Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 34: Thu đồ đệ

Thu đi xuân đến, chỉ chớp mắt, đứa nhỏ trong bụng Bao Tích Nhược đã chào đời, gọi là Dương Khang. Mà Lý Bình cùng Quách Tĩnh cũng tới chỗ Lâm Triều Anh ở rồi. Bao Tích Nhược đem ngày đó chuyện tình ngày đó nói rõ ràng, than thở khóc lóc rồi quỳ gối trước mặt Lý Bình giải thích, trách nàng nhất thời hồ đồ, làm mọi người rước lấy họa sát thân, cũng làm hại Quách Khiếu Thiên chết oan chết uổng.

Lý Bình cũng biết rõ tính tình Bao Tích Nhược, vả lại ngày đó bị Đoạn Thiên Đức truy bắt khổ không thể tả, lại chỉ lo không thể an toàn sinh ra đứa nhỏ trong bụng, một đường lo lắng hãi hùng. Hiện giờ được Hồng Thất Công cùng Cái Bang hỗ trợ, mang nàng đến nơi đây, lại gặp được Bao Tích Nhược, nhớ tới ngày xưa, trượng phu cùng Dương Thiết Tâm uống rượu ước định cùng nhau, con của hai nhà, nếu là cùng giới tính, liền kết nghĩa kim lan (anh –em, chị-em), nếu phân biệt là nam nữ, liền chỉ phúc vi hôn (chỉ hôn từ bé). Nhất thời cảm thấy đau thương, khóc lóc một lúc lâu, sau đó nâng Bao Tích Nhược dậy.

"Khiếu ca đã bị giết hại, thúc thúc lại chưa biết sống chết, hai người ta và muội hẳn là nên hợp lực đem hai đứa con nuôi nấng lớn lên mới đúng. Ngày đó, mầm mống tai hoạ tuy rằng từ bản thân muội, nhưng chỉ hận quân Kim kia lòng lang dạ sói, thật hận lũ cẩu quan vô sỉ hãm hại lương dân (dân lành). Ngày sau không được nhắc lại việc này nữa."

Bao Tích Nhược thấy Lý Bình như thế, trong lòng vừa cảm kích vừa cắn rứt.

Lý Bình nói: "Ta thấy Lâm cô nương kia, tâm địa tốt lắm, võ công lại cao, không biết nàng có bằng lòng dạy võ công cho Tĩnh Nhi và Khang Nhi hay không? Để ngày sau khi bọn chúng học hành thành tài, vì phụ thân bọn chúng báo thù rửa hận."

Bao Tích Nhược nghe vậy, nói: "Cũng không biết được Lâm cô nương có bằng lòng hay không nữa." Nhưng nàng nghe được Lý Bình nói như vậy, trong lòng cũng dấy lên vài phần hi vọng.

"Không thử thì sao mà biết được?" Nói xong, Lý Bình nhìn nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say ở trên kháng (giường lò, giường đất), kéo Bao Tích Nhược đi xin gặp Lâm Triều Anh.

Thời điểm Lý Bình cùng Bao Tích Nhược đi tìm Lâm Triều Anh, Lâm Triều Anh đang cùng Hồng Thất Công ở trong sân bàn chuyện công việc. Mặt khác, Lâm Triều Anh cảm thấy Bao Tích Nhược cùng Lý Bình đều là Hồng Thất Công mang tới, nên làm cho Hồng Thất Công giúp các nàng trả phí ăn ở.

Hồng Thất Công cảm thấy Lâm Triều Anh có chút việc nhỏ này mà còn muốn tính toán với hắn, thực bị thương.

Ai ngờ Lâm Triều Anh nhướng đôi mi thanh tú nhỏ và dài, bàn tay trắng nõn đưa ra sau lưng duỗi ra, Lâm Linh lập tức động tác lanh lợi đưa cho nàng một quyển sổ.

Lâm Triều Anh liếc Hồng Thất Công một cái, sau đó lành lạnh nói: "Ngươi cho rằng đây là nhỏ chuyện? Ta nói cho ngươi biết, đây cũng không phải việc nhỏ đâu." Sau đó, ngón tay ngọc màu xanh nhạt mở sổ ra, trang thứ nhất bắt đầu từ khi cứu Bao Tích Nhược, ăn, mặc, ở, đi lại, sau này, khi Bao Tích Nhược tới Dương Châu, bởi vì Bao Tích Nhược phải sinh đứa nhỏ, phải tìm bà đỡ, phải có nha hoàn hỗ trợ hầu hạ, còn phải giúp Bao Tích Nhược ở cữ...... Lại còn Lý Bình tới sau đó, các khoản chi tiêu của hai mẹ con Lý Bình cùng Quách Tĩnh, cuối cùng còn kéo dài đến ngày sau hai đứa bé này phải đi học, đủ loại công việc cần chi tiêu.

