Nguyệt Tương Dao kinh ngạc nhìn những ngôi sao không ngừng chuyển động chậm chạp quanh mình, ánh sáng chớp lóe của sao băng xẹt qua tầm mắt nàng.
"Đúng a!" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang vọng bốn phía nhưng cho dù Nguyệt Tương Dao có dõi mắt bốn phía cũng không tìm thấy hình bóng của ai.
""Kiếp trước"...?" Có chút nghi ngờ hỏi, đáp lại Nguyệt Tương Dao là giọng cười khanh khách của đối phương.
""Kiếp trước"? Ha ha, gọi vậy cũng không sai. Đúng là ta, là Nguyệt Tương Dao của kiếp trước." "Kiếp trước" dường như không ngờ nàng sẽ gọi như vậy nhưng vẫn rất vui vẻ nhận cái tên không mấy có cảm giác tồn tại này.
"Tại sao ta lại ở đây?" Nàng vừa ký khế ước với Bạch Hổ Đế còn chưa kịp đặt tên cho nó thì đã đi đến nơi này. Không giống như lần trước, lần này Nguyệt Tương Dao đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh kéo nàng tới đây, nhưng vì nó quá nhanh nên không thể nào phản kháng lại được.
"Không phải ngươi làm chủ nơi này à?" Nguyệt Tương Dao hoàn toàn không còn từ gì để nói.
"Nếu ta làm chủ được thì đã không phải đến nửa năm trước chúng ta mới gặp nhau!" Nghe giọng "Kiếp trước" dường như có chút hờn giận. Phải thôi, tự thân "Kiếp trước" có ý thức hoàn toàn riêng với Nguyệt Tương Dao lại phải bị coi như không tồn tại hơn ba mươi năm, cho dù là thần thánh cũng sẽ không khỏi cô đơn.
"Ta không hỏi nữa là được chứ gì." Nguyệt Tương Dao dở khóc dở cười với "Kiếp trước" nhưng cũng có một phần cảm thấy tội lỗi. Nàng sống ba mươi năm, nhìn thấy mọi thứ, nghe được tất cả nhưng lại không nhìn thấy hay nghe thấy người vẫn luôn ở bên trong mình.
"Này! Dẹp ngay cái suy nghĩ thương hại đó đi! Bổn cô nương đây còn lạ gì cái thế giới đấu đá giang hồ của ngươi!" Giống như đọc được suy nghĩ của Nguyệt Tương Dao, "Kiếp trước" khinh thường nói.
Nếu "Kiếp trước" có hình dáng thì Nguyệt Tương Dao chắc chắn đối phương đang liếc mắt khinh thường nàng. Sờ sờ mũi, bị mình của kiếp trước khinh thường, ừm, cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời.
"Giang hồ? Ý ngươi là ngươi không thấy thế giới hiện đại trước khi ta xuyên không sao?" Bắt được trọng điểm trong lời nói của "Kiếp trước", Nguyệt Tương Dao hơi nhíu mi.
"Đương... đương nhiên là thấy! Chỉ là... chỉ là ta không biết nó gọi là cái gì thôi..." Giọng của "Kiếp trước" nhỏ dần. Không thể trách "nàng" a, tuy "nàng" có thể thấy thế giới bên ngoài của Nguyệt Tương Dao hiện tại nhưng không thể nghe được nên không biết cái thế giới kỳ lạ đó gọi là gì. "Hiện đại" sao? Đúng là thật mới mẻ.
Nghe giọng nói nhỏ dần, không biết vì sao Nguyệt Tương Dao liên tưởng tới một đứa bé đang xấu hổ, rất đáng yêu a~
"Bỏ qua chuyện đó đi, rốt cuộc là vì sao ta ở đây?" Nói nãy giờ cũng không biết nàng tới đây làm cái gì, Nguyệt Tương Dao hơi lo lắng.
Chỉ nghe một tiêng "sưu", cảnh vật trước mắt Nguyệt Tương Dao lại thay đổi.
"Những gì ta biết là ở nơi này."
Trước mắt Nguyệt Tương Dao, một cánh cửa khổng lồ bị khóa kín, mà dấu ấn trên cánh cửa mới là điều khiến nàng sững người hơn cả.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Nguyệt Tương Dao tự hỏi mình đến thế giới này là vì cái gì?
Câu hỏi đó cứ quanh quẫn trong đầu Nguyệt Tương Dao mãi cho đến khi có người gọi tên nàng.
"Dao Dao!!!"
