Đào Hoa Đảo nằm ở phía trên Đông Hải, thật sự là trận pháp Bát quái của
Hoàng Dược Sư rất lợi hại, cho dù ngày đó, khi Lâm Triều Anh ở tạm trong biệt viện mà Phùng Hành dưỡng bệnh, từng hướng Phùng Hành lãnh giáo qua đối với loại trận pháp này phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài, đã ở bên trong đi đến mức hoa cả mắt, nhưng giống như là vẫn không tìm
được lối ra.
Hồng Thất Công đi theo phía sau Lâm Triều Anh, hỏi: "A Anh, đến tột cùng là nàng có thể đi ra ngoài được hay không vậy?
Nếu thật sự không được, chúng ta liền gọi Hoàng Đông Tà đến mang chúng
ta đi ra ngoài đi." Trận pháp Bát quái của Hoàng Dược Sư cũng không phải là nói đùa.
Bị đi vòng quanh nhiều lần đến mức váng đầu, hoa mắt, trên trán Lâm Triều
Anh còn có một lớp mồ hôi mỏng, nắng rất gắt, cùng với gió biển ẩm ướt
thổi lại đây, làm cho nàng cảm giác không thoải mái mười phần. Lúc này
Hồng Thất Công lại ở bên cạnh nói chuyện, vì thế, nàng thực đương nhiên
mà giận chó đánh mèo.
"Nếu ta không đi ra được, đều là lỗi của ngươi." Nói xong, nàng đưa tay lau mồ hôi, sau đó phi thân lên phía trên của
một gốc cây đại thụ, thu hết mọi thứ vào trong tầm nhìn, một vùng toàn
màu hồng xinh đẹp, nhưng lại làm cho nàng nhìn xem đến mức đầu óc cháng
váng, căng ra, chợt cảm thấy cả người không xong, liền ngã thẳng xuống
dưới gốc cây.
Hồng Thất Công thấy thế, sửng sốt, nhanh chóng thi triển khinh công, phi thân lên, đem vị đang rơi xuống kia ôm vào
trong ngực, sau đó chậm rãi hạ xuống đất.
"A Anh, làm sao vậy?" Hồng Thất Công thấy bộ dáng sắc mặt nàng một mảnh tái nhợt, cũng ngây
ngẩn cả người. Thật cẩn thận buông nàng ra, thấy bóng dáng nàng đứng có
hơi lung lay, liền dứt khoát đỡ cánh tay của nàng.
Lâm Triều Anh khóc không ra nước mắt, lúc này nàng cảm thấy cảnh vật chung quanh ở trước mắt nàng thực vui vẻ mà chuyển động xoay vòng tròn, nàng choáng
váng đầu, hoa mắt, nghĩ muốn nôn......
Nàng hữu khí vô lực nói: "Ta choáng váng đầu, ta muốn nôn." Khí trời quá nóng, nàng cảm thấy chính mình bị cảm nắng. Võ lâm cao
thủ cũng là người, sẽ sinh bệnh, sẽ bị cảm nắng......
Hồng Thất Công đỡ nàng đến dưới một gốc cây đại thụ, nhịn không được nhắc tới: "Ta cũng dã bảo nàng không cần xông loạn rồi, hiện giờ đúng là buổi trưa, mặt trời gắt nhất, nàng cứ không nghe."
Lâm Triều Anh mệt mỏi tựa vào trên thân cây, không muốn thừa nhận chính
mình bị cảm nắng là bởi vì xông loạn sau đó không đi ra được, lại mệt,
lại nóng làm cho thế này, hơn nữa giống như là bệnh cũ cũng tái phát,
ngực rất khó chịu, có chút cảm giác không thở nổi.
"Hoàng Dược Sư quái vật này, thế nhưng làm ra loại trận Bát quái này, cũng
thật sự là cao minh đi, nếu là sau này đánh giặc, có trận pháp này của
hắn, còn phải nói sao? Ngày sau, lũ chó Kim lại càn rỡ, dùng trận pháp
bực này đi giết hết bọn chúng đến mảnh giáp cũng không lưu."