Hồng Thất Công nhìn nữ tử một thân y phục màu đỏ ngồi ở đối diện hắn, chậm rãi cùng hắn nói một chút sự tình, rõ ràng chính là giọng nói rất êm tai, nhưng mà lại làm da đầu hắn run lên khi nghe được.

"A Anh, nói trọng điểm!" Hồng Thất Công bại trận đầu hàng.

Lâm Triều Anh nghe vậy, đem vật cầm trong tay khép lại, nói: "Ở trước khi Dương phu nhân cùng Quách phu nhân dưỡng tốt thân thể, mỗi tháng ngươi phải thay bọn họ giao cho ta một trăm lượng bạc."

"Một trăm lượng bạc?" Hồng Thất Công trố mắt, "Nàng tính là sổ gì vậy?" Nuôi người nào mà lại đắt như vậy?!

Lâm Triều Anh đem sổ ném cho hắn, nói: "Mặc kệ là sổ gì, ngươi đều phải giao." Đây là vì tránh cho ngày sau hắn lại gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, sau đó đem một đống người ném đến nơi này của nàng. Gần đây, khắp nhà đều là âm thanh bi bô của trẻ nhỏ, tuy rằng không đến mức làm cho nàng đau đầu, nhưng là cảm thấy thật không yên tĩnh.

"......" Trầm mặc.

"Nếu không thì ngươi mang bọn họ đi?"

"...... Ta đưa, ta đưa còn không được sao?" Hồng Thất Công thở dài đỡ trán, bị hãm hại cũng phải đồng ý!

"Được rồi, như vậy tốt lắm." Nàng thích cùng người thông minh hợp tác, tuy rằng đầu Hồng Thất Công luôn động kinh, nhưng thật ra hắn cũng thật sự thực thông minh.

Hồng Thất Công cảm thấy, dạo này lúc nói chuyện cùng Lâm Triều Anh, hắn đều bị vây, bị áp đảo, như vậy tựa hồ thật không tốt. Nếu trường kỳ bị như vậy, mỗi lần hắn cùng Lâm Triều Anh nói chuyện chính sự, hắn khẳng định đều phải cắt đất đền tiền cho đối phương... Nhưng nhìn Lâm Triêu Anh khóe miệng khẽ cong, con mắt sáng có ý cười, hắn lại cảm thấy, cắt đất đền tiền như vậy cũng rất tốt (Gin: lưới tình a~). Bỗng nhiên trong lúc đó, Hồng Thất Công có chút hậm hực, hắn cảm thấy trong lòng mình có tật xấu.

Ngay tại thời điểm Hồng Thất Công đang hậm hực, Mai Siêu Phong một thân thanh sam (lục nhạt) tiến vào sân.

"Tiểu thư, Quách phu nhân cùng Dương phu nhân muốn gặp ngài." Xét thấy Mai Siêu Phong tuổi cũng không còn nhỏ, Lâm Triều Anh tuy rằng rất vui khi làm tổ sư bà bà, nhưng không vui khi bị gọi là tổ sư bà bà. Cho nên hiện giờ ở trong nhà mọi người thống nhất gọi nàng là tiểu thư.

"Các nàng có nói là vì chuyện gì không?" Lâm Triều Anh nhìn về phía Mai Siêu Phong. Đứa nhỏ này hiện giờ lớn lên thật là xinh đẹp, quả nhiên, đem nàng mang về là chính xác.

Mai Siêu Phong lắc đầu, "Không có ạ."

Lâm Linh hỏi: "Tiểu thư, có gặp không?"

"Vậy để cho các nàng đi vào đi." Lâm Triều Anh nói.

Bao Tích Nhược cùng Lý Bình nhìn thấy Hồng Thất Công ở đây, có chút kinh ngạc, cũng có kinh hỉ. Từ sau khi các nàng được dàn xếp ở trạch viện của Lâm Triều Anh, rất khó nhìn thấy Hồng Thất Công, hiện giờ nhìn thấy Hồng Thất Công, tự nhiên trong lòng kinh hỉ. Các nàng vẫn đều thực cảm kích Hồng Thất Công đối với các nàng tương trợ.

"Thu đồ đệ? Để cho ta dạy võ công cho bọn trẻ?" Lâm Triều Anh nhịn không được nhíu mi, nhìn về phía hai người Lý Bình.

Lý Bình không kiêu ngạo không siểm nịnh, gật đầu.