Trước mắt bỗng nhiên sáng rực, khi Nguyệt Tương Dao vẫn còn chưa tỉnh táo thì đã rơi vào một cái ôm thật chặt.
"Khụ! Ta không sao, đừng ôm chặt quá!" Bị cái ôm của Mặc Thần Dực làm cho nghẹt thở, Nguyệt Tương Dao không khỏi nhăn mày.
"Chủ nhân!" Mấy con thú xung quanh đồng loạt kêu lên làm cho Mặc Thần Dực phải buông người ra.
"Khi không tại sao bất tỉnh?" Ổn định cảm xúc đang dao động, Mặc Thần Dực lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết. Lúc ký khế ước với Bạch Hổ xong thì cảm thấy choáng váng, sau đó thì... bị tiếng ngươi gọi dậy." Nguyệt Tương Dao hơi chần chừ, cuối cùng quyết định không nói cho Mặc Thần Dực biết những gì nàng vừa mới trải qua.
"Lúc ký khế ước với ngươi, ta cảm nhận được một nguồn sinh lực mạnh mẽ từ trong người ngươi toát ra. Nhưng khi nó chạm trán với ý thức của ta thì tiêu biến, tìm cỡ nào cũng không thấy." Bạch Hổ Đế sau khi ký khế ước thì hóa thành một chú mèo nhỏ với đôi mắt màu lam thần bí, bộ lông xù trắng cùng vài sọc đen đặc trưng của Bạch Hổ Đế, tứ chi vừa ngắn lại vừa mặp, khác xa với bộ lông xù xì lúc trước, vừa đáng yêu vừa quý phái.
"Nhắc mới nhớ, lúc ký khế ước với chủ nhân ta cũng cảm nhận được một sức mạnh tiềm ẩn quanh quẩn nhưng lúc đó ta cho rằng ai cũng giống như vậy nên không nói ra." Tiểu Châu thò cái đầu nhỏ ra.
"Tại sao ta lại không có?" Tiểu Yên vỗ cặp cánh đỏ như lửa bất mãn kêu lên.
"Hừ, ngươi ngốc như thế làm sao cảm nhận được?" Bạch Hổ Đế liếc mắt xem thường.
"Ngươi nói ai ngốc? Có tin gia đốt sạch lông mao của ngươi không?!"
"Đến! Lão nương chụp chết con thối điểu nhà ngươi!!!"
"..." Mặc cho một chim một miêu cãi vả, Vĩ Hồ yên lặng không như mọi khi cùng chúng ồn ào. Điểm này không qua khỏi mắt Nguyệt Tương Dao. Nhưng nàng biết đây không phải lúc dò hỏi, nên chờ đến lúc thích hợp sẽ tốt hơn.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, cuối cùng thì Nguyệt Tinh Bảo cũng nhìn thấy được ánh mặt trời mà cậu ngày nhớ đêm mong.
"Ta vẫn còn sống! Ha ha! Nguyệt Tinh Bảo ta vẫn còn sống!!!" Nguyệt Tinh Bảo toàn thân lành lặn bước ra từ trong mật thất, nơi mà cả đời này cậu thề không bước vào lần thứ hai. Nhưng Nguyệt Tinh Bảo đâu ngờ nơi mà cầu thề sống chết không bước vào vừa nãy lại đi theo cậu suốt cuộc đời, đến mãi khi cậu bước ra khỏi nó lần thứ en-nờ vẫn không khỏi thống hận tại sao ngày xưa lại đi vào nơi ăn thịt người, còn nuốt luôn cả xương này. Tóm lại vẫn một câu "sai một li, đi một dặm".
"Cuối cùng cũng thấy mặt trời, Tiểu Nhật, đệ có tin rằng ánh sáng mặt trời rất trân quý không?" Mặc Ngọc Hân đi theo sau, trên người cũng không bị một chút xay xát nào. Nhưng...
Điểm giống nhau của hai người là bầu không khí âm u quanh thân đủ độc chết một con ruồi, sắc mặt trắng bệch tựa như con ma bệnh lâu năm, cả người ốm đi một vòng lớn, giống như giây tiếp theo sẽ sụp đổ hoàn toàn. Tình cảnh này làm Nguyệt Tương Dao nhớ tới sinh vật trong những bộ phim kinh dị: Zombie - xác sống trỗi dậy. Hai con Zombie bị nhốt lâu ngày cuối cùng cũng được thả ra.
Trong ba ngày này, đối với Nguyệt Tương Dao thì không có gì khác biệt, giống như một chuyến du lịch không đồng được ăn ngủ nghỉ thoải mái.
