mặt kia, nàng ta đang đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn. Bởi vì bước chân của người có võ rất nhẹ,nàng ta căn bản không biết có người đang tiến vào.

Khuôn mặt của ta từ hồi hộp vui mừng chuyển sang âm trầm, Thượng Quan Tán Lý,ngươi được lắm. Bất tỉnh cũng có thể khiến cho ta ăn dấm chua. Con mẹ nó chứ…

“Chủ nhân…Lục quản gia nói…”

Nha Linh vội vàng mở cửa,đi phía sau nàng là Huyền Cát cùng Ma Y. ‘Tứ linh’ đã trở về Thiên Ma lâu cho nên chỉ còn lại ba người. Đám thủ hạ ở bên ngoài biết Vương phi đã trở về,cho nên cũng không ngăn cản ba người đi vào.

“Các ngươi là ai? Tại sao lại vào được đây? “

Bởi vì Nha Linh nói quá lớn,làm cho nữ nhân kia phát hiện có người vào phòng. Ta thu hồi lại bộ dạng muốn nhai sống người,đi lên phía trước.

“Chủ nhân,ta nghe Lục quản gia nói Hoàng thượng loan tin Vương gia bị bệnh,chỉ cần người nào làm cho Gia tỉnh lại liền ban thưởng hoàng kim vạn lượng. Hai hôm trước có một nữ nhân ở trong phủ nói nàng ta có thể chữa được,với điều kiện không cho phép ai vào đây quấy rầy. Hoàng thượng không biết vì sao lại phê chuẩn cho nàng ta làm như vậy!”

Nha Linh nói nhỏ ở bên tai ta,nghe xong câu chuyện,ta ra hiệu cho nàng im lặng. Hai mắt khẽ lóe sáng.

Không cho ai vào? Haha…thật là biết tranh thủ!

“Các ngươi câm à? Ta hỏi các ngươi là ai? Vì sao lại vào được đây?”

Liễu Chi thu hồi bộ dáng ngây ngốc khi nhìn thấy nữ nhân tóc tím kia,bắt đầu tức giận mở miệng, đám người này xem nàng là không khí chắc? Còn đám thủ hạ kia nữa,vì sao lại để cho người lạ vào?

Chẳng lẽ nhìn thấy nàng ta quá xinh đẹp cho nên mềm lòng?

“Vậy ngươi là ai?”

Bỏ qua ý nghĩ muốn bước tới xem tình hình của Thượng Quan Tán Lý,ta kiên nhẫn ‘trò chuyện’ cùng nàng ta một chút vậy.

Nữ nhân kia hai mắt đảo một vòng,chầm chậm mở miệng

“Ta là ai? Ngươi nói thử xem?”

“Cùng lắm chỉ là một nô tì,có cần phải giả bộ bí mật như vậy không? “

Ta chưa kịp cười nhạo,Nha Linh ở phía sau đã thay ta làm chuyện này.

“Các ngươi…”

Nữ nhân kia có vẻ thẹn quá hóa giận, tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng không nghĩ tới nàng ta lại đột ngột thay đổi thái độ, cười cao ngạo nhìn ta.

“Haha…các ngươi sai rồi,ta không còn là nô tì nữa!”

Liễu Chi có nén giận trả lời,đợi nàng làm cho Vương gia tỉnh rồi,nhất định sẽ làm cho đám người này đẹp mặt.

“Nga? Vậy bây giờ ngươi làm cái gì? Thầy thuốc sao?”

Ta lơ đãng hỏi,nhưng câu này hình như là đả kích đối với nàng ta.

“Hừ…ngươi đừng khinh người quá đáng. Nói cho các ngươi biết,ta chính là Vương phi tương lại của nơi này”

“Cái gì?”

Nha Linh trố mắt hỏi,khi nào thì ở nơi này lại có thêm một Vương phi nữa? Rốt cuộc trong lúc chủ nhân không có ở đây đã xảy ra chuyện quái quỷ gì?

“Haha…bất ngờ sao? Đợi ta làm cho Vương gia tỉnh lại,Hoàng thượng sẽ ban hôn cho ta với Vương gia. Cô nương,ngươi nếu có tâm với hắn thì nên ngừng lại đi,sẽ không có cơ hội nào nữa đâu! “

Liễu Chi cười sảng khoái,nhìn thấy bộ mặt trầm xuống của nữ nhân tóc tím kia,nàng cảm thấy thật thỏa mãn,muốn tranh phu quân với nàng sao? Đừng có mơ!

Ta nhìn cái bộ dạng đắc ý của nữ nhân tự xưng ‘Vương phi tương lai kia’,thật sự muốn chém cho nàng ta một đao. Bất quá ta vẫn còn giữ được bình tĩnh. Chuyện này liên quan tới Thượng Quan Cách,vậy thì lát nữa ta sẽ tìm hắn hỏi tội. Bây giờ xử lý nữ nhân này trước cái đã.

“Nghe nói lúc trước Vương gia đã thành thân rồi?”

Ta nhướng mày,thầm nghĩ đùa giỡn nữ nhân này một chút trước khi cho nàng ta biết sự thật.

