Trong trướng, không khí quả thật vô cùng căng thẳng, trên mặt mọi người, hơn phân nửa đều có ý bất bình tức giận, hiển nhiên cảm thấy mệnh lệnh này của Thiết Mộc Chân rất bất công. Đô Sử ngồi bên sườn Thiết Mộc Chân, lưng thẳng tắp, hai tay gắt gao nắm chặt đặt trên đùi, cũng không lên tiếng.
Thiết Mộc Chân nhìn qua có vẻ không chút phật lòng, tiếp tục nói với Đô Sử: “Hôm nay nơi này trúng một tên, chỉ sợ phải dưỡng thương vài ba tháng mới có thể khỏi hẳn… nếu không, ta phải tự mình đưa ngươi trở về mới đúng… Không cần chờ vết thương của ta lành lại, các ngươi cứ thành thân, nếu không… nếu không sẽ phải chờ rất lâu mất.”
Thanh âm cực kì mỏng manh, ngắn ngủn một câu mà phải ngừng lại nói đứt quãng ba bốn lượt mới xong. Trong lòng ta đột nhiên nhảy dựng, một mũi tên kia, không lẽ đã bắn trúng chỗ yếu hại. Tuy rằng trong truyện viết rõ ràng là Thiết Mộc Chân giả vờ trúng tên bị thương nặng, nhưng như thế nào lại… như thế nào lại suy yếu đến vậy?
Thiết Mộc Chân lại nhìn ta nói: “Hoa Tranh… ngươi thay ta… đưa …đưa Đô Sử…”
Ta sửng sốt, tựa hồ lại bị ai khẽ đẩy đẩy, không khỏi liền đứng lên, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Đô Sử, nhất thời lại nói không nên lời, không được tự nhiên, đành phải cúi đầu dẫn hắn rời khỏi hãn trướng.
Năm mươi quân sĩ cùng một gã sứ giả được Thiết Mộc Chân phái đi theo đưa Đô Sử trở về, mang theo lễ vật của Thiết Mộc Chân —— hai xe hoàng kim da điêu, một ngàn đầu dê béo, một trăm con ngựa tốt —— chờ ở cách hãn trướng không xa.
Thấy chúng ta đi ra, sứ giả liền tiến lên, đại khái hẳn là muốn Đô Sử kiểm kê lễ vật một chút, hắn lại không thèm quan tâm đến lễ vật, kéo ta đi về một hướng khác.
Ta bị hắn túm một cái lảo đảo suýt nữa ngã quỵ, còn chưa kịp phát hỏa, hắn đã ngừng lại, tiện tay kéo ta, sắc mặt âm trầm nhìn về phía sứ giả, rống lên một chữ:
“Cút!”
Người này thật sự là hoàn toàn không quan tâm a.
Ta còn đang dùng ánh mắt nhìn vị sứ giả tận tụy với chức trách đáng thương kia, ý bảo “Không cần phải quan tâm, dù sao nhà hắn cũng nhiều tiền”…
Bỗng dưng phô thiên cái địa mà đến, màu ngân hôi đã chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, tựa như có thể nhìn thấy được lông tơ tinh tế trên mặt hắn.
[Phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý sự lớn mạnh.]
“Cô… vừa rồi khóc có phải không? Khi cởi dây trói cho ta.”
Hơi thở “hưu hưu” ấm áp phả vào mặt, bên tai không khống chế được dần dần nóng lên.
“Ta không có!”
“Hạt nước trên tay ta làm sao mà có?”
“Ta… ta làm sao mà biết…”
“Trước đây khi ta cùng Đà Lôi đánh nhau, mặc kệ ta thắng hay thua, cô cũng luôn không thèm liếc mắt nhìn tới ta một cái, chỉ đi băng bó vết thương cho hắn.” Thanh âm rầu rĩ của Đô Sử từ trên đỉnh đầu truyền xuống. “Khi đó ta đã nghĩ, khi nào thì cô sẽ đối đãi với ta giống như vậy…”
Mỗi lần đều là ngươi khiêu khích Đà Lôi a, có quỷ mới quan tâm tới ngươi. Ta cắn răng không hé miệng.
Không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười. “Vừa rồi… Đáng tiếc không thấy được bộ dáng cô khóc, lần sau khóc cho ta xem được không?”
Đây là cái thú vui gì a, ta không cần nghĩ ngợi đẩy hắn ra, hắn lại không buông tay, càng ôm chặt hơn. Ta tức giận cầm cánh tay hắn, đã muốn cắn một phát, nhìn thấy vết máu trên đó, lại không hạ được miệng.
Đang do dự, Đô Sử lại đột nhiên buông lỏng tay ra, quay đầu hướng về phía sau gào thét: “Cút ngay!”
Bất quá nếu là sứ giả Thiết Mộc Chân phái tới, ở thời điểm tất yếu đương nhiên không thể nhượng bộ. Sứ giả mặc dù sắc mặt không được tốt, lại vẫn hướng Đô Sử thi lễ, nói: “Lễ vật đều đã chuẩn bị đủ, không biết khi nào ngài khởi hành?”
