“Tiểu thư, không xong rồi Ôn quý phi cùng các vị nương nương lại đến.” Thanh nhi chạy nhanh vào phòng đánh thức nàng, khuôn mặt vì sợ mà hoa dung thất sắc.
Nàng nghe xong cũng một phen giật mình, tại sao nhanh như vậy lại đến đây, đây là muốn nàng không còn đường sống?
“Mau giúp ta chải tóc.”
“Không cần, sửu nữ như ngươi dù có trang điểm đẹp đến mức nào cũng chỉ là sửu nữ.” Ôn Noãn vừa bước vào liền châm chọc, mỉa mai nàng. Phối hợp với nàng ta, những quý phi diễm lệ đi cùng nàng ta bật cười hả hê.
Nàng không tức giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh, mặt không biểu cảm, khóe miệng khẽ câu lên.
“Không biết các quý phi đến tìm ta để làm gì?”
“Hỗn xược, ngươi dám đứng để nói chuyện với bọn ta sao?” Dung phi đột nhiên thẳng tay tát nàng một cái đau điếng khiến nàng chao đảo, ngã ra đất.
Má trái rất nhanh sưng đỏ lên, tia máu rỉ ra từ khóe miệng.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy tức giận đến như vậy, lí trí mách bảo nàng phải nhịn, nhịn vì cuộc sống yên bình nửa đời sau.
Thanh nhi đứng một bên đã rơi lệ từ lâu, nước mắt chảy dài mà không dám hó hé tiếng nào, cả nấc lên cũng không dám.
Nàng ôm mặt đau rát, trong khoang miệng nếm được vị mặn cùng tanh nồng của máu, cắn răng nói:
“Nô tỳ biết sai.”
Nhìn sự chịu nhục hèn mọn của nàng, bọn họ phá lên cười khinh miệt.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Bên ngoài bước vào một vị mỹ nam tử mặc long bào. Vừa nhìn liền biết hắn là một bậc đế vương, cũng chính là tên vô lương hoàng đế.
“Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng” vừa thấy Hiên Viên Triệt, bọn quý phi liền quỳ xuống khấu kiến, cũng thừa dịp sửa sang đầu tóc xinh đẹp, phóng mị nhãn, mong rằng tối nay mình sẽ được thị tẩm, sủng ái.
Nàng mặc dù không muốn nhưng cũng phải hành lễ, thực không biết phẫn uất này nàng còn phải chịu bao nhiêu lần nữa.
“Bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Nàng trước kia cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, trong tiểu thuyết lúc nào cũng có soái ca, đặc biệt là soái ca cổ đại. Nàng có chút tò mò, liền len lén liếc nhìn Hiên Viên Triệt.
Mắt phượng hẹp dài, ánh mắt sâu thăm thẳm khó mà biết được cảm xúc của hắn, mũi anh tuấn cao thẳng tắp, bạc môi khẽ nhếch. Thật đúng là mỹ nam khó gặp. Bất quá ánh mắt của hắn khiến nàng hoảng sợ. Vừa lúc nàng chạm phải ánh mắt của hắn, nàng nhận thức được tia chán ghét hiện lên rõ ràng trong mắt hắn. Nàng lập tức cúi đầu, cắn chặt răng, mắng mình tò mò mà hại thân.
“Hoàng hậu, đã lâu không gặp.” giọng nói hắn trầm ấm mang chút mị hoặc khiến chúng phi tần đảo điên, nàng thì khác, sóng lưng nàng lạnh băng, cả người run rẩy.
Hắn khẽ mỉm cười càng tăng thêm sức quyến rũ, thế nhưng nụ cười của hắn tuyệt nhiên không chạm đến mắt. Người này thật nguy hiểm!
Nàng sợ run người, nhịn không được lui về sau mấy bước.
Hiên Viên Triệt có chút làm lạ, chẳng phải mỗi lần gặp hắn Nhan Tịch Phàm đều đeo theo như đỉa đói, hôm nay lại giữ khoảng cách với hắn, ánh mắt cũng khác hẳn đi. Nàng ta bị bệnh sao?
“Hoàng thượng, chàng không quan tâm người ta.” Ôn Noãn đứng một bên không chịu bị Hiên Viên Triệt bỏ rơi, lớn tiếng làm nũng.
“Noãn nhi, sao ta có thể không quan tâm nàng” Hiên Viên Triệt rời mắt khỏi nàng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo trên cổ họng cũng được thả xuống.
Nàng trong lòng không ngừng cảm tạ vị “cứu tinh” Ôn Noãn.
Một kẻ đáng sợ như thế tại sao Nhan Tích Phàm kia lại có thể đem lòng si mê được chứ, thật không biết nàng ta có dụng ý gì hay ngu ngốc thật.
“Thiếp có làm rất nhiều món ngon cho hoàng thượng, chàng mau đến tẩm cung của thiếp đi” Ôn Noãn một mực lôi kéo Hiên Viên Triệt rời khỏi, chúng phi tần thấy vậy cũng bước đi theo.
Tim nàng bây giờ mới đập trở lại, thực sự quá mức nguy hiểm, quá mức đáng sợ khiến nàng cả hít thở cũng không thông.
”Cung tiễn hoàng thượng”
Bọn người Hiên Viên Triệt vừa rời khỏi Thanh nhi liền chạy nhanh đến đỡ nàng đứng dậy.
“Tiểu thư, người có sao không?”
“Tạm thời không sao”
Nàng thực không biết cuộc sống sau này của mình có được yên bình như mình nghĩ hay không.
“Thanh nhi, ngươi nghĩ sau này cuộc sống của chúng ta ở hậu cung này sẽ như thế nào?”
Thanh nhi không chút suy nghĩ, trả lời ngay:
“Vô cùng khổ cực!”
Nàng thở dài trong lòng, nàng nhớ rất rõ khi ở thời hiện đại, nàng rất bình dị, tầm thường, tại sao ông trời lại có thể cho nàng xuyên không mắc vào cái hoàn cảnh khốn khó như thế này, nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì?
“Thanh nhi, ngươi nói ta nên làm như thế nào đây?”
Thanh nhi có chút đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra:
“Người phải thật mạnh mẽ, không được nhu nhược, yếu đuối, sẽ bị người ta bắt nạt, xem thường”
Nàng nhướng mày suy nghĩ, lời Thanh nhi nói rất đúng, trong tiểu thuyết nữ cường không bao giờ bị bắt nạt, còn có thể xử trí những kẻ phản diện hãm hại mình. Nàng rất muốn được như thế, bất quá nàng không phải loại người mạnh mẽ được như vậy, bẩm sinh nàng là kẻ nhát gan, nhu nhược. Nếu đổi lại người xuyên qua là Nhạc Du thì nhất định cô ấy sẽ trở thành nữ nhân mạnh mẽ, bản lĩnh hơn người. Đáng tiếc người xui xẻo đó lại là nàng.
“Ta không làm được.” nàng yếu ớt nói.
Thanh nhi dường như sớm biết được câu trả lời của nàng sẽ là như thế nên không quá thất vọng, dù thế nàng vẫn thấy được nét tuyệt vọng trong ánh mắt của nàng ta.
Nếu nói nàng không có hảo cảm với cô bé đáng yêu này thì thực dối lòng, từ khi nàng nhận thức được nơi này thì nàng ta chính là người duy nhất đối tốt với nàng, quan tâm nàng. Nàng tự nghĩ, tựa tiếu phi tiếu, người thân của nàng chắc có lẽ chỉ có một mình Thanh nhi.