Lâm Triều Anh nhắm mắt lại, tuy rằng cả người không thoải mái, nhưng vẫn là nhịn không được nói chuyện: "Ngươi cho là trận pháp nào tới trên chiến trường cũng đều dùng được sao?" Nếu thực sự dùng được, trên đời này sao lại có sự thay đổi triều đại.
Hồng Thất Công không nói gì thêm, đứng lên nói: "Cũng không biết khi nào thì Hoàng Dược Sư mới phái người đến đưa chúng ta ra ngoài, ta đi tìm chút nước đến."
Hắn vừa mới đứng lên, đã bị Lâm Triều Anh kéo ống tay áo, "Đừng đi."
Hắn cúi đầu, nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy nàng chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng nói: "Trận pháp này rất khó đi, ta lo lắng ngươi cũng đi lạc đường."
Hồng Thất Công nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, bộ dạng lại suy yếu, trái
tim bỗng nhiên căng thẳng, giống như rất ít khi gặp phải."A Anh, nàng cũng quá không được việc đi, mới phơi nắng dưới mặt trời một chút như vậy, liền chịu không nổi sao?"
Nếu có lực khí, Lâm Triều Anh sẽ rất không để ý hình tượng mà trừng hắn vài lần, nhưng mà hiện tại nàng muốn giữ lại một chút khí lực. Cho nên mặc
kệ hắn, nhắm mắt lại, chuẩn bị dưỡng tốt tinh thần, bằng không nếu để
cho Hoàng Dược Sư và Phùng Hành nhìn thấy bộ dạng nàng suy yếu giống như quỷ, thật sự là rất mất mặt.
Hồng Thất Công thấy nàng nhắm
mắt lại không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng nghĩ một
vài sự việc. Hắn nhớ rõ trước kia Lâm Triều Anh cũng không dễ dàng sinh
bệnh như vậy, cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu, hình như là
cách mấy tháng nàng sẽ uống thuốc một lần, nhất là khi mùa hạ loại tình
huống này càng nhiều hơn. Có vẻ...... là từ sau khi nàng trúng độc
của Quái xà, thân thể của nàng rõ ràng kém đi. Cho dù là luyện Cửu Âm
Chân Kinh, cũng không có biện pháp giúp thân thể nàng hoàn toàn phục
hồi như cũ sao? Hồng Thất Công cau mày, bỗng nhiên cảm thấy, ngày đó anh hùng đều muốn tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh cũng chỉ như một hồi chuyện
cười mà thôi.
Hắn nghĩ, quay đầu muốn cùng Lâm Triều Anh nói chuyện, đã thấy đầu của nàng lung lay một chút, sau đó đổ xuống, dựa
vào bờ vai của hắn. Hô hấp của nàng đều đều, kéo dài, nghe ra được là
đang ngủ. Hắn cả người cứng đờ, động cũng không dám động. Cũng không
biết vì cái gì, hắn cảm thấy Lâm Triều Anh dựa vào hắn như vậy, làm cho
tim của hắn đập thật sự là rất nhanh, hắn rất muốn gần gũi nàng, nhưng
là lại không biết phải làm thế nào mới tốt.
Thời điểm khi
Hoàng Dược Sư đi vào trong trận pháp, đón Hồng Thất Công cùng với Lâm
Triều Anh đi ra, nhìn thấy chính là một màn như vậy: một nam nhân mặc y bào màu đen lấy tư thế nghiêng bốn mươi lăm độ nhìn lên trời xanh, ở
bên cạnh hắn, là một nữ tử mặc y phục màu tím sậm đang ngồi, hai tròng
mắt nhắm chặt, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.
Hắn nhíu nhíu mi, nhìn về phía Hồng Thất Công.
Hồng Thất Công nhìn thấy Hoàng Dược Sư, nhướng mày, nhưng là không phản ứng
trước Hoàng Dược Sư, ngược lại là nhẹ nhàng mà đẩy nữ tử bên cạnh, "A Anh...... A Anh......"