Đô Sử cau mày còn chưa nói, sứ giả kia lại cười nói: “Ngài sớm ngày trở về thương nghị cùng Vương Hãn đại hãn, lại càng sớm ngày thành thân a.”
Thật sự là… tên âm hiểm…
Đô Sử gật gật đầu, nói với hắn: “Đi đem ngựa của ta đến.”
Sứ giả kia lên tiếng trả lời, Đô Sử quay đầu nhìn ta, chần chờ nói: “…Ta sẽ mau trở lại.”
Ta há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vừa rồi ở hãn trướng, Thiết Mộc Chân rốt cuộc là bị thương thật hay giả mà ngay cả ta cũng không nhìn ra được… Nếu là bị thương nặng thật, có lẽ lịch sử lại có thay đổi gì rồi? Nếu như vậy thật, hẳn sẽ không phải là kế sách… không chừng là muốn giao hảo cùng Vương Hãn thật… như vậy… như vậy… Đô Sử hắn…
Trong đầu nổi lên hàng ngàn suy nghĩ, ta thật sự không biết nên nói gì với Đô Sử… mới là đúng…
“Cô… cô là còn luyến tiếc ai?” Sắc mặt Đô Sử đột nhiên biến đổi, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi ta. “Có phải tên nam mọi rợ kia hay không?”
Ta theo bản năng phản bác, “Người ta có tên…”
Vốn ta vẫn nghĩ, hắn chỉ là nhìn Quách Tĩnh không vừa mắt mà thôi, nhưng hiện tại nghĩ kỹ lại, dường như cũng không phải chỉ đơn giản như vậy… Hắn đã hiểu lầm chuyện gì rồi?
Đô Sử đột nhiên đưa tay lấy từ trong lòng ra vật gì đó, đắc ý dào dạt giơ lên trước mặt ta. “Ta biết nữ tử người Hán lấy khăn làm vật đính ước gì đó, tấm khăn duy nhất cô tú ở chỗ ta, cô liền là của ta…”
Nhìn cái khăn phía trên có ba phiến lá cây bị ta tú xiêu xiêu vẹo vẹo, ta suýt nữa phun ra một búng máu, kẻ nào ngu ngốc lại lấy cái thứ này để tặng người a! Năm đó cũng là hắn cứng rắn đoạt lấy…
Nhất thời không nhịn được đã muốn xông lên đoạt lấy đem hủy đi. Bất đắc dĩ vóc dáng rất thấp… Đô Sử chỉ hơi giơ tay lên, ta đã không với tới rồi…
Hắn vừa cất khăn vào lòng, vừa nói: “Cô đừng mơ tưởng cầm đưa cho người khác.”
Kỳ thật ta chỉ là muốn hỏa thiêu cái thứ đáng xấu hổ đó một phen mà thôi…
“Ta biết cô thích mấy người Hán kia, sau khi thành thân cũng sẽ cho phép mấy sư phụ của cô qua đó là được. Ta đã nói với tổ phụ rồi, Naadam sang năm, chúng ta không cần tham gia, ta mang cô tới chỗ người Hán chơi. Còn có…”
Thanh âm Đô Sử đột nhiên dần dần thấp xuống, “Những lời này… Ta vốn định thành thân xong mới nói với cô, không biết tại sao…” Hắn ngừng lại một chút, lại không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía đám sứ giả đã chờ sẵn, nhận lấy dây cương, xoay người nhảy lên lưng ngựa, nhìn nhìn ta muốn nói lại thôi, lát sau mới cắn răng nói:
“Hoa Tranh, ta mặc kệ người trong lòng nàng là ai, nàng chỉ có thể gả cho ta…”
Không đợi ta trả lời, hắn liền hung hăng quất một roi lên mông ngựa, con ngựa bị đau, nhất thời chạy như điên, sứ giả cùng quân sĩ cũng lên ngựa đi theo.
Trong bóng đêm thương mang, nương theo ánh trăng sáng tỏ, còn có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bọn họ, dần dần trở thành một đám điểm nhỏ, biến mất tại đường chân trời.
Không biết vì cái gì… bỗng nhiên có một loại cảm giác thực bất an… Ta còn chưa kịp nói gì với hắn… Lòng ta không có… ta chỉ nghĩ…
Bất chấp ánh mắt kinh dị của những người bên ngoài, ta vội vàng chạy về chuồng ngựa, liếc mắt một cái liền thấy con Thanh Thông của Đà Lôi đang nhàn nhã ăn cỏ. Đà Lôi thường mang ta cưỡi nó đi du ngoạn xung quanh, cho nên nó không hề kháng cự ta chút nào, thuận theo để ta kéo ra ngoài.
Hít sâu một hơi, đang muốn lên ngựa, phía sau đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, trong một mảnh mê muội thiên toàn địa chuyển, thứ cuối cùng ta nhìn thấy…là vẻ mặt áy náy của Đà Lôi…