Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 2 - Chương 29

Theo tiếng lục lạc, bốn con lạc đà toàn thân trắng như tuyết từ phía đông chậm rãi đi tới. Trên lưng mỗi con lạc đà đều có một người cưỡi, một màu áo bào trắng, không phải lụa, cũng không phải cẩm, giống như lấy sợi tơ trắng của Thiên Tàm tơ mà dệt thành. Bốn người tay áo theo gió nhẹ bay, ánh nắng chiếu xuống lại có cảm giác như toàn thân phát sáng.

Mỗi người lại quàng một chiếc khăn bằng lông chồn thuần trắng. Chồn bạc vốn rất hiếm, tính tình lại cực kỳ giảo hoạt, khi bị thợ săn bức đến tuyệt lộ, thường thà chết chứ không chịu khuất phục, tự mình cắn xé da lông chính mình, bởi vậy lông chồn bạc rất khó kiếm. Cho nên khăn lông chồn bạc của bốn người này cũng được coi là vật trân quý rồi.

Bốn người này nhìn qua đều ước chừng khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, trong đó một người có cặp mắt màu xanh lam, vừa thấy đã biết không phải người Trung Thổ.

Lạc đà như thế, bạch cừu như thế, mĩ nhân như thế… Nếu đến lúc này ta còn không biết các nàng là loại người nào, thì thật sự là chưa đọc ‘Anh Hùng Xạ Điêu’.

Bốn bạch cừu mỹ nhân này hẳn chính là dấu hiệu chiêu bài độc nhất vô nhị của Bạch Đà Sơn thiếu chủ Âu Dương Khắc, chất lượng nghe nói ngay cả hậu cung ba ngàn giai lệ của Đại Tống, Đại Kim cũng không sánh được —— cơ thiếp kiêm đàn nữ đệ tử rồi!

Tục ngữ nói rất đúng: “Nếu muốn học được, đi theo sư phụ”. Bởi vậy võ công của đàn nữ đệ tử của Âu Dương thiếu chủ hẳn là học được không tồi a… Loại người phiền toái thế này, có thể không trêu chọc thì không nên trêu vào là tốt nhất…

Dù sao ta đến Tây Vực chẳng qua chỉ là du lịch một chuyến thôi, tuyệt không có ý dây dưa gì tới người trong giang hồ.

Vì thế ta quay lưng đi, cắn mứt quả càng vui vẻ hơn.

Nhưng mà a nhưng mà, còn có câu tục ngữ là “Nhân sinh nơi nào không phân phùng”.

Lúc ta ôm theo một túi nho khô về Duyệt Lai khách sạn, vừa bước vào cửa lớn một bước, liền nhìn thấy bốn vị bạch cừu mĩ nhân ngồi dựa vào cửa sổ ở bên bàn, mặt không có chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn lão Bạch chạy bàn.

Ngẫm lại chuyện này cũng không liên quan tới ta, đang định vòng qua rút lui, lại bị Lữ tú tài phòng thu chi tóm được.

Thằng nhãi này gầy như cây gậy trúc, lực tay lại cực kì lớn, trừ phi ta xé đứt tay áo tại chỗ, nếu không tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện đi được nửa bước.

Ta chụp lấy bàn tính trên bàn, định nhắm vào ót hắn đập một phát, Lữ tú tài thần sắc lại thận trọng thấp giọng nói với ta: “Các nàng muốn đòi phòng của cô.”

Ta sửng sốt sửng sốt, không khỏi đè thấp thanh âm theo hỏi hắn: “Sao lại đòi phòng ta?”

Lữ tú tài bĩu môi nhìn về phía bên kia, ý bảo ta lắng nghe.

Nhất thời nhiệt tình bái quái của ta hừng hực nổi lên, tay chân lanh lẹ kéo cái ghế của Lữ tú tài lại, đặt mông ngồi xuống, sau đó lấy ra một ít nho khô bồi thường cho hắn, hắn cười khổ rót một ly trà cho ta, chính mình lại lấy một cái ghế khác để ngồi. Sau đó hai người vừa ngồi chơi vừa dựng thẳng lỗ tai nghe lén.

Thì ra người của Bạch Đà Sơn mỗi lần xuất hành, đều ở phòng chữ Thiên —— như thế cũng giống như ở hiện đại, những cán bộ cao cấp của các công ty đi công tác nhất định phải ở khách sạn hơn bốn sao a, nhưng mà Duyệt Lai khách sạn gần đây không biết tại sao sinh ý tốt, toàn bộ phòng chữ Thiên đều đã chật cứng người.

Hôm ta đến, Nhạc Thiếu Đông giả mạo điếm tiểu nhị đã nói hai chuyện là sự thật, đó là: phạm vi trăm dặm quả thật không có khách sạn thứ hai, và gian phòng chữ Thiên ta ở quả thật là gian phòng trống cuối cùng rồi.

Nói lại, trấn này tuy không lớn, nhưng cũng là nơi mà các phương đều phải đi qua, vì sao lại chỉ có một khách sạn này thôi, không có người nào nghĩ tới chuyện kinh doanh cạnh tranh sao? Người dân không khỏi quá thuần phác đi…

“Ba!” Bạch cừu mĩ nhân một chưởng chụp trên bàn, khiến bát đĩa trên bàn chấn động kêu leng keng, giận dữ nói: “Chẳng lẽ người Bạch Đà sơn ta lại không thể ở được một gian khách sạn của các ngươi!”

