Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 3 - Chương 87

Ta vô cùng khinh bỉ nhìn Âu Dương thiếu chủ.

“Lần này tuyệt không nói dối.” Hắn cười khổ nói: “Cô có muốn ta chỉ trời mà thề?”

=_=! ! ! Nói cách khác trước kia hắn thường xuyên lừa ta?

“Sáng nay khi…” Âu Dương thiếu chủ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, “Ta vừa cầm lấy đai lưng, cô liền… Ách… tiếp nhận.”

Ta đoán chắc hẳn hắn vốn muốn nói là ‘giật lấy’ đi.

Lúc ấy vừa bị tiếng kêu của điêu nhi đánh thức, ta cũng không nhớ rõ mình đã làm những gì. Nhưng mà hắn vừa nói như vậy, hình như ta bắt đầu có chút ấn tượng. Tựa hồ khi ấy đã giật cái gì đó trong tay người kia, hơn nữa lúc không giật được, lại còn…

“Ách… Cái kia… Ta…” Nhắc tới chuyện này, có cảm giác thực khó mà mở miệng, “… Có phải đã đạp ngươi một cước không?”

Âu Dương thiếu chủ cười đến thập phần ôn hòa gật gật đầu, đồng thời không quên triển lãm cho ta xem nửa dấu chân in trên áo hắn —— không cần CSI trình diện, cũng có thể nhìn ra kia tuyệt đối là dấu chân phải của ta.





Ta quả thực nên vì hành vi của mình mà che mặt lau lệ chạy vội. Nhưng mà làm người chẳng những phải phúc hậu, còn phải biết phụ trách a.

“Ách, xin lỗi rồi.”

Bất quá… Hình như những lời thế này đã nói với hắn nhiều lần rồi thì phải.

Tuy rằng hoàn cảnh mỗi lần đều không giống nhau, nhưng cuối cùng cũng đều là nói lời xin lỗi, sau đó không còn câu nào khác nữa —— nghe thế nào cũng thấy giống như là kiểu nói của loại người “Khiêm tốn nhận, chết cũng không hối cải” a.

Ngoại trừ việc “Dũng cảm nhận sai”, ta cảm thấy mình cũng nên bồi dưỡng thêm một phẩm chất tốt đẹp nào đó đi, nhất là nghĩ tới chuyện, lúc đó tình trạng hỗn loạn, nói không chừng đã đạp hắn một cước rất đau.

“Nếu không, ngươi đá lại cũng được…”

Nói còn chưa dứt, đã bị chiết phiến gõ một cái lên đầu.

“Cô lại đang nói bậy bạ gì đó?”

Người này xuống tay thật đúng là nặng a… Cho dù không phải là đạp lại, nhưng thế này cũng coi như thanh toán xong rồi!

Ta bi phẫn một tay ôm đầu, một tay đưa ‘đầu sỏ gây chuyện’ lại cho Âu Dương thiếu chủ.

“Này, trả lại ngươi!”

Hắn lại không cầm, ngược lại cười dài nhìn ta nói: “Đai lưng này được dệt từ tơ vàng, cực kì bền chắc —— việc này khi ở biệt viện, lúc cứu ta, cô cũng đã xác nhận rồi…”

Vừa nghĩ tới chuyện lúc đó kéo thiếu chủ đại nhân từ trong động ra ngoài, chẳng những khiến cho mặt hắn bị trầy xước, còn so độ cứng giữa đầu hắn với vách đá… ta không nhịn được có điểm chột dạ.

“Mặt trên còn có chút trò vặt phòng thân, thích hợp với cô hơn.”

Những điều này ta đều đã nhìn ra, ví dụ như nút dải rút ở đai lưng, ví dụ như trong đai, cùng với những vị trí khác, đều có lò xo tinh xảo rất nhỏ giấu dưới hoa văn màu vàng, thiết kế cùng chế tác đều cực kì xảo diệu. Tuyệt đối là thứ chuyên dùng để giết người diệt khẩu, thần không hay quỷ không biết!

Nhưng mà… Ít nhất ta cũng còn có quan điểm thẩm mỹ cơ bản a…

Ý ta cũng không phải là nó khó coi, mà là đai lưng tinh xảo hoa lệ này hoàn toàn không phù hợp với ta a… Ngươi đã từng thấy kẻ nào dùng túi xách Gucci làm giỏ đựng thức ăn chưa ?

Ách, cũng không phải ta nói nó giống cái giỏ đựng thức ăn a…

“Lại nói tiếp, có một chuyện thật ra ta đã sớm muốn hỏi cô rồi.” Âu Dương thiếu chủ ngừng lại một chút, mới cười nói: “Cô… là không thích quần áo của người Hán?”