“Hừ…nữ nhân đó bây giờ không biết đã chết ở nơi xó xỉnh nào rồi”

Nàng ta bĩu môi một cái.

Bởi vì không có cơ hội chạm mặt ta,cho nên không biết ta là Vương phi,có thể nhịn,nhưng trù ta chết,thì phải trả giá.

Bất quá chưa động tay, người ta đang muốn hỏi tội lại xuất hiện,lại có thêm Thượng Quan Dĩnh…tốt,rất tốt,không cần ta phải tốn công đi tìm hắn nữa.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng…”

Liễu Chi nghe công công hô ‘Hoàng thượng giá lâm’ liền vội vàng ra ngoài ngênh đón,âm thầm tính kế,muốn mượn lời hoàng thượng hứa sẽ ban hôn cho nàng với Vương gia để ra oai với đám người kia, Haha…chỉ cần tưởng tượng tới bộ mặt khiếp sợ của bọn họ,nàng liền hưng phấn không nhịn được.

“Miễn lễ…Ách…”

Thượng Quan Cách bỏ qua hành lễ của Liễu Chi,trực tiếp đi vào bên trong,không nghĩ tới lại gặp tới người không nên gặp lúc này.

“…Hoàng tẩu!!! “

Thượng Quan Dĩnh nhìn thấy mái tóc của ta biến đổi cho nên có chút nhận không ra,bất quá…hắn vẫn nhớ mặt của ta. Thằng nhóc này thật sự là đáng yêu a~,ta gặp hắn chỉ muốn nựng khuôn mặt bánh trao đáng yêu kia thôi.

“Ô…ô…hoàng tẩu,người bỏ đi đâu vậy a? Nhìn xem,người hại nhị hoàng huynh của ta thành cái bộ dạng kia rồi, ô ~…ô ~,tẩu đúng là người xấu!”

Khuôn tiểu bạch kiểm đáng yêu ngấn nước của Thượng Quan Dĩnh vùi ở trong lòng của ta dụi dụi,hại ta xém chút nữa không kiềm được mà cắn vào mặt hắn. Ôi…gia đình yêu nghiệt a~

“Dĩnh nhi ngoan, không phải tẩu đã trở về rồi sao? Nhị hoàng huynh của ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì. Còn nữa…Hoàng thượng,ngươi vội đi đâu vậy?”

Nghĩ muốn chuồn khỏi đây? Đừng có mơ!

“Ách…Vương phi,nàng trở về khi nào vậy?”

Thượng Quan Cách vừa định ra đến cửa đã bị gọi tên. Hắn hết cách đành phải đánh trống lảng. Ai…hôm nay xui xẻo rồi a~

“Nếu như ta không trở về,làm sao biết được ở đây có một Vương phi tương lai?”

Ta liếc nhìn nữ nhân kia một cái,nhìn thấy nàng vẫn còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn lại được,âm thầm cười trộm một cái.

Thượng Quan Cách quay sang nhìn Liễu Chi,ả nữ nhân kia chưa gì đã nói mình là Vương phi?

“Vương phi tương lai?”

Thượng Quan Dĩnh quay đầu nhìn Thượng Quan Cách,rõ ràng hắn cũng không biết chuyện gì. Khi nào thì hắn lại có thêm một hoàng tẩu a?

Thượng Quan Cách cười khan mấy tiếng,rốt cuộc cũng không tránh được. Ám vệ của hắn nói nàng còn đang ở Ma Giáo, vì sao lại trở về sớm như vậy? Không phải hắn không muốn nàng nhanh trở về, nhưng mà…nhưng mà…

“Vương phi,nàng nên biết tính mạng của Thượng Quan Tán Lý rất quan trọng,nô tì kia nói có thể làm cho hắn tỉnh lại. Không nghĩ tới nàng ta lại yêu cầu nếu chữa được,phải ban hôn cho nàng ta làm Vương phi của Thượng Quan Tán Lý. Nàng nên biết,tính mạng của hoàng đệ ta là trên thế,ta không thể không chấp nhận “

Nói xong,Thượng Quan Cách lại ra hiệu cho ta dùng mật âm.

“Bất quá trước khi đồng ý ta đã tính toán trước,nếu như nàng ta có thể làm cho Thượng Quan Tán Lý tỉnh lại được,trước khi nàng về, ta sẽ bí mật đem nàng ta diệt khẩu,tuyệt đối không có chuyện phong làm Vương phi. Không nghĩ tới nàng lại trở về sớm như vậy,làm cho kế hoạch của ta bị lộ nha!”

Khóe miệng ta khẽ run rẩy,quả nhiên…người trong hoàng thất không có ai là không có tâm cơ hết. Mặc dù làm như vậy có hơi khiến ta khó chịu,nhưng cũng bởi vì hắn lo cho Thượng Quan Tán Lý…chuyện này ta có thể bỏ qua.

Nhìn sang nữ nhân không biết sống chết kia,ta cười nói.

“Vương phi tương lai, làm cho ngươi thất vọng rồi.ta từ trong cái xó xỉnh nào đấy đã trở về rồi.”

Câu châm chọc này làm cho nàng ta từ trong khiếp sợ tỉnh lại,run rẩy chỉ tay vào mặt ta

“Ngươi…ngươi…là Vương phi?”