Kỳ thật Lâm Triều Anh đối với Lý Bình là có chút bội phục, một người phụ nữ đang mang thai, rơi vào tay Đoàn Chính Đức, cũng có thể bảo toàn chính mình. Trong kịch bản, Lý Bình đi Mông Cổ, chỉ có một mình nhưng lại nuôi Quách Tĩnh lớn lên, cuối cùng còn vì không muốn liên lụy đến con trai mà tự sát. So với Bao Tích Nhược, Lâm Triều Anh càng tán thưởng nàng.

Lâm Triều Anh nhìn Lý Bình, trong mắt chứa ý cười lại mang theo vài phần nghiền ngẫm, tiếp nhận ly trà mà Mai Siêu Phong đưa cho nàng, nhấp một ngụm, "Bọn trẻ học võ, mục đích vì điều gì?"

"Vì phụ thân báo thù." Lý Bình nói.

"Chỉ như vậy?" Lâm Triều Anh hỏi lại. Nếu chính là vì phụ thân báo thù, nàng sẽ không dạy.

"Ta cùng với Tích Nhược lưu lạc đến tận đây, đều vì trong lòng quân Kim mang kế hoạch nham hiểm, còn vì Đoàn Thiên Đức cẩu quan vô sỉ. Hiện giờ thói đời đảo điên, ta hi vọng bọn trẻ làm rõ sai trái, có một thân bản lãnh, tự bảo vệ mình thật tốt. Sau này, bọn chúng đều là trung lương (chính trực, trung thực), ngày sau, khi bọn chúng có chút thành tựu, ta hi vọng bọn chúng không chỉ có tài cán vì phụ thân báo thù, còn có tài cán vì nước vì dân, dùng tốt bản lĩnh mà cô nương đã dạy đem chó Kim đuổi ra khỏi Đại Tống."

"Nói thật hay!"

Lâm Triều Anh còn chưa nói, chợt nghe thấy Hồng Thất Công ở bên cạnh lớn tiếng quát. Lâm Triều Anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công đón tầm mắt của Lâm Triều Anh, nói: "A Anh, nàng xem, Quách phu nhân nói thế có thỏa đáng không? Nàng hiện giờ cũng chỉ có một đệ tử là A Linh, hiện giờ A Linh cũng cùng Vân quản sự thành thân, nàng không có thủ hạ, không bằng hãy thu bọn chúng?" Sau này, Quách Tĩnh, Dương Khang lẽ làm trung lương, Lý Bình tuy là một người phụ nữ, nhưng lại có thể nói ra được như vậy, cũng làm cho người nhịn không được tâm sinh kính nể.

Lâm Triều Anh chọn mi, "Tại sao ngươi không thu?"

Hồng Thất Công biểu tình thực nghiêm túc, trước mặt người ngoài, từ trước hắn đến nay đều thực nghiêm túc. Hắn nói: "Cái Bang có nhiều trưởng lão như vậy, ta không cần thu đồ đệ. Ngược lại là phái Cổ Mộ, nàng không biết là thật sự nên thu nhiều thêm vài người hay sao?"

Lâm Triều Anh mặt không chút thay đổi, phản bác: "Có thu thêm hai người cũng không đến lượt hai đứa trẻ, không phải sao?"

Hai người Lý Bình cùng Bao Tích Nhược thấy thế, hai mắt nhìn nhau. Nhìn về phía Lâm Linh đứng ở sau lưng Lâm Triều Anh, các nàng đối với Lâm Triều Anh không có nhiều hiểu biết lắm, nhưng là lại biết Lâm Linh rất là hiền hoà, dễ nói chuyện. Nghe nói Lâm Linh vẫn đi theo bên cạnh Lâm Triều Anh, như vậy, đối với tính tình Lâm Triều Anh nhất định là có thể nhìn thấu.

Lâm Linh cảm giác được tầm mắt hai người, hướng các nàng mỉm cười, khoát tay áo, làm cho các nàng không cần lo lắng.

Hồng Thất Công nhất thời khí yếu (giảm khí thế), nhưng vẫn nhịn không được hát đệm: "Bọn chúng...... sẽ trưởng thành thôi! Lại nói, đến lúc đó hai người bọn họ thật sự có tiền đồ, phái Cổ Mộ sẽ nở mày nở mặt!"

"Ngươi nói như vậy, ý là A Linh hiện tại không có tiền đồ?" Lâm Triều Anh hỏi lại.

Lâm Linh lập tức trừng Hồng Thất Công.

Không thể đắc tội với vị đầu bếp tôn quý này được, đắc tội thì về sau sẽ không có cơm ăn. Hồng Thất Công lập tức nghiêm nghị nói: "A Linh đương nhiên là có tiền đồ, nhưng là nàng giúp nàng ấy tìm thêm hai sư đệ, ngày sau có thể phụ trợ nàng ấy."

