Đầu nguồn sông Onon là nơi bộ tộc Mông Cổ quật khởi, hai năm trước, thủ lĩnh bộ tộc Khất Nhan là Thiết Mộc Chân được các bộ tộc tôn làm Thành Cát Tư Hãn. Sau khi phong tước cho các con, y theo tập tục Mông Cổ, nơi đây liền trở thành đất phong của Đà Lôi, con trai út của Thành Cát Tư Hãn.
Tháng trước, Đà Lôi dẫn quân tây chinh, đại thắng trở về, đến kim trướng của Thành Cát Tư Hãn bẩm qua quân tình, luận công lĩnh thưởng xong, liền bị Thành Cát Tư Hãn phái tới nơi đây tổ chức tế trời.
Lúc này Đà Lôi đã trở thành thống lĩnh quân đội dưới trướng Thành Cát Tư Hãn, tinh binh trong tay không dưới mười vạn. Chỉ là gần đây không phải đi chinh chiến, thứ hai, nơi đây lại là trong lãnh thổ hãn quốc, bởi vậy chưa từng điều động đại quân, chỉ dẫn theo một ngàn quân kỵ đi theo hộ vệ, tất cả đều là tinh binh cường tướng vô cùng trung thành đã theo hắn nhiều năm, hai vị đại tướng tâm phúc mà hắn nể trọng —— một trong ‘Tứ Kiệt’ được người đời sau xưng là khai quốc công thần của Mông Cổ Bác Nhĩ Hốt, cùng đệ nhất Thần Tiễn Thủ Triết Biệt —— lại đều lưu lại, không hề đi theo.
Lúc đó kỹ thuật cưỡi ngựa của người Mông Cổ thiên hạ vô song, quãng đường mấy trăm dặm, thường thường chỉ phóng ngựa một ngày đêm là tới, nhưng mà đội ngũ này không biết tại sao lại mất hơn nửa tháng mới tới được đầu nguồn sông Onon.
Đêm nay, doanh trướng của Đà Lôi đèn đuốc sáng trưng khác thường, chủ trướng ở giữa được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, bên trong lại đốt hơn mười ngọn nến mỡ bò to như cánh tay, ánh lửa bốn phía, sáng như ban ngày.
Đà Lôi ngồi một mình ở vị trí chủ vị phía trên, trong tay cầm một mảnh giấy cực mỏng, trầm tư một lúc lâu, mới nâng tay, đưa nó vào ngọn lửa, nháy mắt liền biến thành tro tàn. Hắn nhìn chằm chằm đám tro kia, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
Một trận gió nhẹ đột nhiên phất qua phía sau đầu, ánh nến trong trướng lập tức tối sầm lại, lại lập tức sáng lên. Chỉ trong chớp mắt sáng tối đó, bóng dáng hơi lay động chiếu trên lều bạt đã nhiều hơn hai bóng người, đứng ở phía sau hắn. Nhưng mà nín thở lắng nghe, lại không thấy nửa tiếng hô hấp, dường như trong trướng từ đầu tới cuối vẫn chỉ có mình hắn mà thôi.
Người bình thường gặp chuyện này, cho dù không tin có ma quỷ, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi da đầu run lên, chân tay nhũn ra, Đà Lôi không biết là do đã từng có kinh nghiệm, hay là gan lớn hơn người, ngay cả đầu cũng không hề ngoảnh lại.
“Khụ khụ.” Hai tiếng ho nhẹ của một nam tử trẻ tuổi vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong trướng, “Nương tử…”
Bàn tay nắm thành đầu quyền của Đà Lôi không nhịn được lại siết chặt hơn, tiếp theo nghe người nọ tán thưởng nói: “Tứ ca nhà nàng quả nhiên thực can đảm, định lực thực tốt a, trong tình huống như vậy cũng có thể nhịn được không thèm quay đầu liếc mắt nhìn một cái.” Trong thanh âm tràn đầy ý tán thưởng, chân thành tha thiết vô cùng.
Mí mắt Đà Lôi nhảy dựng, lại làm như không nghe thấy gì, hừ lạnh một tiếng, “Biết sai lầm rồi, còn không lại đây!”
—— Lời này là nói với người còn lại trong trướng.
Trong trướng bỗng dưng vang lên tiếng cười thanh thúy của một cô gái, Đà Lôi chỉ cảm thấy trên vai hơi hơi trầm xuống, một bàn tay mảnh khảnh đã vòng qua, quơ quơ ở chỗ cổ họng hắn, lại nghe nàng ở phía sau ra vẻ hung tợn nói: “Dám tức giận, muội liền bóp chết huynh!” Lời còn chưa dứt, cô gái đã bật cười trước, làm gì có nửa phần uy hiếp nào.
Thật đúng là giống hệt khi còn bé.
Khi đó, mỗi lần hắn từ bên ngoài trở về, nàng luôn như vậy, tựa trên vai hắn nói huyên thuyên không ngừng. Giờ đây hai người đều đã trưởng thành, tình cảm huynh muội lại chưa từng giảm bớt.
Vừa nghĩ tới đây, Đà Lôi vốn một bụng tức giận, không biết vì sao lại không thấy tăm hơi, muốn xoay người nói gì đó với nàng, lại nghĩ tới những việc đang cân nhắc trong lòng, đành nhẫn tâm nhẹ nhàng đẩy cánh tay nàng ra, trầm giọng nói: “Ta chỉ hỏi muội một chuyện, muội thật sự gả cho người này sao?”
“Ừm.”
Nàng thế nhưng không có nửa phần do dự đã gật đầu? Trong lòng Đà Lôi dấy lên lửa giận, lớn tiếng quát: “Hoa Tranh, muội nghĩ kỹ hãy trả lời ta!”
Đà Lôi lúc này tức giận quát, thanh âm rất lớn, vì thế thị vệ Ba Đặc Nhĩ ở bên ngoài nghe được rất rõ ràng. Lúc trước y phụng mệnh Đà Lôi dẫn năm trăm cận vệ mai phục bên ngoài trướng, không có ám hiệu không được hiện thân. Lúc đó Mông Cổ trị quân cực nghiêm, quân lệnh như núi, vừa rồi tuy là y nhìn thấy hai đạo bóng trắng quỷ mị nhẹ nhàng tiến vào chủ trướng, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cũng không dám vượt qua giới hạn.
Vừa nghe được những lời này, Ba Đặc Nhĩ đã yên tâm hơn phân nửa.
Đà Lôi cùng Hoa Tranh, hai huynh muội lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, thân thiết vô cùng, trên thảo nguyên không người nào không biết, không người nào không hiểu. Hai ngày sau khi đại hãn được tôn xưng Thành Cát Tư Hãn, Hoa Tranh đã rời thảo nguyên, tám ngàn hộ dân trên danh nghĩa thuộc về nàng được giao cho Đà Lôi thống lĩnh, việc này ngay cả Oa Khát Đài luôn luôn như hổ rình mồi với Đà Lôi cũng không thể làm gì được.
