Màng tai của ta lại giống như chịu áp lực cực lớn, chấn động ông ông.
Chờ y nói xong từ cuối cùng đã đau không thể khống chế được, tựa như không khí trong tai bỗng nhiên trở thành kim châm, châm loạn.
Nhất thời đau khiến ta thiếu chút nữa không nhịn nổi, nước mắt giàn giụa, lại không dám lên tiếng quấy nhiễu Lý Lưu Phong, trong bụng sớm đã đem họ Âu Dương từ trên xuống dưới năm ngàn năm mắng đến thối đầu.
Lý Lưu Phong lại không vội đáp lời Âu Dương Phong, nghiêng đầu liếc nhìn ta, đột nhiên khoát tay cầm cổ tay ta, một luồng khí ấm áp… lập tức theo mạch môn truyền vào, dọc theo tứ chi dạo qua một vòng, cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu, thoải mái vô cùng, áp lực lên màng tai lập tức biến mất.
Lúc này bà ta mới buông tay, giương giọng nói: “Âu Dương Phong, chuyện trước kia, ta không thèm so đo với ngươi, hôm nay ngươi dẫn theo đám xuẩn vật này tìm tới cửa, là muốn xem thử thủ đoạn của ta sao?”
Thanh âm của Âu Dương Phong trầm trầm vang lên: “Đám rắn này được dạy dỗ có phương pháp, so với đám rắn bình thường có chỗ hơi bất đồng, còn thỉnh tiền bối thưởng thức.”
Ta thực không dám nhìn kĩ xem đám rắn này có gì khác lạ, mà cho dù có hay không thì ta cũng không nhìn ra được. Nhưng mà nhìn vẻ mặt Lý Lưu Phong có vẻ nghiêm trọng, chỉ sợ nói không chừng muốn đối phó với bọn chúng cũng có chút phiền toái.
Tuyệt kĩ ‘Mãn Thiên Kim Khâu’ của bà ta vừa rồi tuy rằng lợi hại, nhưng dù có là người lợi hại hơn nữa thì cũng không thể mang mấy nghìn cái kim khâu theo được. Lúc này đầy khắp núi đồi đều là rắn, đâu chỉ ngàn con, nếu đàn rắn này bị tiếng huýt gió thúc giục, con trước ngã xuống, con sau tiến lên, võ công cho dù có trác tuyệt cũng không thể làm huyết thanh kháng độc được.
Trong đầu rất nhanh nhớ lại tình cảnh từ lúc đàn rắn xuất hiện, nhớ rõ Hồng Thất Công năm đó dùng rượu hùng hoàng đối phó với xà trận, nơi này không có hùng hoàng cũng không có rượu. Như vậy… Có thứ gì khác tị rắn sao?
Ta giật mình, kéo kéo tay áo Lý Lưu Phong.
“Mới vừa rồi, đàn rắn này cũng chưa cắn ta…”
Trên người ta, ngoại trừ túi da sư phụ đưa, thì cũng chỉ còn bộ quần áo của Lý Lưu Phong cho.
Quần áo này nhìn thế nào cũng đều thấy bình thường, nếu thực sự có chỗ nào quái dị thì bà ta cũng sẽ không đến mức hết đường xoay xở như hiện giờ, cho nên chỉ có thể là cái gì đó trong túi da mà thôi.
Nếu ta không thể biết được là cái gì, không bằng để cho người biết nhìn thử xem.
Ta tháo túi da xuống, giơ lên trước mặt bà ta.
“… Nói không chừng ở đây có cái gì đó có thể tránh được rắn, bà tìm thử xem?”
Lý Lưu Phong ngẩn ra, mới nhận lấy túi da, hơi nhìn nhìn, liền lấy ra một vật, đặt ở chóp mũi ngửi thử, sắc mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, nói:
“Hơn phân nửa là vật ấy rồi.”
Thần kinh của ta lại bị giáng mạnh, lần này cường độ có thể so sánh với vụ nổ Tunguska.
[Vụ nổ Tunguska: xảy ra vào 30/6/1908, tại khu vực sông Tunguska, Nga. Tới nay vẫn là một vụ nổ bí ẩn chưa rõ nguyên nhân.]
Vốn tưởng rằng đại khái là trong mấy thứ đồ linh tinh của nhị sư phụ lại có thuốc hay gì có thể tránh rắn, ta thực sự không nghĩ tới thứ mà Lý Lưu Phong lấy ra… lại là viên châu mà Ích Tây Gia Thố tặng cho ta.
Hạt châu này từ sau ngày Ích Tây Gia Thố dặn dò ở biệt viện Bạch Đà sơn, ta vẫn thường mang theo trên người, nhưng bất quá cũng chỉ là ‘bùa hộ mệnh mà Lạt Ma phát cho’ mà thôi.