Ai biết Lâm Triều Anh lại cười nói: "Như vậy đi, ngươi thu một người, ta thu một người." Muốn nàng lập tức thu hai người? Làm sao có thể? Tuy rằng nàng biết sau này Quách Tĩnh cũng là một nam nhi tốt, đầu đội trời chân đạp đất, vì nước vì dân. Nhưng là nàng nhớ tới bộ dạng khờ ngốc kia của Quách Tĩnh, đã cảm thấy hắn không hợp với không khí của phái Cổ Mộ. Nàng không có thành kiến gì, nhưng không nghĩ sẽ thu nhận một đệ tử khờ ngốc, vẫn là để lại cho Hồng Thất Công có vẻ tốt hơn, dù sao vốn cũng là như vậy.

Hồng Thất Công sửng sốt, cái gì mà ngươi một người ta một người?

"Ngươi thu một người, phái Cổ Mộ ta thu một người. Ngươi có đồng ý hay không?" Lâm Triều Anh trực tiếp hỏi.

Bao Tích Nhược cùng Lý Bình thấy sự tình có vẻ nghiêm trọng, ánh mắt tha thiết không hẹn mà cùng dừng ở trên người Hồng Thất Công, Hồng Thất Công nhất thời thấy áp lực rất lớn. Hắn vốn định nói ‘không muốn’, nhưng mà lúc nãy hắn luôn luôn nói chuyện giúp hai người, lúc này nói ‘không được’, chẳng phải là tự vả vào miệng mình? Lại nhìn phía Lâm Triều Anh, thấy nàng cười đến vẻ là một bộ gian kế thực hiện được.

Hắn trầm mặc, nói: "Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề thu đồ đệ này."

"Ta cũng không nghĩ tới vấn đề giúp phái Cổ Mộ thu thêm người này." Lâm Triều Anh nói.

"Hồng bang chủ......" Lý Bình cùng Bao Tích Nhược thấy bộ dạng Hồng Thất Công, trong lòng vừa sinh ra vài phần hi vọng, lại bị dập tắt.

Hai mắt Bao Tích Nhược rũ xuống, nói: "Hồng bang chủ bằng lòng để cho người của Cái Bang tiếp tục hỏi thăm tin tức của Thiết ca, trong lòng ta đã thực cảm kích."

Lý Bình cũng gật đầu nói: "Cô nương sẵn lòng thu lưu chúng ta, đã là công ơn lớn hơn trời."

Lâm Triều Anh liếc mắt nhìn các nàng một cái, cặp con mắt sáng kia nhìn về phía Hồng Thất Công, cười hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Hồng Thất Công đỡ trán, cắn răng nói, "Ta đồng ý!" Giúp người giúp đến cùng, hai người này là hắn mang tới, nếu hắn cũng không giúp, vậy ai giúp đây?

Lâm Triều Anh vừa lòng, gật đầu, "Tốt lắm, ngươi liền thu Quách Tĩnh kia! Quách phu nhân, ngày sau Thất Công chính là sư phụ đứa nhỏ của ngươi, chờ sau khi nó đầy ba tuổi, cho nó chính thức bái sư." Nàng sẽ chờ tới thời điểm Hồng Thất Công bị đứa bé Quách Tĩnh kia làm cho tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.

Lý Bình nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ: "Đa tạ cô nương! Đa tạ Thất Công!"

Hồng Thất Công: "......" Có ai hỏi qua hắn có muốn thu người nào hay sao?

Về phần Dương Khang, Lâm Triều Anh cảm thấy tiểu vương gia trong kịch bản này cũng làm cho người ta tiếc hận không thôi, hiện giờ vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, nên bị nhuộm thành màu sắc gì, là đen là trắng, cũng là do người. Nàng nhìn về phía Lâm Linh, hỏi: "Em muốn có sư đệ hay là muốn có đồ đệ?"

Lâm Linh nhớ tới Lý Mạc Sầu cùng Mai Siêu Phong, nếu nhiều thêm một người Dương Khang nữa...... Vì thế nàng quyết đoán nói: "Tiểu thư, em muốn có sư đệ!"

Vì thế Lâm Triều Anh bình tĩnh đưa ra đáp án, "Vậy Dương Khang kia coi như là đồ đệ của ta đi."

Hồng Thất Công hỏi: "Vậy chi phí ăn ở của nó......"

"Ngươi vẫn phải đưa. Chờ nó lớn lên có thể kiếm tiền, nó sẽ kiếm tiền trả lại ngươi."

"......"