Bất quá… Ba Đặc Nhĩ trừng mắt nhìn, cảm thấy không khỏi có chút nghi hoặc, một khi đã như vậy, vì sao tối nay lại an bài như thế này? Y vốn tưởng rằng Đà Lôi muốn đối phó với Oa Khát Đài, nhưng xem tình hình hiện giờ lại không giống thế…
Y vốn là thị vệ được Thành Cát Tư Hãn vô cùng coi trọng, tuy rằng đầu óc không tính là thông minh, nhưng trời sinh thần lực lại trung thành và tận tâm. Khi Đà Lôi gia nhập quân ngũ, còn chưa tới mười hai tuổi, Thành Cát Tư Hãn thương ấu tử, liền phái y làm thân binh cận vệ của Đà Lôi, những năm gần đây che chở Đà Lôi trên chiến trường, cũng không biết đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi. Đã là người thân cận bên cạnh Đà Lôi, tự nhiên cũng biết từ nhỏ Đà Lôi đã vô cùng thương yêu muội tử này, dáng vẻ câu nệ như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy…
Y nhất thời mải suy nghĩ, không tự giác đưa tay gãi gãi đầu, da đầu lại bỗng dưng hơi hơi run lên, giống như bị người nào đó chăm chú nhìn thẳng vào vậy… Vừa ngẩng đầu… Lại thấy nam tử áo trắng đứng sau lưng Đà Lôi đang tựa tiếu phi tiếu nhìn y, trong nháy mắt tầm mắt hai người chạm nhau, còn ôn hòa có lễ gật gật đầu.
Sau lưng Ba Đặc Nhĩ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đà Lôi chỉ học qua một chút công phu quyền cước thô thiển với Giang Nam Thất Quái, hơn nữa toàn bộ chú ý lúc này đều dồn trên người Hoa Tranh, bởi vậy đối với sóng ngầm phía sau hoàn toàn không hay biết, chỉ theo bản năng ngưng thần chú ý nghe nàng trả lời.
“Đà Lôi… Huynh ấy… huynh ấy cùng muội trở về thăm huynh… Chúng ta đi được nửa đường liền nghe nói Thành Cát Tư Hãn nổi giận với huynh, huynh… huynh có sao không?” Ngừng lại một chút, nàng lại dậm chân nói: “Nhất định là do Oa Khát Đài châm ngòi đúng không, một ngày hắn không nhắm vào huynh thì chết chắc! Uy… Có cách nào làm cho tên hỗn đản kia chịu đau khổ chút không?” Nửa câu sau hiển nhiên là nói với nam tử áo trắng bên cạnh.
“Cách thì tự nhiên là có, chỉ là…” Người trả lời nở nụ cười khổ, “Cũng phải đợi tứ ca nàng đồng ý mới được.”
“Muội muốn thế không được sao!”
“Nương tử nếu đã phân phó, vi phu tự nhiên là không thể không nghe theo.”
“Âu Dương Khắc!”
…
…
…
Đà Lôi nghe hai người họ đối đáp, trong lòng đúng giống như đánh đổ bình ngũ vị, chua, cay, mặn, ngọt, đắng xem lẫn, nhất thời ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc là vui hay là buồn, là giận hay là lo.
Hoa Tranh tuy rằng không trực tiếp trả lời hắn, nhưng ngôn ngữ cử chỉ đối với người nọ đều có ý che chở, tin cậy vô cùng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chính mình cùng Giang Nam Thất Quái, còn chưa bao giờ thấy nàng thân cận với ai đến vậy, cho dù là Đô Sử năm đó cũng chưa từng…
Đô Sử… Tên tiểu tử kia chết thì cũng chết rồi —— chiến trường gặp nhau, kẻ sống người chết, ngày đó nếu hắn không chết thì chính là mình chết —— lại còn khiến muội tử nhà mình thương tâm khổ sở, cuối cùng đi xa tha hương, quanh năm suốt tháng không gặp một lần, khi trở về cư nhiên lại dẫn theo một nam tử xa lạ!
“Đà Lôi…” Thanh âm cô gái hơi khó xử vang lên sau lưng hắn, chỉ kêu một tiếng lại ngừng lại, dường như không biết phải nói gì mới được.
Không cần quay đầu hắn cũng biết vẻ mặt nàng lúc này như thế nào, vẻ mặt khó xử đó, kỳ thật từ trước đã thường xuyên nhìn thấy, chỉ là khi đó, hắn lại hoàn toàn không chú ý tới tâm tình của nàng, cho nên mới có thể…
Quên đi… Đà Lôi có chút tức giận nhắm mắt lại, mới chậm rãi xoay người lại, lại không hề liếc mắt nhìn thân ảnh bé nhỏ kia, mà dùng ánh mắt sáng quắc đánh giá người nào đó từ trên xuống dưới.
Mặt… rất trắng! Thân thể… rất không uy mãnh! Tuổi… rất lớn! Cười đến… rất giả!
Nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nhìn thế nào cũng thấy kém xa Quách Tĩnh an đáp, bất quá, so với một kẻ đã chết kia, thằng nhãi trước mắt này chí ít cũng vẫn là một người còn sống.
Âu Dương Khắc cho dù có nhạy bén gấp mười cũng chẳng đoán được suy nghĩ của Đà Lôi lúc này, chỉ nhìn sắc mặt đã biết y khó chịu, liền nhanh chóng chắp tay, mỉm cười hàn huyên nói: “Cữu huynh, biệt lai vô dạng.”
[Biệt lai vô dạng: ‘đã lâu không gặp’, còn có ý nghĩa khác là hỏi thăm sức khỏe khi gặp lại]
Hai từ ‘cữu huynh’ này, lọt vào tai Đà Lôi lại như muốn bốc lửa, đang muốn phát tác, thoáng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Hoa Tranh bên cạnh, lại nhịn xuống, miễn cưỡng gật gật đầu, không quan tâm tới hắn nữa, quay đầu nhìn về phía muội tử nhà mình.
“Hoa Tranh…”
Hai huynh muội bọn họ đã lâu không gặp, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói. Âu Dương Khắc chỉ cười đứng bên cạnh nhìn, đối với việc mình bị bỏ rơi một bên không hề có ý bất mãn, khí độ này thật ra lại khiến Đà Lôi có chút đánh giá cao hơn về hắn.
Lại không biết biểu hiện này của Âu Dương Khắc hoàn toàn không có liên quan gì tới khí độ.
Người nào đó đã sớm biết chính mình đuối lý trước, tiền trảm hậu tấu cưới muội muội người ta vào cửa, cữu huynh yêu muội như mạng này không tìm hắn liều mạng đã là ngàn hạnh vạn hạnh vui mừng rồi; thứ hai, nương tử nhà hắn tuy rằng bị lôi kéo nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía hắn, thực hiển nhiên là đầy lòng xin lỗi về tình huống trước mắt, với tính tình của nàng, hiển nhiên sẽ muốn bồi thường cho hắn… Ừm… Bởi vậy tối nay, nói không chừng có thể đổi tư thế… hoặc là đổi chỗ khác… hoặc là…
Nghĩ tới chỗ hợp ý, khóe môi hắn không nhịn được hơi hơi nhếch lên, cười đến thập phần sung sướng.
Bên này Đà Lôi vừa nói, quay đầu nhìn thấy Âu Dương Khắc mặt mày loan loan, cảm thấy không khỏi có chút buồn bực, bị bỏ rơi một mình mà vẫn có thể cười vui vẻ như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hơn nữa không biết vì cái gì, tổng cảm thấy nụ cười kia thập phần chướng mắt, hắn nhíu nhíu mày.