Nó cư nhiên lại có thể làm cho độc xà nhượng bộ lui binh? Bùa hộ mệnh này… không khỏi rất quý đi…
Hơn nữa, còn có một việc mấy ngày qua ta vẫn cẩn thận cân nhắc suy nghĩ lại…
Trong biệt viện, toàn thể mọi người đều bị trúng độc “Bi tô thanh phong”—— ngay cả Âu Dương thiếu chủ cũng không may mắn thoát được —— thế mà, ta còn vui vẻ gắng sức tha được ba người sống ra ngoài.
Lúc ấy rối loạn chỉ lo chạy trối chết không rảnh nghĩ nhiều, nhưng sau ta cẩn thận nghĩ lại, cũng vẫn không nghĩ ra, một lần còn phi thường duy tâm nghĩ là do uy lực của hai đại pháp bảo “thể chất của người xuyên qua + ánh sáng bảo vệ của nữ xứng”…
Nhưng mà… xem ra, hơn phân nửa vẫn là uy lực của hạt châu này đi.
Đám giả lạt ma ở biệt viện… Thật sự là giả sao?
Vì sao Ích Tây Gia Thố lại tặng nó cho ta? Hơn nữa lúc đó ta cũng không bái đại thúc làm sư phụ, cùng với bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Lúc ở biệt viên, vì sao hắn lại cố ý nhắc ta phải mang theo hạt châu này? Quả thực giống như biết trước sẽ xảy ra chuyện gì…
Còn có, lúc đại thúc phát cuồng, sao hắn lại không có ở bên cạnh? Là xảy ra chuyện, hay là… hay là…
Ta không dám nghĩ tiếp.
Một người như vậy, hẳn là sẽ không làm ra chuyện đó đâu…hẳn là…sẽ không…
Không dám nghĩ loạn nữa, lại không dám chạy loạn, ta chỉ đành ngồi xổm trên nóc nhà, mỏi mắt chờ mong.
Lý Lưu Phong vừa cầm được hạt châu liền dùng một tư thế tuyệt đẹp bay đi, chắc là đi giáp mặt Âu Dương Phong pk rồi.
[pk: đánh nhau]
Võ công Tiêu Dao phái dưới ngòi bút Kim Dung tiên sinh quả thực là tồn tại bug, người của Tiêu Dao phái lại chỉ chuyên chết dưới tay người nhà, cho nên ta thực yên tâm về vấn đề an toàn của Lý Lưu Phong.
[bug: lỗi, ở đây ý chỉ sự tồn tại kì lạ vượt quá mức bình thường]
Mà độc công của Âu Dương Phong một khi không có hiệu quả, DPS nhất định sẽ suy giảm rất lớn, cho nên hai người bọn họ pk, có vẻ người phải lo lắng về sự an toàn là y mới đúng.
[DPS: thuật ngữ trong game, viết tắt của damage per second, nghĩa là thiệt hại mỗi giây, chỉ lực sát thương.]
Hừm… Hiện tại hẳn là đang đánh nhau thực phấn kích đi, không được xem quả là đáng tiếc…
Ta không nhịn được, thử nhìn về hướng Lý Lưu Phong ban nãy bay đi, lại không cẩn thận nhìn thấy vô số xác rắn chết bên dưới, đại khái là ban nãy bị Lý Lưu Phong thử nghiệm công dụng của hạt châu giết chết đi.
Nhìn vài lần, ngực đột nhiên cảm thấy ghê tởm một trận, không dám nhìn tiếp, lùi về phía sau.
Lại đợi một lúc, Lý Lưu Phong mới bình thản bay trở về, có vẻ như ban nãy đánh nhau chiếm được thương phong.
Bà ta trả hạt châu lại cho ta, cười nói: “Hảo hài tử, ít nhiều cũng nhờ vật đó của ngươi tương trợ, mới làm cho tên tiểu độc vật kia ăn đau khổ!”
Từ lúc bị bà ta tóm tới đây, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà ta có vẻ vui vẻ như vậy, giống như là oán hận chất chứa nhiều năm được phát tiết vậy.
Ta cầm lấy hạt châu, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt.
Xa xa bỗng dưng vang lên vài tiếng huýt gió, đàn rắn giống như nhận được chỉ lệnh, cực có trật tự xếp hàng đi về phía tây, phì phì xoàn xoạt một lúc, cuối cùng cũng đi hết, chỉ để lại một đống dịch nhờn trong suốt đầy đất, khiến ta nhìn thấy mà phát buồn nôn.
Lý Lưu Phong mắc bệnh sạch sẽ, nhìn thấy lại càng nhíu chặt mày.
“Xin hỏi tiền bối, lai lịch của ‘Bi tô thanh phong’ thế nào?”
