Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 45

Vài ngày sau đó nàng lại không còn thấy Sở Vân Hi đến tìm mình, hắn bỏ cuộc rồi?

Không hiểu vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót, có chút trống rỗng không thể bù đắp, cũng phải, là mối tình đầu của nàng, sao lại không tiếc nuối!

Ngược lại Thường Hiên vẫn cứ vô sỉ day dưa, thừa dịp Hiên Viên Triệt lên triều hoặc mỗi khi hắn bận rộn với đống tấu chương, liền đến tìm nàng nói chuyện linh tinh, khiến nàng không có thời gian để nghỉ ngơi, hận đến mức không thể một phát đem hắn đá đi thật xa!

Lại nói, nàng có chút thắc mắc, rốt cuộc là vì sao Thường Hiên vẫn cứ ung dung sống ở đây, không phải đã đến lúc hắn nên về Nam Thần quốc rồi hay sao?

Nàng trong lúc buồn chán đã buột miệng đem chuyện này hỏi ra, Hiên Viên Triệt liền dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng, sau đó cũng rộng lượng giải thích cho nàng. Thì ra Thường Hiên là con tin chính trị mà Nam Thần quốc giao nộp. Hiên Viên Triệt cũng có lý giải qua một chút, phàm những nước yếu sẽ phải đem con tin chính trị đến nước mạnh, bọn hắn đa phần đều là các công chúa hoàng tử bị thất sủng. Nếu may mắn thì sẽ có khả năng trở về, còn không thì đến chết, xương cốt vẫn lưu lại, không cho phép đem về nước.

Nàng vừa nghe xong liền cảm thấy thương xót không thôi, như thế nào lại có cái hình thức xây dựng quan hệ ngoại giao giữa các nước tàn độc như thế. Các con tin đó không là ai xa lạ, mà chính là con cái của bọn họ, có chăng là bị thất sủng cũng vẫn là con! Nàng chợt ngộ ra: Nơi quyền thế điều khiển con người, không dung cho bất cứ tình cảm nào!

Nàng bất giác thương cảm cho Thường Hiên, không nghĩ hắn bên ngoài luôn giữ trên môi nụ cười châm chọc lưu manh, nhưng lại có cái hoàn cảnh đáng thương như thế. Cho nên, mọi cảm giác chán ghét dành cho hắn điều biến mất không còn tăm hơi.

Lúc đó nàng cuống quít lo lắng, đem tay Hiên Viên Triệt nắm chặt, con ngươi xinh đẹp phiếm hồng, hướng hắn cầu tình cho Thường Hiên “Hay là chàng cho hắn trở về đi!”

Hiên Viên Triệt sững người, sau đó rất nhanh hồi phục lại “Ta đã cho người hỏi ý của hắn, nhưng kì lạ, hắn không muốn trở về!”

Nàng mở tròn mắt, không dám tin đó là sự thật, làm sao có ai không muốn về nhà của mình, hay là nơi đây so với hoàng cung của hắn còn thoải mái hơn nhiều. Ngay cả đi ngủ nàng cũng đem theo vấn đề này đi vào trong mộng.

-----ta là dãy phân cách mộng mị------

Vừa thấy cái bóng dáng thon dài tuấn mỹ nương theo cửa sổ bay vào, nàng liền đoán được đó là ai. Lần này phá lệ không chán ghét vung chổi đuổi hắn đi, mà hoàn toàn ngược lại, nàng nắm tay trắng nõn mỹ lệ kéo hắn ngồi xuống.

Hắn bị nàng làm cho một phen giật mình, sau đó nhếch môi nở ra nụ cười lưu manh, khẽ vuốt ve cằm thon của nàng “Tiểu yêu tinh, cuối cùng cũng không chịu nổi sao?”

Nàng khinh bỉ hất tay của hắn, đem đôi mắt nghiêm túc nhìn tuấn nhan diễm lệ, thật lâu mới mở miệng hỏi “Ngươi vì sao lại không muốn về nhà?”

Hắn thoáng cứng đờ thân thể, thu tay trở về, nụ cười trên môi đã có chút cứng ngắt, nhưng vẫn kiên cường lưu giữ.

”Ta vì lưu luyến nàng nên mới không rời đi.”

Nàng không đồng ý bác bỏ “Không đúng!”

Hắn cười khổ, thật tâm đó là một trong hai lý do hắn lưu lại, vậy mà nàng lại không tin! Nhưng cái lý do còn lại hắn không thể cho nàng biết.

”Ai! Ta mệt mỏi, muốn về ngủ.” Hắn đột nhiên đứng dậy ngáp to một cái, xem như không nhìn thấy ánh mắt mang theo tò mò cùng tức giận của nàng.

Nàng cũng không từ bỏ, vội vàng nắm chặt góc áo của hắn, sợ hắn thừa cơ nàng sơ suất mà bỏ chạy mất.

”Tại sao?” Nàng trưng đôi mắt cún con ngập nước đáng thương, thầm cầu mong hắn sẽ động lòng mà bộc bạch với nàng, rốt cuộc lại nhận được nụ hôn xâm chiếm của hắn.

Hắn sao khi thỏa mãn liền ha hả thống khoái cười, đem nàng còn sững người ôm vào lòng “Ta biết nàng có ý tốt quan tâm ta, bất quá có một số chuyện ta không thể nói.”

Nàng giãy giụa, căm hận cắn ở ngực hắn một phát, thẳng đến khi trong miệng nếm được vị huyết tinh mới buông ra.

Hắn nhẫn nhịn để nàng cắn cho thỏa thích, trầm giọng cười, sau đó lại như vô tình mở miệng “Bây giờ còn là lúc nào nàng lại đi lo lắng cho ta? Không phải... “

Nhìn thấy đôi mắt thỏ con mờ mịt không hiểu của nàng, hắn phát hiện, thì ra nàng là vẫn chưa biết! Như thế hắn liền ngậm miệng, không nói tiếp.

Nàng nghi hoặc gặng hỏi “Có chuyện gì sao?”

Thường Hiên suy nghĩ hồi lâu, vẫn là chung thủy không mở miệng, cười nhạt trấn an nàng vài câu liền ly khai.

Trước khi đi hắn còn ném cho nàng một câu ẩn ý khó hiểu “Hiên Viên Triệt có thật sự yêu nàng hay không?”

Hắn cứ hỏi như thế nhưng không đợi nàng trả lời đã phi thân bay đi mất dạng, để lại cho nàng một nắm tơ vò không rõ ràng.