Lâm Triều Anh mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, lúc ngủ không có cảm giác gì,
vừa tỉnh lại, cảm giác không thoải mái trong người lại dâng lên, ánh mắt hơi hơi mở ra một chút, cảm thấy ánh nắng quá mức chói mắt, làm cho đầu của nàng lúc đầu vốn đỡ đau một chút nay lại càng thêm khó chịu. Nàng
phản xạ nhắm chặt hai mắt, tay đỡ lấy cái trán, nhíu lại chân mày than
một tiếng, "Ta thật là khó chịu."
Hoàng Dược Sư nhanh chóng đi qua, hỏi: "Lâm cô nương cảm thấy trên người có cảm giác không khoẻ?"
Hồng Thất Công thấy thế, cũng không trông nom nhiều như vậy, trực tiếp đem Lâm Triều Anh ôm lấy, "Nàng vừa mới nói đầu cháng váng nghĩ muốn nôn."
Hoàng Dược Sư nhíu mi, thi triển khinh công đi ở phía trước dẫn đường, "Có thể là bởi vì thời tiết quá nóng, các ngươi lại lặn lội đường xa, thân
thể tích tụ mệt nhọc. Các ngươi nếu đã đến đảo, sao không phái người
phái người thông truyền, thế nào cũng phải chính mình vào trận sao?" Phùng Hành cũng đã sớm nói Lâm Triều Anh từng theo nàng lãnh giáo qua
trận pháp Bát quái, nói không chừng đi tới đảo Đào Hoa, sẽ muốn chính
mình thử phá giải trận pháp của hắn. Nếu là trận pháp bình thường, Lâm
Triều Anh đại khái có thể đi, nhưng trận pháp ở trên đảo Đào Hoa của
hắn, mỗi một cái đều là do hắn bỏ ra rất nhiều tâm huyết, lúc mới vào là cánh cửa giả, sao có thể nào dễ dàng tìm được lối ra chứ?
Hồng Thất Công nhìn chằm chằm bóng dáng màu xanh kia, không nói gì. Tại sao
hắn lại cảm thấy, Hoàng Dược Sư đây là đang biết rõ còn cố hỏi, tính
tình Lâm Triều Anh, rõ ràng là hắn cũng biếtđược. Chuyện nàng không có
hứng thú, có ép nàng cũng không được, một khi cảm thấy có hứng thú, có
như thế nào cũng muốn thử vài lần, nhưng có thể làm được hay không lại
là một chuyện khác. Lâm Triều Anh tò mò đối với trận pháp Bát quái trên
đảo Đào Hoa đã lâu rồi!
Hoàng Dược Sư còn nói: "Đã lâu không gặp Lâm cô nương, lại không thể tưởng được hiện giờ thân thể Lâm cô nương trở nên suy yếu như thế, đây cũng không phải là chuyện gì tốt mà."
Hồng Thất Công nghe được lời nói của
Hoàng Dược Sư, cúi đầu nhìn nhìn Lâm Triều Anh hai mắt nhắm nghiền, nàng tựa hồ thật sự rất khó chịu. Hồng Thất Công nhịn không được nhíu mày,
vốn dĩ là không hiểu sao lại có chút cảm xúc xao động bất an, lúc này
lại nghe được lời nói của Hoàng Dược Sư, nhất thời giọng điệu cũng có
chút không khách khí: "Hoàng Dược Sư, ngươi ít vui sướng khi người khác gặp họa đi."
Thanh âm ẩn ẩn mang ý cười của Hoàng Dược Sư ở trong gió biển truyền đến, "Ta nói này Thất huynh, tuy rằng nói ngươi cùng với Lâm cô nương lưỡng tình tương duyệt, nhưng nhanh như vậy liền che chở cho nàng, không tốt lắm
đâu?"
"......!" Hồng Thất Công nghe được lời nói của Hoàng Dược Sư, dưới chân bị vấp một
cái, suýt nữa đem Lâm Triều Anh trong ngực ném ra ngoài. Cúi đầu, nhìn
về phía cô nương bị hắn ôm vào trong ngực, nàng không có động tĩnh gì,
đại khái là bởi vì quá khó chịu cho nên cũng không có nghe rõ Hoàng Dược Sư đang nói những thứ gì.
Lưỡng tình tương duyệt?! Hắn cùng Lâm Triều Anh?!