Thanh âm Âu Dương Phong bỗng nhiên vang lên từ hướng đàn rắn bò đi, lần này hắn không dùng nội lực, giọng nói còn hơi khàn khàn, có lẽ là kết quả vừa nãy ‘ăn đau khổ’.
Lý Lưu Phong yên lặng khác thường một lát, mới chậm rãi nói: “Nếu ta trả lời câu hỏi của ngươi, chuyện đã hứa ba mươi năm trước coi như xóa bỏ, ngươi rõ chứ?”
“Được!” Âu Dương Phong trả lời cực nhanh, hẳn là trước lúc đến đã nghĩ kĩ rồi.
Lý Lưu Phong gật gật đầu, nói: “Tốt.”
Căn cứ theo như Lý Lưu Phong nói, “Bi tô thanh phong” là độc dược chuyên dụng của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, là do ngự y trong hoàng cung Tây Hạ chế luyện mà thành, bình thường ở trong bình có dạng lỏng, chỉ cần mở nắp bình, độc thủy liền hóa khí bay ra, vô sắc vô vị, khó lòng phòng bị —— đoạn này giống với trong ‘Thiên Long Bát Bộ’ a.
Người của Tiêu Dao phái cùng Tây Hạ có chút quan hệ sâu xa —— ta đoán là vị công chúa Tây Hạ mà Hư Trúc cưới được có tính hướng ngoại, mang hết bảo bối của nhà mẹ đẻ đi —— cho nên mới có được phối phương giải dược. Nhưng về độc dược, phương pháp chế luyện vô cùng phức tạp, cho nên chưa từng truyền ra.
Âu Dương Phong trầm mặc một lát, mới nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Tây Hạ Nhất Phẩm Đường… Hắc, kia tính là gì.”
Ngụ ý hiển nhiên là “Cư nhiên cũng dám đến gây sự với ta, quả thực là không muốn sống chăng!”
Oan có đầu nợ có chủ, phỏng chừng chủ nợ bị “Tây độc” vất vả như vậy mới tìm được sau này tuyệt đối không có gì hay ho.
Bất quá là một người gián tiếp bị Bi tô thanh phong làm hại, ta tuyệt đối cho rằng đây là hành động chính nghĩa.
Tuy rằng tính từ gốc mà nói, người trực tiếp liên lụy tới ta là người khác, nhưng ta cũng không thể trông cậy vào một kẻ bao che khuyết điểm như y lại đi đánh chính cháu mình, không, là con a…
Lý Lưu Phong “Hừ” một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Ta cũng nói thầm trong lòng, nếu chuyện này đều rõ ràng rồi, ngài cũng nên dọn dẹp chút rồi đi đi a, ta cũng phải dọn dẹp, quét tước vệ sinh rồi, nhìn đống xác rắn cùng bãi dịch nhờn kia… Còn không biết phải làm thế nào mới sạch được đây…
Nhưng Âu Dương Phong người ta hoàn toàn không để ý tới tiếng lòng của một tiểu nhân vật như ta đây, chẳng những không nói mấy câu khách sáo “Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài” sau đó xoay người chạy lấy người, ngược lại, lại còn phun một câu khiến ta hít thở cũng không thông.
“Lý tiền bối, vài ngày trước có một cơ thiếp của tiểu chất đi lạc, được tiền bối cứu, không biết hiện giờ ở đâu?”
Cơ thiếp cơ thiếp cơ thiếp cơ thiếp… Bà nội nó chứ, ai là cơ thiếp của hắn?
Quả thực là táng tận thiên lương, phỉ báng trắng trợn làm cho người ta tức giận sôi máu!
Nếu lúc này Âu Dương Khắc đứng trước mặt ta, ta nhất định sẽ không chút do dự thưởng cho hắn một cái tát thật mạnh! Không, hai cái!
Lý Lưu Phong thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên đề cao thanh âm nói. “Cô ta đã sớm bị ta cho một chưởng, tróc da rút gân, tứ chi gãy nát rồi, thằng cháu nhà ngươi nếu không phục, cứ việc bảo nó tới tìm ta.”
—— tuy rằng ta rõ ràng là vẫn hoàn hảo không hao tổn tý gì đứng ở chỗ này, nhưng nghe được lời bà ta vẫn không nhịn được rùng mình.
Âu Dương Phong “Ha ha” cười, nói: “Tiền bối không cần tức giận, đừng vì một nữ tử mà làm tổn thương tới hòa khí giữa Bạch Đà Sơn cùng Tiêu Dao phái. Như vậy tại hạ cáo từ, ngày khác lại mang tiểu chất tới cửa bồi tội.”
Đợi một lát, không còn tiếng động gì nữa, chắc là người đã đi rồi.