“Hoàng hậu, đừng mà, nô tỳ van xin người.” Nhìn nàng khí khái bừng bừng muốn đi tìm công chúa Tang Vô Yên đòi lại công bằng cho Như Hoa đáng thương, Như Ngọc liều mạng giữ nàng lại, khuôn mặt đẫm lệ gào khóc van xin nàng.
”Ta không thể để Như Hoa chết không nhắm mắt!” Nói đoạn nàng phẩy tay áo, dứt khoát đi tìm Tang Vô Yên làm rõ chuyện này!
”A--!” Cũng vì quá hấp tấp, vội vàng chạy nhanh mà nàng bất cẩn đụng phải một vách tường. Không đúng, đúng là cứng rắn nhưng cũng có chút mềm, hơn nữa đây là giữa hoa viên, như thế nào có bức tường ở đây được?!
Nàng nuốt khan nước bọt ngẩng mặt nhìn người mình đụng phải, dung nhan tuấn tú yêu mị chúng sinh lập tức đập vào mắt nàng, làm cho trái tim nhỏ bé suýt chút nữa chạy vọt ra ngoài!
”Ta nói Thường Hiên vương gia à, ngươi có thể đừng hù dọa bản tiểu thư như vậy có được không!” Nàng tích lũy tức giận từ nãy đến giờ, bây giờ lại có cơ hội bạo phát lập tức phát hỏa! Nàng nâng cằm ngạo mạn nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chòng chọc vào phượng mâu tinh tế của hắn.
Điều kì lạ đáng nói là hắn một chút cũng không đáp trả nàng, chỉ đơn giản dùng ánh mắt buồn rầu, khổ sở lại xen lẫn dịu dàng nhìn nàng “Hoàng hậu nương nương, là Thường Hiên vô lễ, xin nương nương bỏ qua cho tại hạ.”
Mắt đẹp của nàng trừng to hết mức, miệng nhỏ dưới lớp màn che cũng khoa trương há to. Nàng ngầm lắc đầu kịch liệt, nam nhân từ tốn, lễ độ này nhất định không phải là Thường Hiên nàng từng quen biết!
Nàng vươn đôi tay búp măng nhỏ xinh nhéo nhéo hai má trắng nõn của hắn, kéo giãn ra đến khi Thường Hiên hô đau mới chịu ngừng lại.
”Ngươi là yêu ma phương nào dám giả dạng tên hoa hoa vương gia kia!”
Thường Hiên suýt chút nữa bị bộ dạng trẻ con của nàng chọc cho cười, nín nhịn đến mức môi bặm lại trắng bệch, hai gò má càng thêm ửng hồng dụ hoặc nhân thần.
”Hừ, đây mới chân chính là ngươi.” Nhìn biểu hiện hắn quay trở lại bình thường, nàng thở phào nhẹ nhõm, còn khoa trương lấy tay vuốt vuốt ngực của mình. Sau đó lại khẽ thục bụng hắn cười hì hì như tiểu hài tử.
Hắn càng nhìn nàng càng cảm thấy nàng thật sự rất đáng yêu, rất khác biệt với những nữ tử mà hắn quen biết. Cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng không lâu thì một gáo nước lạnh thẳng tắp dội vào tim hắn. Nàng là hoàng hậu! Đã là nữ nhân của nam nhân khác, nàng chỉ yêu Hiên Viên Triệt, không thể nào yêu hắn được!
Nàng cười không bao lâu thì bị cứng hàm trước vẻ mặt của Thường Hiên, cảm xúc muốn trêu ghẹo hắn cũng từ đó mà tuột dốc không phanh!
”Nè nè, cái vẻ mặt này là sao, ngươi đang thất tình à?” Nàng chính là không ngờ lời đoán bừa của mình lại nói trúng vết thương lòng của hắn, càng khiến vẻ mặt hốc hác tối sầm của người nào đó càng đen hơn.
”Khụ, không có việc gì, ta chỉ cảm thấy không khỏe thôi.” Hắn thương tâm nhìn ánh mắt ngờ nghệch của nàng. Ho khan một tiếng, rồi lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ xinh xắn của nàng. Nàng không hề biết rằng chính mình trong lúc vô thức đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim của hắn.