Làm gì có chuyện đó! Ta vốn chẳng có chút quyến luyến nào với y phục Mông Cổ cả.

Thật ra đời trước cũng đã rất thích y phục cổ trang người Hán, chỉ là khi đó không có dũng khí mặc ra đường mà thôi.

Cho dù là hiện tại, nếu có điều kiện, ta cũng ước gì có thể mặc mỗi ngày a, vấn đề cũng không phải là do không đủ điều kiện…

Nhắc tới chuyện này, ta liền không nhịn được mà bi ai.

Không phải là do không có tiền, số vàng mà Thành Cát Tư Hãn cho ta đại khái cũng đủ để ta ăn chơi cho tới chết rồi, tiết kiệm một chút hẳn cũng đủ để nuôi sống hai người ấy chứ, huống chi còn có tuyệt kỹ ‘Diệu thủ không không’ của nhị sư phụ, bất kì lúc nào cũng có thể có ngân hàng dự phòng.

Nhưng với tình huống trước mắt mà nói, một kẻ mà bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nhảy cửa sổ, trèo tường mà chạy, khi cần thiết tuyệt đối không tiếc chui lỗ chó, đương nhiên là ăn mặc càng giản dị tự nhiên, càng không bắt mắt, càng giống đại thẩm ven đường mới càng an toàn a.

Chờ tới khi nào có thể dàn xếp xong mọi chuyện, tìm một trấn nhỏ ở Giang Nam mà ẩn cư, ta… ta tuyệt đối sẽ mua đủ ba trăm sáu mươi lăm bộ quần áo mà thay đổi, cam đoan không ngày nào mặc giống ngày nào!

Đang chìm trong vô hạn khát khao với viễn cảnh tủ quần áo chật cứng trong tương lai, trên đỉnh đầu thình lình lại vang lên một câu nói nhỏ ——

“Thì ra là thế…”

Ách! Ta…chẳng lẽ lại lầm bầm thành tiếng rồi sao?

Nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người nào đó vẻ mặt hiểu rõ gật đầu…

ORZ… Ngày hôm nay quả thực là xui xẻo!

“Như vậy lại càng dễ rồi.”

Cái gì dễ? Hai mắt ta sáng ngời hữu thần nhìn Âu Dương thiếu chủ.

Hắn hơi trầm ngâm, mới từ từ nói:

“Tập võ… Cũng không phải một vài ngày là xong được. Trước khi học thành, có bao nhiêu phương pháp tự bảo vệ mình cũng vẫn là ít.”

Những lời này của hắn thực đúng với những gì ta nghĩ.

Những thứ nhị sư phụ cho ta, để ứng phó với những tình huống bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nếu gặp chuyện như Đà Lôi sáng nay, ta thực không có biện pháp.

“Vậy…phải như thế nào?” Ta vô cùng có thành ý thỉnh giáo hắn.

Nếu đã nói như vậy, nhất định hắn phải có suy nghĩ gì rồi

“Trên áo ta cũng có cơ quan, có lẽ cô cũng biết…” Âu Dương thiếu chủ ngừng lại một chút, ý cười trên mặt càng nùng, “… Như thế nào?”

Nghe thấy những lời này, ta nghĩ ta đã hiểu được ý hắn rồi.

Từ cái đai lưng này có thể thấy, một thân y bào của thiếu chủ tuyệt đối dấu diếm không ít cơ quan ẩn mật. Nếu ta không đoán sai, đại khái ngay cả những hoa văn khác nhau thêu trên áo cũng ẩn giấu không ít huyền cơ.

Nếu như gặp phải địch thủ không biết rõ nội tình, cho dù có cẩn thân cỡ nào cũng không thể phòng bị được chuyện này —— xuất môn ra ngoài, mặc quần áo như vậy, hệ số an toàn tuyệt đối sẽ rất cao.

Nếu không lo lắng tới chuyện sau này liệu có thể bị diệt khẩu vì biết quá nhiều bí mật nhà hắn, cùng với loại quần áo đó ta mặc vào liệu có giống như ‘vượn đội mũ người’ hay không … thì đây thật đúng là một ý kiến hay.

“Như thế nào?” Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, cực có kiên nhẫn chờ ta trả lời.

Nếu trong thời gian ngắn mà vẫn chưa thể thoát khỏi tình trạng ‘bốn người đồng hành’ này, dù sao cũng có Hoàng cô nương cùng Âu Dương thiếu chủ hai sinh vật lòe lòe tỏa sáng đi bên cạnh, chỉ cần ta không ăn mặc sặc sỡ như cây thông Noel, hẳn vẫn sẽ không gây sự chú ý, cho nên ——

“Được. Nhưng mà…” Ta do dự một chút, vẫn đưa ra một yêu cầu không biết có quá phận hay không, “… Dù sao cũng phải thuận tiện hành động a.”