“Hoa Tranh, ta cùng Âu Dương công tử… có một số việc muốn nói, muội ra ngoài đi dạo trước…”
“Muội không đi!” Hoa Tranh cau mày nhìn hắn, “Có chuyện gì mà muội không thể nghe!”
Đà Lôi bị nàng làm nghẹn họng. Này thật đúng là chuyện nàng không thể nghe, bất quá trước giờ hắn vẫn luôn yêu chiều muội tử, lúc nãy hù nàng một chút như vậy cũng đã là quá mức rồi, giờ không thể làm hơn được nữa, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không thể nghĩ được nên nói thế nào.
Ngược lại, Âu Dương Khắc lại tiếp nhận câu chuyện: “Lúc nương tử cùng Hoàng cô nương nói chuyện, chẳng phải cũng đuổi ta cùng Quách huynh ra ngoài sao?” Hắn dừng một chút, cười cực kì ái muội nói: “Lâu nay vẫn nghe trên đại mạc có mấy vị thảo dược khiến chuyện… rất có kỳ hiệu, cữu huynh chắc là muốn nói với ta phương pháp sử dụng —— nương tử nàng thật muốn ở lại nghe sao?”
Lát sau, Đà Lôi vẫn trợn mắt nhìn đỉnh trướng, tâm tình buồn bực đến cực điểm.
Vừa rồi Hoa Tranh vung chân đá hai người bọn họ, mắng một câu “Vô sỉ” liền tông cửa xông ra ngoài, bóng dáng kia có vài phần giống như chạy trối chết. Tuy rằng coi như cũng đạt được mục đích đuổi nàng ra ngoài, nhưng mà… Rõ ràng chỉ có tên tiểu tử họ Âu Dương kia là vô sỉ mà thôi, vì sao ngay cả hắn cũng bị mắng theo a! Hơn nữa chuyện này cho dù muốn giải thích cũng không thể giải thích được, không thể đuổi theo mà nói với nàng: “Muội tử, muội phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không thảo luận chuyện phòng the với hắn” …
Liếc mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên tội vẫn còn bình thản đứng chờ, lửa giận lại bốc lên, hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, người nọ lại thu hồi vẻ tươi cười, tiến lên nửa bước, chắp tay, nghiêm mặt nói: “Cữu huynh cũng biết đường về có phục binh?”
Trong lòng Đà Lôi lập tức nổi sát khí.
Hắn mất vô số tâm lực mới dụ được Oa Khát Đài ra chiêu này, chỉ đợi đêm mai y gây khó dễ, liền nhỏ cỏ tận gốc toàn bộ thế lực của Oa Khát Đài trong quân —— chỉ là việc này cực kỳ cơ mật, người này làm sao mà biết được? Nếu để lộ phong thanh, chỉ sợ là… Vừa nghĩ tới đây, hắn giơ tay lên, định vỗ tay ra hiệu cho binh mã đang mai phục xông ra, cho dù thế nào, trước tiên cứ bắt người lại đã rồi tính.
Không biết tại sao trước mắt đột nhiên lại hiện lên hình ảnh ngày đó Hoa Tranh khóc rống lên, trong lòng đau xót, hai bàn tay giơ lên kia không cách nào vỗ vào được, muốn người kia chết, cơ hội dù hiếm nhưng cũng vẫn có, muội tử lại chỉ có duy nhất một…
Cho dù trong lòng lưu chuyển hàng trăm suy nghĩ, những bất quá cũng chỉ trong khoảng khắc, hắn lúc này tâm ý đã quyết, liền chậm rãi buông tay, bâng quơ hỏi một câu, “Thật không?”
Âu Dương Khắc là người nhạy bén thế nào, huống hồ lại vốn có ý định muốn thử tâm tư người kia, vẻ mặt Đà Lôi tuy rằng biến hóa rất nhanh, nhưng toàn bộ đều đã sớm lọt vào mắt hắn.
Hãn quốc Mông Cổ những năm gần đây thanh thế ngày càng lớn, rất có khả năng sẽ nhất thống thiên hạ. Trong bốn người con trai của Thành Cát Tư Hãn, trưởng tử Truật Xích thân thế có hiềm nghi, thứ tử Sát Hợp Đài tính tình nóng nảy, không thể gánh vác việc lớn, tương lai người thừa kế hãn vị không phải con thứ ba Oa Khát Đài thì là con trai út Đà Lôi.
Việc này vốn chẳng có liên quan gì tới hắn, bất đắc dĩ Hoa Tranh lại là con gái của Thành Cát Tư Hãn, muội tử của Đà Lôi, tuy nàng nguyện ý từ bỏ ngôi vị công chúa, theo hắn du ngoạn giang hồ, phía bên kia vị tất đã bỏ được vị công chúa vẫn có nhiều ích lợi này, huống hồ trong lòng nàng quả thực vẫn không thể bỏ được vị tứ ca đã che chở cho nàng từ thuở nhỏ này.
Lần này đưa nàng về thảo nguyên thăm người thân, nhìn qua chỉ như lại mặt bình thường, kỳ thật cũng là hắn có suy tính.
[‘lại mặt’: hai vợ chồng tân hôn trở về nhà gái mang theo lễ vật để tạ gia tiên ông bà cha mẹ, đi chào họ hàng thân nhân bên ngoại.]
Con nhà đế vương không có tình thân, lúc này tình cảm huynh muội bọn họ mặc dù tốt, làm sao biết tương lai Đà Lôi sẽ không vì hãn vị mà ra tay với Hoa Tranh, bởi vậy hắn nhất định phải tự mình xác nhận một phen.
Từ những tin tức đã tìm hiểu trước đó, xem ra vị huynh trưởng này cũng vẫn luôn nhớ tình cũ, không uổng công muội tử y khổ tâm lo lắng.
Bất quá, lúc ích lợi trước mặt… Hắn khẽ nhíu nhíu mày, gương mặt lại nở nụ cười đến cảnh xuân sáng lạn.
“Cữu huynh không cần quá lo, Bạch Đà sơn ta đều có phương pháp truyền tin, nếu như dùng được, không ngại…” Âu Dương Khắc cố ý ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “… Không ngại nói rõ.”
Lúc hai quân đối chọi, tìm hiểu quân tình là chuyện cực kỳ quan trọng.
Đà Lôi đã ở chung lâu ngày với Quách Tĩnh và Giang Nam Thất Quái, tự nhiên biết đám người trong võ lâm có vô số biện pháp kỳ quái mà hiệu quả, chỉ là… Nếu cứ tiếp nhận ý tốt của tên tiểu tử này như vậy, sau này tiếng nói của hắn làm gì có trọng lượng nữa? Mà quan trọng hơn là, ngày sau nếu muội tử nhà mình phải chịu ủy khuất gì, hắn biết phải đi đòi công đạo như thế nào được?
Nghĩ đến đây, Đà Lôi không nhịn được hừ lạnh một tiếng, “Việc này không cần nhắc tới nữa.” Mang theo một chút nộ khí, hắn ngừng lại một chút, mới nói rõ ràng từng chữ một: “Nhưng thật ra có chuyện khác, muốn Âu Dương công tử giải thích rõ ràng một hai với ta.”