Thẳng cho đến khi Hồng Thất Công đem Lâm Triều Anh đưa vào trong viện mà
Phùng Hành an bài cho nàng, mà Hoàng Dược Sư lại giúp nàng bắt mạch viết phương thuốc, sau đó, nàng lại ăn một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, sắc
mặt chuyển biến tốt đẹp hơn, hắn mới bị Hoàng Dược Sư kéo đi, rời khỏi
cái viện kia. Nhưng mà sau khi rời khỏi cái viện kia, Hồng Thất Công vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Hoàng Dược Sư nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hồng Thất Công, nhịn không được nhíu mi, âm thanh lạnh lùng vang lên, "Lâm cô nương nàng thân thể không khoẻ, thứ nhất là bởi vì thời tiết quá
nóng, hơn nữa mấy ngày này bôn ba bên ngoài mà tích tụ lại, thứ hai là
trên người nàng có bệnh căn lưu lại, bỗng nhiên phát bệnh, hai điều này
trộn lẫn với nhau, nên nàng mới có thể khó chịu như vậy. Ta đã kê phương thuốc giúp nàng điều trị một chút, ngày mai nàng liền có thể đánh đấm,
nhảy nhót giống như trước đây vậy, ngươi không cần lo lắng như thế."
Hồng Thất Công vẫn là không có hé răng, trong một chốc, hắn còn không có từ trong lời nói của Hoàng Dược Sư khôi phục lại.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhìn hướng Hoàng Dược Sư, nói: "Hoàng Dược Sư, ngươi vừa mới...... Có phải hay không nói ta cùng với A Anh lưỡng tình tương duyệt?"
Hoàng Dược Sư quái dị nhìn hắn một cái, "Chẳng lẽ không đúng?"
Hồng Thất Công nghẹn họng nhìn trân trối, "Sao, như thế nào sẽ......" Hắn, hắn cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới vấn đề này a!
Hoàng Dược Sư liếc nhìn nam nhân có vẻ mặt đần độn, tà tà liếc hắn một cái, nói: "Nếu là Lâm cô nương không cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt, vậy đó là
ngươi nhất sương tình nguyện (đơn phương) đem nàng trở thành là ý trung
nhân của ngươi." Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hồng Thất Công đối với cô nương nào lại để quan tâm, còn cẩn thận lấy lòng như
vậy, năm đó ở núi Chung Nam, hắn đã cảm thấy tình cảm của Hồng Thất Công đối với Lâm Triều Anh rất không bình thường, hôm nay vừa thấy, thật
đúng là như thế. Nếu không phải hắn đã từng trải qua với Phùng Hành, có
lẽ sẽ không biết rõ ràng, nhưng mà đã trải qua, nên thời điểm nhìn thấy
Hồng Thất Công thật cẩn thận ôm cô gái kia, mới biết đó là một loại tâm
tình như thế nào.
Đó là một loại tâm tình quý trọng cùng
cưng chìu đan xen vào cùng một chỗ với nhau, trong lòng như nhũn ra,
hận không thể từ nay về sau đem nàng khóa ở trong phạm vi tầm nhìn của
chính mình, miễn cho nàng ở chỗ mình nhìn không tới bị khổ; thời điểm
thấy nàng chịu khổ, trong lòng hận không thể thay nàng chịu khổ.
"......!"
Hồng Thất Công lại thực khiếp sợ, cái vị nam nhân bình thường lâm nguy cũng
không hoảng, Hồng bang chủ ở trước mặt phần đông Bang chúng thật có uy
nghiêm, lúc này vẻ mặt dại ra như bị sét đánh trúng.
"Vậy, vậy, cái đó...... Hoàng Dược Sư, ngươi nói, có khi ta không thấy A Anh sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó, khi gặp được nàng, có khi tim lại đập
nhanh hơn, không phải là bởi vì ta sinh bệnh, mà là bởi vì nàng là ý
trung nhân của ta?"
Hoàng Dược Sư nghe vậy, thực không còn gì để nói, "Nếu ngươi sinh bệnh, vậy, đó hẳn là đầu óc bị sinh bệnh."