Thấy nàng không hề có bất kì hành động hay lời nói nào. Tang Vô Yên liền cười đắc ý trong lòng. Sợ rồi chứ gì, không còn chối cãi nữa rồi, ngươi chuẩn bị chết đi!
Ôn Noãn cũng vô cùng nhanh miệng phụ họa vào, không để cho nàng phản kháng cùng chối cãi lại.
”Hoàng thượng, chàng xem, vết thương kia của công chúa Tang Vô Yên thật sự rất khiếp người. Sáng nay khi nàng ấy khởi giá đến tẩm cung thần thiếp. Thần thiếp liền thấy mắt sưng vù, gương mặt thì che kín. Cố hỏi mới biết đều do Nhan Tích Phàm làm!”
Đồng loạt bên dưới xôn xao bàn luận. Nhưng đa số đều là chỉ trích nàng.
Trái ngược lại với dự kiến của hai ả ta, nàng một chút cũng không kinh hãi, cũng không tái mặt lắp bắp. Nàng chỉ thản nhiên cười quỷ dị, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai khiêu khích.
Hiên Viên Triệt ngồi bên trên cũng không phải một tên ngu quân. Tất nhiên chỉ cần một cái liếc mắt cũng biết nàng bị hãm hại. Bất quá vấn đề khó khăn chính là đây là ở trên đại điện, còn có rất nhiều bá quan văn võ.
Nhưng khi nhìn thấy cái nháy mắt đầy tinh nghịch của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, buồn cười lắc đầu, nương tử của hắn thật sự khiến hắn rất đau đầu. Xem ra tất cả nàng đều giải quyết được, không cần hắn nhúng tay vào, vậy hắn sẽ thảnh thơi ngồi chờ đợi nàng xuất thủ công kích.
Trong lúc vô ý, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt lo lắng của Thường Hiên. Thấy hắn nhấp nhỏm, môi đỏ mỏng mấp máy muốn nói cho nàng cái gì đó. Nhìn khẩu hình của hắn nàng có thể đoán ra được “độc dược“.
Thì ta hắn cũng biết! Được hắn lo lắng, giúp đỡ như thế nàng thực rất cảm động, tâm xẹt qua tia ấm áp.
”Ngươi không còn chối cãi nữa chứ gì? Kính xin hoàng thượng đòi lại công đạo cho công chúa!” Hành động thản nhiên, thảnh thơi của nàng thành công làm cho Ôn Noãn cùng Tang Vô Yên lần nữa kinh hãi cùng căm giận. Ôn Noãn lập tức nhanh miệng thúc giục Hiên Viên Triệt xử tội nàng.
”Ta còn chưa nói cái gì, Ôn tỷ tỷ cần gì gấp gáp như vậy.” Đến lúc này nàng mới chịu mở miệng trở lại. Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc đang rối rít thấp thỏm bên cạnh cuối cùng cũng ôm tim thở hắt ra.
”Ta thừa nhận ta có tổn hại đến dung nhan của công chúa Tây Thần quốc.” Nàng thành thật khai báo.
”Chắc là cơn điên lại tái phát.” Vị quan Ất thì thầm.
”Hoàng hậu của một nước lại hành xử như vậy đấy.” Vị quan Giáp xoay qua nhỏ giọng nói với vị quan Bính.
”Không được, ta không chấp nhận một ả điên làm hoàng hậu của nước chúng ta!” Bính lập tức đập bàn, gân xanh nổi đầy trán, nhịn không được tặng cho nàng một cái ánh mắt còn sắc bén hơn dao mới mài!
”... “
”... “
Cứ như thế xôn xao, cứ như thế bàn luận. Hàng loạt các vị quan lớn nhỏ trong triều thể hiện thái độ bức xúc đối với nàng, vô thức bỏ ngoài mắt ánh mắt cực kì âm u, lạnh lẽo của Hiên Viên Triệt.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tâm không để ý đến mấy lão già não teo này.
Nàng vừa mới mở miệng nói, còn chưa nói hết câu, chỉ được chữ “nhưng” đã bị cướp lời. Tang Vô Yên nước mắt ngắn, nước mắt dài oan khuất cầu xin, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương. Còn Ôn Noãn thì lại sắm cho mình vai nữ nhân nghĩa hiệp, ra tay tương trợ kẻ yếu đuối -- Tang Vô Yên!
Nàng cực lực đè nén phẫn uất trong lòng mới không cho hai ả ăn hai cái tát! Lúc nhỏ phụ mẫu các ngươi không dạy dỗ phải lịch sự, tôn trọng người khác hay sao! Thế nhưng dám nhảy vào họng ta nói!
”Nhưng ta cũng không có làm ra cái dạng này cho công chúa! Ta chỉ là yêu thích làn da mịn màng của nàng, cho nên mới nhịn không được mà động thủ muốn chạm vào. Ai ngờ móng tay ta bị xước! Là bị xước đó! Ta vô tình làm nàng trầy một chút, còn không có chảy máu. Hôm nay lại đột nhiên bành trướng như thế, hung tợn như thế! Ta cũng lấy làm lạ!”
Muốn diễn chứ gì, tốt thôi, chúng ta cùng diễn!
Nàng không chịu yếu thế, ủy khuất lên tiếng, tay ngọc kín đáo nhéo mạnh đùi, nước mắt lập tức ứa ra. Nhìn vào thật sự chọc cho lòng người thương xót không thôi.
”Không hề, lúc đó ngươi cào mặt ta, cào rất mạnh, rất sâu!” Tang Vô Yên vùng vẫy muốn tiến lên tát nàng. Nhưng may mắn đầu óc còn một chút chất xám nên chỉ tiến lên hùng hổ quát, không có động thủ tùy tiện.
Nàng thừa nhận nàng có chút dối trá phần móng tay bị xước! Nhưng nàng đúng thật chỉ tạo một vết trầy bé xíu trên mặt đẹp của Tang Vô Yên thôi! Cũng không có như mèo hoang bay vào cào nát bản mặt dày tám lớp của nàng ta! Đúng là vu oan giá họa!