Nàng hừ lạnh tránh khỏi ma trảo đang hành hạ mái tóc gọn gàng của nàng, cảm thấy hắn đang nói dối nhưng cũng không muốn hắn khó xử nên không tiếp tục truy cứu nữa.
”Thôi ta có việc phải đi gấp. Tìm ngươi nói chuyện sau.” Nàng suýt chút nữa lại quên mất đại sự cần phải làm, vỗ trán một cái bộp rồi gấp rút chạy đi, bỏ lại một câu từ biệt lấy lệ với Thường Hiên.
Thường Hiên cảm thấy có gì không ổn, cẩn thận suy xét một chút. Sau đó quyết định đi theo phía sau nàng.
Nàng đứng trước tẩm cung của Tang Vô Yên, hít một hơi thật sâu lấy can đảm, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cuối cùng kiên quyết xông vào.
”Hửm, đây không phải hoàng hậu nương nương sao?” Tang Vô Yên nhàn nhã nằm trên giường, áo lụa mỏng manh không che đậy nổi cảnh xuân đẹp đẽ. Đường cong uyển chuyển, đẫy đà như ẩn như hiện sau lớp lụa mỏng, da thịt trắng nõn mịn màng như phát sáng. Ngay cả nàng - một nữ nhân chân chính cũng muốn 'cong'!
Nàng ta đối với sự xuất hiện của nàng cũng chỉ đơn giản là giật mình một chút, nhưng sau đó lại bình thản như không, khẽ nghiêng người lấy tay đỡ đầu lười biếng liếc nhìn nàng.
Nàng cực lực kìm nén dòng máu nóng sắp phọt ra từ mũi của mình, sắc mặt cũng đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu. Trời ạ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quả không phải tầm thường!
Mà nàng phải mất thật lâu thời gian mới chợt nhớ ra mục đích nàng đến đây là tìm nàng ta để đòi lại công đạo cho Như Hoa!
”Khụ, mong công chúa tha thứ cho sự đường đột của bản cung. Bản cung có một việc rất muốn làm rõ với nàng.”
Nàng chỉnh đốn lại tâm trí háo sắc của mình. Ho khan lấy lại tinh thần, cố gắng tỏ ra khí khái của một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Lưng thẳng, mặt không được cúi xuống, giọng nói cũng thật sắc bén, đanh thép. Xưng hô cũng phải đầy kiêu hãnh của một vị hoàng hậu.
Đứng bên ngoài mà Thường Hiên không khỏi thấp thỏm trong lòng. Hắn hiểu biết Tang Vô Yên nhiều hơn nàng, cũng biết được nàng ta khó đối phó thế nào.
Tang Vô Yên là công chúa tôn quý của Tây Thần quốc. Ngay từ nhỏ nàng ta đã được yêu thương hơn cả trân bảo, cưng chiều hết mực. Nàng ta muốn cái gì, thậm chí là sao trên trời cũng được đáp ứng. Càng lớn tính tình nàng ta càng kì quái, dám tâu với hoàng thương Tây Thần quốc cho phép nàng ta có một hậu cung của riêng mình!
Còn đối với nô tỳ, nô tài trong hoàng cung càng độc ác, tàn nhẫn. Nàng ta xem mạng người là cỏ rác, buồn bực hay vui vẻ đều có thể đem mạng sống của người ta ra đùa giỡn.
Mà Nhan Tích Phàm lại quá mức ngây thơ, muốn đối phó với Tang Vô Yên thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá!
Hắn đứng bên ngoài lòng như lửa đốt, không biết có nên hay không mà xông vào lôi nàng chạy đi!
”Nha, thật hiếm khi được nương nương tìm đến, còn không biết là chuyện trọng đại nào đây.” Tang Vô Yên giả vờ ngạc nhiên, khóe môi mỹ lệ khẽ nhếch thành một đường cong đẹp mắt. Mà trong mắt hạnh xinh đẹp của nàng ta không hề che dấu sự khinh thường đối với nàng.