Lữ tú tài thì thào lẩm bẩm: “Quả nhiên là người của Bạch Đà sơn…”

Ta thật cẩn thận hỏi, “Bạch Đà sơn… Là nơi nào?”

Nhớ rõ trong nguyên tác, mỗi lần Âu Dương Khắc báo danh ở Bạch Đà sơn, mọi người đều mờ mịt không rõ, có lẽ ở Tây Vực lại rất nổi danh?

Lữ tú tài cười khổ nói: “Người kiếm cơm ăn tại Tây Vực này, mười phần thì có bảy tám phần là không dám đắc tội với Bạch Đà sơn, nếu không sẽ…”

Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi, câu nói kế tiếp liền nuốt trở vào.

Uy! Bạch Đà sơn rốt cuộc là sơn tặc thu phí qua đường, hay là xã hội đen thường phân chia tang vật, hay là tổ chức chế độc, buôn lậu thuốc phiện kiêm lừa bán con gái phi pháp… Ngươi làm ơn nói cho hết a! Nếu không ta thật khó chịu a…

Bên kia lão Bạch vẻ mặt như khổ qua cẩn thận nói: “Bốn vị cô nương, sinh ý tới cửa, tiểu điếm sao lại không muốn làm, này… thật sự là khách phòng đều đã đầy…”

“Ba!” Lại là một cái đập bàn, ta nhìn cũng thấy đau thay cho cái bàn kia…

Người có tướng mạo đẹp nhất trong bốn người kia sẵng giọng: “Ai nói đã đầy, bên kia không phải vừa có một gian trả phòng sao?”

Còn thừa một gian? Ta liếc mắt nhìn về phía Lữ tú tài, hắn thật thức thời nhanh chóng giải thích: “Là phòng chữ Địa bên cạnh phòng của hai vị Lạt Ma, bốn vị cô nãi nãi kia ngại phòng không tốt bằng phòng chữ Thiên, không chịu ở, nhất định đòi phòng chữ Thiên…”

Thanh âm hắn càng nói càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng xoay đầu nhăn nhó nhìn ta.

Chết tiệt, không phải là muốn ta đổi phòng với phòng chữ Địa kia sao?

Khách sạn cổ đại tuyệt không thể so sánh với khách sạn hiện đại, ta cũng không cảm thấy phòng chữ Thiên sẽ tốt hơn phòng chữ Địa, dù sao cũng đều không có bồn cầu tự hoại, điều hòa, TV… Cho nên đổi phòng cũng không sao, nhưng mà cũng không thể để bọn họ chiếm tiện nghi a.

“Kì thật cũng không phải ta không thể đổi phòng, nhưng mà…” Ta không có hảo ý nhìn Lữ tú tài, “… Tiền thuê phòng mấy ngày nay của ta?”

“Miễn rồi!” Lữ tú tài cắn răng nói.

“Vậy tiền cơm ngày ba bữa?”

“Cũng miễn rồi!”

“Rượu nước? Đồ ăn vặt? Chăm sóc ngựa?”

Lữ tú tài thống khổ nói: “Đều miễn cho cô rồi!”

Ta đang muốn thừa thắng truy kích nói thêm mấy yêu cầu, một thanh âm như sấm đột nhiên vang lên phía sau. “Hoa cô nương, chờ tới lúc cô đi, có muốn bổn điếm chuẩn bị lương khô cho cô nữa hay không hả?”

Ta trôi chảy đáp: “Muốn!”

Sau đó vừa quay đầu liền thấy được gương mặt trắng bệch bảy phần giống quỷ, ba phần không giống người của Nhạc Thiếu Đông, sợ tới mức trực tiếp ngã từ trên ghế xuống.

Duy nhất đáng giá an ủi là, bị dọa cũng không phải chỉ có một mình ta, Lữ tú tài cũng chật vật từ dưới sàn đứng lên.

Thấy bộ dạng hai người chúng ta, Nhạc Thiếu Đông cười đến dị thường vui mừng, loại tươi cười xuất phát từ nội tâm, phối hợp với vẻ bề ngoài của hắn lúc này, quả thực nhìn thế nào cũng giống như cương thi vừa chui ra khỏi hầm mộ.

—— Nhãi ranh, cho rằng ta không trị được ngươi sao!

Ta giương giọng kêu to: “Lữ tú tài!”

“Đến!” Kẻ bị ta gọi tên đáp lời, tay đang cắm chặt bàn tính, hung tợn nhìn Nhạc Thiếu Đông, hiển nhiên có mối thù chung với ta.

“Ta đổi ý rồi!”

“A?”

“Ta có thể đổi cho các ngươi gian phòng chữ Thiên, bất quá…” Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhạc Thiếu Đông, “Tất cả những gì vừa miễn, đều tính cho thiếu chủ của các ngươi!”

Lữ tú tài đáp ứng vô cùng sảng khoái, “Được!”

Sau đó hai chúng ta cùng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn để hở tám cái răng lóe sáng.

Không để ý tới sau lưng mỗ Thiếu Đông đấm ngực khóc kêu trời kêu đất “Tiền tiêu vặt hàng tháng của ta” … linh tinh, ngoắc lão Bạch lại, truyền đạt lại kết quả thương thảo vừa rồi, vì thế lão Bạch vô cùng nhanh chóng chạy tới bàn của bạch cừu mỹ nhân kia, báo cho họ biết tin tức trọng đại là còn thừa một gian phòng tốt, ta cũng cảm thấy mĩ mãn, cười khẽ đi chuyển nhà.