Trong khi đó, Ám vệ của Ma Cung thì đã kêu trời trời không thấu kêu đất đất không thông. Bọn họ không ngờ rằng, thiếu nữ như hoa như ngọc luôn cười rạng rỡ nhìn như không có sức sát thương lại là một cao thủ hành hạ người như vậy. Bọn họ cứ cho rằng hình phạt của Ma Cung đã đủ khắc nghiệt lắm rồi nhưng nào ngờ núi cao còn có núi khác cao hơn, đối với mấy trò "tiêu khiển" của vị Đại tiểu thư này thì nhiêu đó vẫn chưa nhầm nhò gì. Đúng là nghe lời của người đi trước (Bát Ảnh) vẫn là quốc sách hàng đầu.
"Dao Dao à, hay con ở thêm mấy ngày nữa đi?" Mặc phụ thở dài tiếc nuối, so với tiểu tử thối thì nha đầu của Nguyệt biểu đệ thật không chỗ nào chê. Chỉ hận nha đầu nhà mình không theo Nguyệt Tương Dao học tập không bằng.
Mặc phụ không biết, phía sau lưng ông hàng dài Ám vệ trừng mắt như muốn ăn thịt Cung chủ nhà mình. Nếu Nguyệt Tương Dao mà nói ở lại chắc sẽ làm cho Ám vệ Ma Cung đồng loạt giải tán hết cho xem.
"Dù con có muốn thì thằng nhóc này cũng không muốn. Với lại, con vẫn còn phải quay lại Dược Y Cốc thăm hai gia gia nữa. Nên lần khác còn sẽ đến." Nguyệt Tương Dao khéo léo từ chối, hạn chót bảy ngày là ngày mai, nàng cũng không muốn Tiểu Nhật thất hứa đâu.
Mặc Thần Dực chỉ im lặng sau một hồi mới mở miệng: "Đi đường cẩn thận."
"Ta biết rồi!" Nguyệt Tương Dao nở nụ cười rồi mang Tiểu Nhật đạp lên dây xích đen bay về phía bờ bên kia để lại một bóng lưng không chút do dự.
Đáy mắt Mặc Thần Dực hơi thất vọng, nhưng đột nhiên bên má bị vật gì đó mềm mại chạm vào, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ thì mọi cảm xúc buồn bã liền như mây mù tan biến sau cơn mưa.
"Ừm, ta cũng nhớ nàng."
Lúc mọi người cho rằng Nguyệt Tương Dao sẽ đứng trên bờ vực vẫy tay chào lần cuối thì người đã không thấy, chỉ còn thấp thoáng hai thân ảnh lớn nhỏ khuất dần sau màn sương.
"Nha đầu này thiệt là! Ha ha!"
"Tỷ, chúng ta về bằng cách nào? Mai là hạn chót rồi!"Nguyệt Tinh Bảo gấp gáp hỏi. Lúc tới Ma Cung, hai người đã mất ba ngày đi đường, nếu bây giờ vẫn đi đường cũ thì sẽ không kịp mất.
"Đừng xem thường Đại tỷ của đệ chứ!" Nguyệt Tương Dao gõ đầu Nguyệt Tinh Bảo một cái. Chặng đi nàng chọn đi xe ngựa là vì không biết địa hình như thế nào, nhưng bây giờ biết rõ rồi còn sợ về không kịp sao? Đừng quên trong Long Quyển vẫn còn vài món đồ vẫn chưa có dịp sử dụng đấy.
"Thật sẽ về kịp?" Nguyệt Tinh Bảo ôm đầu mếu máo có chút không tin vị Đại tỷ trước mắt này.
"Hừ! Chờ xem!"
Với năng lực thích ứng nhanh và khả năng ghi nhớ chính xác địa hình, Nguyệt Tương Dao đã cưỡi trên con xe mô tô yêu quý của mình chạy xuyên đêm thành công chở Nguyệt Tinh Bảo về tới Nguyệt Phủ như đúng hẹn. Và từ đó về sau, Nguyệt Tinh Bảo không còn tin vào những điều Đại tỷ mình nói nữa, một lần và mãi mãi. Nhưng cũng từ đó, thay vì phải đi trên xe ngựa chậm chạp thì đứa trẻ nào đó đã hứng thú với "con ngựa sắt" của Nguyệt Tương Dao rồi.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
18:35 ngày 2/8/2019
Sorry mọi người vì đã chậm trễ. Nhưng mình chắc chắn truyện sẽ KHÔNG DROP. Mỗi lượt đọc/bình chọn/bình luận của các bạn đều là động lực đối với mình! Thanks!