Âu Dương Khắc cảm thấy hơi hài lòng, vẻ mặt lại không hề thay đổi, chỉ cười dài chắp tay với hắn, “Cữu huynh mời nói.”
“Muội tử nhà ta tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn, không hiểu chuyện cũng liền thôi, Âu Dương công tử là người khôn khéo như thế, chẳng lẽ cũng để mặc nó hồ nháo như vậy sao? Trên thảo nguyên, cho dù là con gái của thủ lĩnh một bộ tộc tầm thường xuất giá, ít nhất cũng phải đại yến một tháng, huống chi Hoa Tranh đường đường là công chúa của hãn quốc ta! Theo tập tục người Hán các ngươi, tam thư lục lễ, vấn danh nạp thái, nam môi nữ chước, tự nhiên cũng không thể thiếu (*) —— loại hành động ‘không cáo mà thú’ này không biết là theo lễ pháp nhà ai?” Đà Lôi ngừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, không đợi Âu Dương Khắc trả lời, lại lạnh lùng nói: “Ta cùng Chu sư phụ học Hán văn mười năm, nhưng cũng nghe qua ‘Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp’, ngươi làm việc qua loa như thế… Rốt cuộc đặt muội tử ta ở chỗ nào!”
[‘Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp: Đủ lễ thì là cưới vợ, sơ sài thiếu lễ thì là nạp thiếp]
Âu Dương Khắc không có nửa điểm chần chờ, tiến lên trước nửa bước cất cao giọng nói: “Nàng tự nhiên là thê tử ta cưới hỏi đón vào cửa đàng hoàng, Bạch Đà sơn thiếu phu nhân. Tám trăm mười bảy sản nghiệp trên danh nghĩa thuộc về Bạch Đà sơn lúc này đều đã thu được bồ câu đưa tin, chỉ cần nàng đưa tín vật là có thể tùy ý sử dụng ra lệnh.”
Đà Lôi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, trả lời tuyệt không có nửa phần do dự, cảm thấy ác cảm lại giảm đi ba phần.
Muội tử nhà mình mình biết, Hoa Tranh gả cho người này tự nhiên sẽ không vì gia sản nhà hắn, nhưng kê rõ gia sản như vậy đủ để cân nhắc thành ý của nhà trai. Ờ, tuy rằng số lượng vẫn hơi ít… Nhưng không sao, ngày sau hắn sẽ trợ cấp nhiều một chút cũng được, không đến mức để muội tử nhà mình phải chịu khổ sở là được.
“Ta chưa từng nghĩ tới chuyện không đại hôn nghênh nàng vào cửa, khi đó ngay cả yến khách danh thiếp cũng đều đã chuẩn bị hết, nếu nàng không…” Âu Dương Khắc nở nụ cười khổ, ngày đó nếu như không phải hắn kiên trì, chỉ sợ ngay cả hôn lễ kia cũng không có.
“Cho dù như thế, nhưng cũng không hề qua loa thành hôn. Cữu huynh lo lắng ngày đó thành thân nhà mẹ đẻ không người đưa gả, chỉ sợ thế nhân xem nhẹ nàng… Việc này ta cũng đã nghĩ tới, bởi vậy đã xin thúc phụ hướng Giang Nam Thất Hiệp cầu hôn, được Chu nhị hiệp chính miệng hứa hôn, mới tổ chức lễ thành thân tại Gia Hưng, lại mời bang chủ Cái Bang Hồng lão tiền bối đưa gả, đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng lão tiền bối chủ hôn, những người có danh tiếng trong võ lâm Giang Nam đều tới dự…”
Khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên, dường như nghĩ tới ngày thành thân đó, vẻ mặt bất giác trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, ngừng lại một chút, mới khôi phục vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Đà Lôi:
“Năm vị cao thủ đệ nhất đương thời có ba người tới, trong chốn võ lâm cũng xem như rất khó có được, ngày sau hành tẩu trên giang hồ, người bên ngoài cũng phải nể mặt ‘Ngũ Tuyệt’ mà cho nàng vài phần mặt mũi…”
Những lời này từ trong lòng nói ra, chân thành tha thiết vô cùng.
Đà Lôi nghe hắn nói, cũng phù hợp với những gì mình phái người đi tìm hiểu, sắc mặt hơi hòa hoãn, đột nhiên vỗ tay ba cái, thản nhiên nói: “Ta cùng Âu Dương công tử ôn chuyện, các ngươi đều lui ra đi.” Bên ngoài trướng ầm ầm truyền đến tiếng tuân lệnh, lập tức liền nghe thấy những tiếng bước chân đều tăm tắp rời đi, nghe thanh âm chỉ sợ không dưới ngàn người.
Ý tứ uy hiếp hàm ẩn trong đó, Âu Dương Khắc sao lại không biết, cũng đã có chuẩn bị đáp lễ gấp mười rồi, chỉ là… vị cữu huynh trước mặt này quả thực là người quan trọng nhất trong lòng nương tử hắn, không không không, hẳn là người quan trọng thứ hai mới đúng… Tóm lại là vạn vạn không thể đắc tội, bởi vậy vẻ mặt hắn chẳng những không hề lộ ý bất mãn, ngược lại, lại cực kỳ chân thành tán thưởng một câu: “Cữu huynh quả nhiên là kỷ luật nghiêm minh, có cách trị quân!”
Đà Lôi được hắn khen tặng, gân xanh trên trán lại nhảy dựng, cực kỳ muốn đấm một phát lên gương mặt kia, lại phải cố gắng nhịn xuống, cắn răng nói:
“Hoa Tranh trước giờ không có mắt chọn nam nhân…”
Trước giờ? Âu Dương Khắc nhíu mày, hắn tự nhiên hiểu được những lời này có ý gì, lại khá là thức thời không đáp một lời, chỉ nghe Đà Lôi tiếp tục nói:
“Ta đã từng ngăn cản nó một lần, cho tới nay vẫn luôn hối hận, bởi vậy ta sẽ không ngăn nó lần thứ hai.” Đà Lôi ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Ta chỉ có một muội tử, cũng chỉ mong cả đời nó sẽ được bình an vui vẻ, chỉ là… nếu có người khiến nó chịu ủy khuất…” Đà Lôi có thâm ý quét mắt nhìn Âu Dương Khắc, thanh âm càng lạnh lùng, “Ta quyết sẽ đòi công đạo thay nó!”
Lĩnh mười vạn tinh binh Mông Cổ, cho dù hắn muốn san bằng Bạch Đà sơn hay cả Tây Vực… cũng không phải chuyện gì khó..
Âu Dương Khắc mỉm cười, lên tiếng trả lời: “Được.”
Lời vừa nói ra, ngược lại lại khiến Đà Lôi giật mình, hắn tự biết lấy binh lực uy hiếp thế này không phải là hành vi quang minh lỗi lạc, chỉ vì lo lắng cho muội tử, bất đắc dĩ mới phải làm thế, bất quá… Người này chẳng lẽ không nghe rõ hắn nói gì sao, nếu không sao lại đáp ứng sảng khoái như vậy?