Tay áo phiêu phiêu, tà váy tung bay… Đẹp thì đương nhiên là có đẹp, nhưng đối với một kẻ không có khinh công mà nói, này chẳng khác nào trong lúc chạy trối chết còn kiếm thứ cột vào cho vướng chân.

Âu Dương thiếu chủ nhẹ nở nụ cười, “Những chuyện đó… Ta tự nhiên hiểu được, cô cứ yên tâm.”

“À.” Ta gãi gãi đầu, “Vậy còn tiền…”

Ta biết này không phải thứ có thể dùng tiền là mua được, cũng biết Âu Dương thiếu chủ tuyệt đối sẽ không so đo vấn đề tiền bạc với ta, nhưng ít nhất trong phạm vi đủ khả năng, cũng muốn thanh toán sòng phẳng a.

Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, nhíu mày nói: “Trước kia khi cô quen biết Nhạc Thiếu Đông ở Tây Vực, cũng chưa từng khách khí như thế… Tại sao hiện tại lại so đo những chuyện này với ta đến vậy?”

Ta há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ngữ khí của hắn nghe qua vẫn có vẻ thản nhiên như bình thường, nhưng tổng cảm thấy dường như còn dấu diếm gai nhọn a.

“Ta… ta chỉ là không muốn…” Không muốn bị hắn coi như một kẻ luôn đúng lý hợp tình muốn chiếm tiện nghi của người khác mà thôi… Trong ngực không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, ta nhìn chằm chằm mũi chân mình, không hé răng nữa.

Sau một lúc lâu, đầu đột nhiên bị người ta xoa nhẹ vài cái, ta nâng tay định gạt đi, không nghĩ tới cư nhiên ‘ba’ một tiếng vỗ vừa vặn vang lên, làm ta giật cả mình, vừa nhấc đầu, người này cư nhiên giống như không có việc gì, cười dài nhìn ta.

“Ban đêm ta có chút chuyện phải tự mình đi làm, có lẽ phải tới trưa mai mới xong. Khi nào ta trở về, sẽ tới nói với cô một tiếng…” Hắn ngừng lại một chút, “Tối nay không cần chờ ta rồi, cô cũng sớm nghỉ ngơi cho tốt.”

Ta sửng sốt sửng sốt, chuyện này hình như hôm qua hắn cũng đã nói với ta rồi, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì mà phải làm suốt đêm không thể về a? Đêm qua hắn vốn đã ngủ muộn rồi, rạng sáng hôm nay lại bị ta kéo ra ngoài lâu như vậy… Ta vội vàng túm lấy ống tay áo của hắn.

“Ngươi không thể dành thời gian nghỉ ngơi một chút sao?”

Âu Dương thiếu chủ ngẩn ra, vẻ mặt thoạt nhìn có chút khó xử.

“Này…”

Ta vội la lên: “Cho dù là nửa canh giờ cũng được mà…”

Quanh năm suốt tháng như vậy, cho dù có là thân thể người luyện võ cũng không chịu nổi.

Hắn trầm ngâm một lát, mới đáp: “Được.” Ngừng lại một chút, lại nói: “… Đều nghe cô.”

Đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười.

Nói thế này hình như là ta đang cưỡng bách hắn? Quên đi, không so đo với hắn… Ta mím mím miệng, đẩy hắn về phía giường.

“Ngươi có thể ngủ bao lâu?”

“Nửa canh giờ…”

Ta trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Thế nếu ta nói là một canh giờ thì sao?”

“Ta liền ngủ chừng một canh giờ.”

Hứ! Thế nếu ta nói mười hai canh giờ, không lẽ ngươi cũng ngủ thành heo luôn sao? Ta âm thầm lầm bầm trong bụng … Lại thấy thời gian không nhiều lắm, cho nên lười tranh cãi với hắn tiếp.

“Mau ngủ, mau ngủ, tới giờ ta gọi ngươi.”

“Ừm…”

Âu Dương thiếu chủ lần này khá là phối hợp nằm lên giường, không lâu sau, tiếng hô hấp của hắn dần trở nên đều đều.

Ta nói… Người này nhất định ngay cả lúc ngủ cũng phải cười như hoa vậy sao…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thiếu chủ buổi tối xuất môn là muốn đi xử lý Nhạc Thiếu Đông… Mọi người có muốn hắn nếm chút đau khổ không?