Đang suy nghĩ, lại nghe Âu Dương Khắc khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng thì thầm: “Ta sao có thể phụ nàng được…”
[(*) Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định, gồm có
Sính thư: trao đổi khi đính hôn.
Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.
Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.
Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ, bao gồm
Nạp Thái: nhà trai chuẩn bị lễ vật, nhờ người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.
Vấn Danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.
Nạp Cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.
Nạp Trưng: đính hôn.
Thỉnh Kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.
Nghênh Thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.]
* * *
Trong trướng không ngừng vang lên tiếng ngọn nến cháy ‘lép bép’.
Trầm mặc một lúc lâu, Đà Lôi gật gật đầu nhìn Âu Dương Khắc nói: “Gần đây thảo nguyên không an bình, nếu đã gặp qua, ta cũng yên lòng rồi, tối nay ngươi liền đưa Hoa Tranh rời đi đi.”
Lời vừa nói ra, hiển nhiên là đã giao muội tử cho hắn rồi, Âu Dương Khắc mỉm cười chắp tay. Đà Lôi hơi trầm ngâm, lại nói tiếp: “Đợi tình hình ổn định ta sẽ phái người thông báo với các ngươi, ngươi đừng nói chuyện này với nó vội…”
Âu Dương Khắc tiếp lời nói: “Ta chỉ nói huynh dẫn quân tây chinh, ít ngày nữa sẽ xuất phát.”
Đà Lôi gật gật đầu: “Chỉ là nếu như vậy, nó sẽ lại lo lắng chuyện quân tình, không bằng…”
Âu Dương Khắc vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Đương nhiên ta sẽ thường xuyên báo với nàng tin tức đại thắng.”
…
…
…
Hai người nói tới chỗ hợp ý, nhìn nhau cười, cùng thấy đối phương lúc này dường như nhìn thuận mắt hơn không ít. Nên biết thiên hạ tuy lớn, nhưng muốn tìm một người có thể ‘cùng lừa dối Hoa Tranh’ một cách ăn ý thế này, thật sự cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu gặp gỡ rồi, không khỏi rất có cảm giác tri kỷ.
Chờ sau khi thương nghị sẵn sàng mọi việc, Đà Lôi mới xoay người, ngồi tựa vào vị trí chủ vị.
“Hoa Tranh lúc này hơn phân nửa là ở chỗ…” Một cái tên nghẹn ở chỗ yết hầu hắn, do do dự dự, rốt cuộc vẫn nuốt xuống, “Ta sẽ sai Ba Đặc Nhĩ dẫn ngươi tới đó tìm nó, bất quá…” Hắn khẽ nở nụ cười, “Ta đoán hơn phân nửa là nó đã bảo Ba Đặc Nhĩ chờ ngươi ngoài trướng rồi.” Người có thể ra lệnh cho thân vệ dưới trướng của hắn không nhiều lắm, Hoa Tranh là một trong số đó.
“Đa tạ cữu huynh.” Âu Dương Khắc cười chắp tay, nói: “Chỉ là có một chuyện còn muốn thỉnh giáo…”
Đà Lôi nhíu nhíu mày, nếu người này hỏi chuyện Đô Sử, hắn nên trả lời như thế nào? Vốn trước đây muốn người này cùng Hoa Tranh tách ra, cho nên có hiểu lầm thì càng tốt, chỉ là lúc này, tâm sự của muội tử nhà mình đã rõ ràng, nhắc lại chuyện này không khỏi có chút khó xử, bởi vậy vẫn do dự một chút mới hỏi:
“Chuyện gì?”
“Từ ngày quen biết Hoa Tranh, chưa từng nghe nàng xưng một tiếng ‘phụ hãn’, chuyện này rốt cuộc có duyên cớ gì?”
—— Như hắn đã dự đoán, sắc mặt Đà Lôi nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Hoa Tranh tính tình nhu hòa, lại có thể hành động quyết tuyệt như vậy, tất nhiên là Thành Cát Tư Hãn đã làm chuyện gì khiến nàng khó có thể tha thứ được. Để suy tính cho tương lai, nàng có thể không đề cập tới, nhưng hắn lại không thể không biết. Chỉ là việc này dường như vô cùng cơ mật, mặc dù hắn đã phái rất nhiều người đi tìm hiểu, vẫn không tra được manh mối gì.
Trước mắt, tình cảm với vị cữu huynh này đang phát triển tốt, Âu Dương Khắc quyết định rèn sắt khi còn nóng.
“Mới vừa rồi cữu huynh từng nói qua ‘Cho dù nàng không muốn làm con gái Thành Cát Tư Hãn, chung quy cũng vẫn là muội tử của Đà Lôi ta’, vậy hẳn là cữu huynh biết nội tình rồi.”
Đà Lôi chần chờ một lát, mới nói: “Trước khi phụ hãn đăng vị đã tiêu diệt bộ tộc Khắc Liệt, vị hôn phu của Hoa Tranh… đã chết trong trận chiến đó.”
Nếu là người khác, nói không chừng sẽ tin vào lý do thoái thác đó, chỉ tiếc chuyện trận chiến đó, Âu Dương Khắc đã sớm phái người tra rõ rành mạch, bao gồm chuyện ‘vị hôn phu trước kia’ tuy là do Thành Cát Tư Hãn hạ lệnh, nhưng thực ra lại bị Đà Lôi lãnh binh tiêu diệt.
Nếu bởi vậy mà Hoa Tranh mang lòng oán hận, nhất định cũng sẽ bất hòa với cả Đà Lôi, huynh muội họ sao còn có thể thân mật được như hiện tại?
Có thể thấy được nhất định là có ẩn tình khác, hơn nữa hẳn là cực kì quan trọng, thậm chí có khả năng kéo theo rất nhiều bí mật khác, như vậy…
Hắn trầm ngâm một lát, mới từ từ nói: “Nếu thảo nguyên sắp sinh biến, ta phải có phòng bị trước, mới có thể bảo hộ nàng chu toàn được.”
Một chiêu ‘lấy lui làm tiến’ này, hắn đã dùng với Hoa Tranh vô cùng thuần thục, tới mức xuất thần nhập hóa rồi, Đà Lôi cùng Hoa Tranh quả nhiên không hổ là huynh muội, lập tức trúng chiêu, sắc mặt nháy mắt trở nên tái xanh, hiển là trong lòng đang cực kì giãy dụa.
Qua thật lâu sau, Đà Lôi mới thở dài một tiếng nói:
“Ta vốn cũng không biết việc này, nếu không phải lần trước sau khi từ Trung Nguyên trở về, Tam ca đã nói với ta…”
Oa Khát Đài nói với hắn, đương nhiên không phải là chuyện tốt lành gì.
Chỉ là… ngay cả biết là đối phương dụng tâm cố ý, trong nháy mắt, hắn vẫn kinh sợ không thôi, cho nên đã quên cố kỵ, một mình xông vào kim trướng chất vấn Thành Cát Tư Hãn, rồi sau đó… Lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ phụ hãn trước giờ vẫn luôn uy nghiêm như một vị thần trong lòng mình trở nên luống cuống tức giận.
Đà Lôi theo bản năng khẽ chạm tay lên chỗ vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nở nụ cười khổ, đó là vết thương bị lúc Thành Cát Tư Hãn nổi giận rút đao chém xuống. Lúc ấy một đao kia thế tới hung mãnh, Thành Cát Tư Hãn quả thực đã muốn lấy tính mạng của hắn… Nếu không phải sư phụ Bác Nhĩ Hốt tay mắt lanh lẹ rút đao ngăn lại, vừa ngăn vừa cầu tình giúp hắn, hắn… chắc hẳn đã phải chết.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy, thì ra những thứ mà mình vẫn luôn kiêu ngạo —— tỷ như “được phụ thân thương yêu nhất” —— lại là hư vô mờ mịt như vậy.
…
…
…
Có những thứ… nắm trong tay chính mình mới là đáng tin nhất…
Đà Lôi nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định:
“Khát Khát Nhĩ là chưởng giáo tiền nhiệm của Tát Mãn giáo, nghe nói có khả năng hiểu được tiếng của thần. Từ khi phụ hãn còn trẻ, y đã đi theo người, nhưng trong suốt cuộc đời chỉ nhận được ‘thần dụ’ ba lần.”
Suốt cuộc đời? Nói cách khác người này hiện nay đã chết, đối với người chết, tự nhiên là không còn làm gì được nữa rồi. Âu Dương Khắc không khỏi tiếc nuối nhíu mày, hỏi: “Cả ba câu đều trở thành sự thật rồi?”
Đà Lôi cười khổ gật gật đầu.”Hai câu đầu đã ứng nghiệm.”
Không hỏi nội dung thần dụ, chỉ hỏi có trở thành sự thật hay không, người này quả nhiên suy nghĩ cẩn thận. Có một người như vậy ở bên cạnh muội tử, quả thật mình có thể yên tâm hơn không ít, chẳng qua… Việc này hắn nhất định cũng phải biết…
“Phụ hãn khi còn trẻ từng nghèo túng đến mức, ở trên thảo nguyên phải bắt chuột đồng mà sống.”
Thành Cát Tư Hãn trước giờ không lấy đoạn lịch sử này làm hổ thẹn, ngược lại thường nhắc tới với các con cùng bộ tướng, cho dù Đà Lôi tuổi nhỏ hay Hoa Tranh cũng đều được nghe tới thuộc lòng rồi.
“Khi đó Khát Khát Nhĩ đã tiên đoán, phụ hãn rồi sẽ trở thành thủ lĩnh của bộ tộc Khất Nhan. Không lâu sau phụ hãn quả nhiên đoạt được vị trí thủ lĩnh, Khát Khát Nhĩ còn nói, phụ hãn chắc chắn sẽ nhất thống thảo nguyên hiệu lệnh chư bộ…”
Mà tình hình hiện nay như thế nào, tự nhiên là không cần hắn nói thêm nữa rồi.
Vị Vu sư Tát Mãn đã chết này luôn tiên đoán đúng những việc trọng đại? Trong lòng Âu Dương Khắc ẩn ẩn có một dự cảm cực kỳ xấu, lại nghe Đà Lôi nói:
“Mười lăm năm trước, Khát Khát Nhĩ đã ra lời thần dụ thứ ba, nói Hoa Tranh là con gái trời ban thưởng, lại có huyết mạch gia tộc hoàng kim ta, chọn ngày lành tháng tốt đem làm vật tế Trường Sinh Thiên ở thánh địa, từ đó thiết kỵ Mông Cổ sẽ được thần linh phù hộ, bách chiến bách thắng. Phụ hãn… phụ hãn y…”
Nói đến đây Đà Lôi dừng lại một chút, mới nói tiếp: “… tự nhiên cũng trường mệnh trăm tuổi, vĩnh viễn khỏe mạnh.”
Không khí trong trướng nháy mắt giống như bị đông cứng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Âu Dương Khắc lạnh mặt, không nói một lời, chắp tay với Đà Lôi, xoay người rời đi. Lều vải vừa được vén lên, thanh âm Đà Lôi hơi mỏi mệt từ phía sau vang lên:
“Cách ngày tốt mà Khát Khát Nhĩ tính còn hai năm, trước đó ta chắc chắn…”
Hai năm, không chỉ Đà Lôi, hắn cũng có thể làm được rất nhiều chuyện…
Bên ngoài doanh trướng chừng mười thước có một đại hán mặc giáp sắt đứng yên như một pho tượng, trong tay nắm dây cương một con ngựa cao to, đang nhìn về phía này, vừa thấy Âu Dương Khắc đi ra, liền vui vẻ ra mặt, dẫn ngựa đi lên đón.
Âu Dương Khắc nhíu mày, lập tức nhận ra là người ban nãy ẩn núp ngoài trướng, xem tình hình hơn phân nửa là thân vệ gì đó của Đà Lôi, vì sao lúc này lại cố ý chờ mình ở đây?
Đang phỏng đoán, đại hán kia đã chạy tới gần, nhìn qua nhìn lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch miệng cười, vươn tay chụp lên bờ vai hắn.
Âu Dương Khắc thân thủ thế nào, sao có thể để y dễ dàng chạm được, hơi trầm vai xuống, hạ bàn không hề xê dịch, đã nhanh chóng tránh được.
Đại hán kia chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bàn tay liền rơi vào khoảng không. Lúc đó người Mông Cổ vô cùng kính phục anh hùng hảo hán, Âu Dương Khắc trong lúc vô tình lại để lộ thân thủ như vậy, y lại không lấy làm giận mà lớn tiếng hô ‘giỏi’.
Âu Dương Khắc tuy là không hiểu tiếng Mông Cổ, nhưng thấy gương mặt y lộ vẻ tán thưởng, nghĩ rằng hơn phân nửa sẽ không nói gì bậy bạ, lập tức liền mỉm cười nhìn y gật gật đầu.
Chỉ thấy đại hán kia có vẻ vô cùng hưng phấn, lại lớn tiếng nói vài câu gì đó, thấy hắn không hiểu, vò đầu bứt tai nửa ngày, đột nhiên thốt ra một câu tiếng Hán: “Ngươi… Lợi hại!”
Phát âm cứng rắn miễn cưỡng, so với hai huynh muội Đà Lôi cùng Hoa Tranh thì kém xa, chắc là chưa từng học qua, có lẽ là đi theo bên cạnh Đà Lôi nghe được vài câu.
Nghĩ thông suốt, Âu Dương Khắc mỉm cười, trong lòng đã bớt cảnh giác, ôn ngôn hỏi:
“Là Hoa Tranh bảo ngươi ở đây chờ ta?”
Quả nhiên đại hán kia nghe được tên Hoa Tranh liền lộ vẻ vui mừng liên tục gật đầu, Âu Dương Khắc nghĩ nghĩ, lại hỏi dò: “Ngươi có biết hiện giờ nàng ở đâu không?”
Đại hán kia đầu tiên là gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lập tức huyên thuyên một tràng tiếng Mông Cổ. Âu Dương Khắc nở nụ cười khổ, không muốn dây dưa lâu với y, cất bước đi, đại hán kia lại chạy lại trước mặt hắn, đưa dây cương trong tay qua.
“Của ngươi… Hoa Tranh đưa!” Lại xoay người chỉ về phía nam, “Bên kia, chờ.”
Âu Dương Khắc thầm tính toán cước trình một chút, cũng không nhận lấy dây cương, chỉ chắp tay về phía đại hán, nói tiếng cảm ơn, cũng không quản y nghe có hiểu hay không, hơi hơi đề khí liền thi triển khinh công đi về phía nam.
Chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, nhấp nhô vài cái đã không thấy bóng dáng, chỉ còn đại hán trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, mới vỗ đầu, vô cùng lo lắng quăng dây cương chạy về phía doanh trướng của Đà Lôi, vừa chạy vừa hô lớn:
“Tứ Vương gia, công chúa nàng… nàng sẽ không phải bị hồ yêu mê hoặc đấy chứ!”
Chỗ Hoa Tranh chỉ cách doanh trướng của Đà Lôi vài dặm, sau một lát, Âu Dương Khắc từ xa xa đã thấy một thân ảnh kiều nhỏ đang ôm gối ngồi trên cỏ, ngửa đầu nhìn phía chân trời, vẻ mặt ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đang muốn lên tiếng gọi nàng, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cước bộ không khỏi chậm lại một chút.
Chỉ chậm một lát, lại tiếp tục vận khí tới mười thành, cử động nhẹ nhàng không chút tiếng động. Cho đến khi tới gần phía sau Hoa Tranh, mới mạnh chân đi về phía nàng.
Mới vừa đi được hai bước, một đạo nhuyễn tiên đen nhánh đột nhiên từ phía nàng phóng ra, đánh thẳng đến trước mặt hắn.
Âu Dương Khắc hơi nghiêng người, dùng tay bắt lấy ngọn roi, nắm chặt trong tay, dưới ánh trăng chỉ nghe nàng khẽ “Y” một tiếng, dường như là đã nhận ra hắn, lập tức giống như nghĩ tới chuyện gì, vội vàng nhảy dựng lên, “Còn không mau buông tay!”
Âu Dương Khắc theo lời buông nhuyễn tiên trong tay ra, cười dài nhìn Hoa Tranh, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Mới vừa rồi hắn cố ý biến hóa lực đạo cùng tiết tấu bước chân, nàng tự nhiên không nhận ra là hắn, lại được hắn dạy dỗ đã lâu, biết ra tay trước là chiếm ưu thế. Chỉ là, trong nháy mắt khi nàng quay đầu nhìn thấy hắn, vẻ mặt từ đề phòng chuyển sang ngạc nhiên, rồi vui mừng, lo lắng… Chỉ một chút biến hóa nhưng đều lọt vào mắt hắn, chút lo lắng bất an trong lòng nháy mắt đã tan thành mây khói.
Lúc này nhìn nàng vội vã chạy về phía mình, trong lòng càng cảm thấy nhu tình tràn ngập.
Hắn vốn là kẻ không câu nệ mọi chuyện, nếu không phải lúc này có chút cố kỵ, sớm đã áp ngã nàng xuống cỏ bừa bãi yêu thương một phen rồi, hiện tại lại chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại.
Hắn định thần, thấp giọng trêu đùa: “Quả nhiên là dạy xong đồ đệ muốn đánh sư phụ, nương tử, nàng quả thực là qua sông phá cầu a…”
Chỉ nghe nàng dậm chân nói: “Huynh né tránh là được, sao còn bắt lấy làm gì?” Ngừng lại một chút, lại liếc trắng mắt, “Không kêu một tiếng liền nhảy ra dọa người, nếu… nếu huynh bị thương thì sao!” Nói xong liền nắm lấy tay hắn.
Thiên phú học võ của Hoa Tranh thật sự là thấp đủ khiến người ta giận sôi gan, những hoa chiêu dạy nàng cũng chỉ có thể hù được những kẻ không biết võ công, muốn khiến hắn bị thương thực không dễ dàng —— chỉ là việc này cũng không cần nói cho nàng biết, để tránh sau này thiếu ‘phúc lợi’. Cho nên lúc này Âu Dương Khắc tuyệt không phân trần, chỉ cười dài để nàng cầm tay phải mình xem xét, tay trái thuận thế vòng qua, nhẹ nhàng ôm người nào đó vào lòng.
Sau một lúc lâu, nàng mới thở ra một hơi, vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn nói: “May mà không có việc gì.”
“Ta đã sớm bảo không việc gì mà.” Âu Dương Khắc nở nụ cười, ôm nàng về chỗ ban nãy ngồi xuống, ánh mắt dường như hữu ý vô tình quét về phía một đống đất nhô lên cách đó không xa, khẽ nhíu mày.
Mới vừa rồi Hoa Tranh nhìn nó mà ngẩn người sao…
Ngày đó Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt bộ tộc Khắc Liệt, trên thảo nguyên lan truyền tin tức ồn ào huyên náo, nhưng nội tình đến tột cùng như thế nào, ngay cả những bộ tướng dưới trướng Thành Cát Tư Hãn cũng không thể kết luận được.
Có người nói vị Hoa Tranh công chúa này ỷ mình được Thành Cát Tư Hãn sủng ái, coi mạng người như cỏ rác. Năm đó lúc hứa gả đã bắt vị ở tộc Khắc Liệt kia phải giết hết mười nữ nô tuyệt sắc trong trướng, khi người kia chết, cũng không thèm rơi nửa giọt nước mắt, có thể thấy được tính tình vô cùng lạnh lùng tàn ác.
Cũng có người nói Hoa Tranh công chúa âm hiểm, lấy bản thân làm mồi nhử, liều lĩnh xâm nhập bộ tộc Khắc Liệt, chiếm tiên cơ, rồi sinh ra họa phá gia diệt tộc. Tuy nói là vâng lệnh phụ hãn, nhưng có thể làm ra chuyện đó, cũng không khỏi quá độc ác đi.
Đủ loại tin tức đồn đại, nhưng cuối cùng thường thường sẽ quy kết tới “Quách Tĩnh bị ép trở thành Kim đao phò mã thật là đáng thương, tuy là hiện giờ chưa thấy, nhưng sau khi thành thân nhất định số phận sẽ cực kỳ bi thảm…”
…
Bản thân Âu Dương Khắc đã là một kẻ cực giỏi lừa gạt, những lời đồn đại thô lậu đó hiển nhiên không qua được mắt hắn, nhưng nếu Hoa Tranh đã quyết ý không trở lại thảo nguyên, hắn cũng lười động thủ, duy nhất lo lắng chính là vị hôn phu trước kia…
Ngày đó Hoàn Nhan Hồng Liệt sai người khiêm tốn nhã nhặn chiêu nạp nhân tài tới Bạch Đà Sơn chiêu dụ, chính lúc hắn đang cực kỳ nhàn nhã, liền dễ dàng đáp ứng. Sứ giả kia vô cùng mừng rỡ, lại nói Lục Vương gia đang muốn đi sứ thảo nguyên, không ngại nhân dịp đó tới thảo nguyên xem lễ hội Naadam. Hắn đang rảnh rỗi, liền đúng hẹn tới đó, khi đi ngang qua nơi nào đó ở thảo nguyên đã nhìn thấy một tiểu cô nương thú vị, liền thuận tay bắt tới hỏi đường…
Đó là lần đầu hắn gặp Hoa Tranh.
Mấy ngày sau đó, hắn đi dạo chung quanh thường thường lại nhìn thấy Hoa Tranh, thậm chí còn từng bởi vì cảm thấy thú vị âm thầm đi theo nàng hồi lâu —— việc này đương nhiên nàng không biết, hắn cũng không định nói ra —— người thừa kế bộ tộc Khắc Liệt này, hắn cũng đã từng gặp qua. Theo như hắn thấy, đủ loại hành vi cử chỉ của người đó đều là do rễ tình đâm sâu, nàng lại giống như người ngoài, không hề để ý. Tâm tình của cô bé lúc đó, hắn chưa từng để trong lòng, ai ngờ tới bây giờ…
Đã rất lâu rồi, những mỗi lần nghĩ lại, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng mà… chút khó chịu này, cho dù thế nào cũng không nói lên lời.
Lúc này, hắn lại cười đến vân đạm phong khinh nhắc tới một chuyện.
“Tứ ca nàng chuẩn bị dẫn quân tây chinh rồi.”
“Nhanh như vậy?” Lời vừa nói ra, lực chú ý của Hoa Tranh quả nhiên bị hấp dẫn, “Vết thương lần trước của huynh ấy còn chưa lành, sao đã lại muốn đi rồi…”
“Ta đã để lại thuốc trị thương thúc phụ tự tay điều chế cho hắn, vết thương đó nhiều nhất chỉ năm ngày là lành.” Âu Dương Khắc vỗ vỗ lưng nàng trấn an, ôn ngôn khuyên giải: “Tứ ca nàng nếu có ý muốn… chuyện này không thể tránh khỏi, không bảo trụ tánh mạng cũng không được —— nàng đừng quá lo lắng. Còn nữa, hắn vốn là chủ soái, làm việc tự nhiên có chừng mực, nhất định sẽ không lấy thân gánh hiểm nguy.” Ngừng lại một chút lại cười nói: “Nàng ở thảo nguyên đã bao năm rồi, hắn đã từng gặp nạn mấy lần?”
Nàng nghiêng mặt suy nghĩ một lát, mới gật gật đầu, buồn bã nói: “Đạo lý đó muội biết, chỉ là… vẫn không yên lòng…”
Hắn vươn tay ôm lấy nàng, cười nói: “Tứ ca nàng là người làm việc lớn, không tránh khỏi có chút phiêu lưu, làm sao có thể như ta, ngày ngày bầu bạn bên cạnh nương tử, mọi chuyện đều coi nương tử như trời…”
Lời còn chưa dứt, Hoa Tranh đã nhéo mạnh chỗ thịt mềm bên hông hắn, hắn trong lòng vui vẻ, tự nhiên là không né không tránh để kệ nàng nhéo, còn cực kì săn sóc ân cần hỏi: “Nương tử, nếu mỏi tay rồi thì đổi chỗ khác đi.”
Hoa Tranh nhụt chí buông tay, lầu bầu nói: “Không thèm…”
Hắn lập tức khoa trương kêu đau, còn lôi kéo tay nàng cọ loạn trong lòng. Hoa Tranh trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận nửa ngày, cuối cùng lại không nhịn được bật cười.
Âu Dương Khắc vốn lo lắng nàng ưu tư quá nhiều sẽ hại thân, mới làm ra vẻ như vậy, lúc này thấy nàng cười đến vui vẻ, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Lo lắng tan đi, chỗ mẫn cảm bên hông lại bị nàng vô tình chạm phải, trong lòng không khỏi rung động, nghĩ tới một lần vui thích cực hạn mấy ngày trước kia, lập tức có chút không kiềm chế được, mấy chuyện kiêng kỵ cố kỵ lập tức ném hết lên chín tầng mây, một tay kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm, hận không thể một ngụm nuốt xuống.
Vùi đầu ở hõm cổ nàng mà cọ cọ, đang muốn khẽ cắn, lại nghe nàng cười nói, “Huynh sao lại giống như Tháp Na vậy…”
Hắn ngẩn ra, bàn tay không khỏi buông lỏng một chút, nàng cũng không đứng dậy, vẫn nằm trong lòng hắn. Sau một lúc lâu, lại lười biếng nói: “Tháp Na từ nhỏ đã ở cùng muội…”
Hắn lăn lộn phong nguyệt đã lâu, tự nhiên nghe được thanh âm nàng lúc này nặng nề, nhưng không có nửa điểm dục niệm.
…
…
…
Lúc này thảo nguyên đang là đầu hạ, ánh trăng trong sáng, gió đêm thanh lương như nước, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, nhìn quanh bốn phía, khung cảnh an tường yên tĩnh, Âu Dương Khắc lại chỉ cảm thấy thập phần vô lực.
Sau một hồi lầm bầm nhắc tới chuyện cũ mười năm trước bên tai hắn, nàng… nàng thế nhưng lại cứ như vậy mà ngủ!
Đầu sỏ gây nên tự nhiên là túi rượu đã chỉ còn một nửa bên cạnh nàng rồi, hiển nhiên là đã uống trước khi hắn đến, cảm giác say lại tới tận bây giờ mới phát tác… Có lẽ là nhìn thấy hắn nên yên lòng rồi.
Hắn khẽ thở dài, cúi đầu nhìn người đang tựa trong lòng mình, có lẽ là do say rượu, gương mặt nàng hơi hơi phiếm hồng, so với ngày thường càng thêm vài phần kiều diễm, khóe môi hãy còn mỉm cười, một tay đan chặt mười ngón với hắn, một tay kia lại gắt gao nắm lấy vạt áo hắn không buông.
Lần đầu gặp gỡ vẫn còn đầy cảnh giác, toàn thân giống như con nhím, lúc nào cũng dựng mũi nhọn đề phòng hắn… Tới bây giờ, rốt cục lại có thể nằm trong lòng hắn, bình yên đi vào giấc ngủ…
Trải qua mưa gió, chua cay ngọt đắng đủ loại tư vị… Mất vô số tâm lực, dùng đủ lại xiềng xích, cuối cùng cũng đạt được như nguyện.
Nghĩ tới đây, gương mặt hắn lại lộ ra một nụ cười, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Hoa Tranh, cũng không thèm nhìn vị trí, giơ tay ra, cầm lấy túi rượu kia. Ngửa đầu uống mấy ngụm, lại nhìn về phía đống đất cách đó không xa, hơi chếch cổ tay, thúc dục nội lực, một tia rượu vọt ra, tưới xuống đống đất kia.
Bọn họ vốn là hai người không có liên quan, nếu không phải bởi vì Hoa Tranh, nhất định hôm nay không có duyên lấy rượu tế mộ, nhưng cũng chỉ tới như vậy mà thôi…
Nhìn những giọt rượu kia chậm rãi thấm vào đất, Âu Dương Khắc tùy tay ném túi rượu đi, cúi người ôm lấy Hoa Tranh, nhìn phương hướng, liền đi về phía nam.
Chỉ thấy bạch y càng lúc càng xa, cho đến khi ẩn vào bóng đêm, rốt cuộc không còn thấy tung tích.
Một trận gió đêm không biết từ đâu thổi đến, lướt qua ngọn cỏ, giống như thổn thức, lại giống như than thở…