Hài tử rơi nước mắt là chuyện Tiêu Lê Hoa không muốn chứng kiến nhất, nhưng thấy bộ dạng Cẩu Đản sấm chớp mà không có hạt mưa, còn có thái độ không thèm nói đạo lý, nàng thực không có chút đau lòng, không biết Dương Thủy Đào làm thế nào lại dạy hài tử thành như vậy? Cho dù Cẩu Đản là tôn tử duy nhất của Lý gia cũng không thể sủng ái thế, nhìn Cẩu Đản, Tiêu Lê Hoa càng cảm thấy hai hài tử nhà mình nhu thuận hơn nhiều, về sau càng phải thương bọn chúng hơn nhưng cũng không thể khiến cho bọn chúng biến thành như Cẩu Đản vậy.
Tiêu Lê Hoa còn đang suy nghĩ thì Dương Thảo đã nhíu đầu lông mày rồi nói: “Chờ xem, chỉ chốc lát nữa Dương Thủy Đào sẽ nhào qua đây ngay.”
“Đúng vậy a, Dương Thủy Đào rất thương nhi tử này của nàng, bất kể là ai sai nàng cũng đều cho rằng hài tử nhà nàng đúng, tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ là bình thường, nàng lại cũng đem hài tử nhà người ta mắng cho một trận. Nhưng mà nhìn mặt mũi của trưởng thôn nên không có người nào so đo cùng với nàng ta thôi.”
Trương Liên Hương nói, Đồng Tiền nhà nàng cùng đánh nhau với Cẩu Đản một trận, Dương Thủy Đào từng quở mắng Đồng Tiền, nàng cũng cãi nhau với nàng ta, cuối cùng vẫn là trưởng thôn ra mặt. Nàng chính là nhìn Dương Thủy Đào không vừa mắt, hai ngươi tuy không gặp mặt không đánh không mắng, nhưng không ai hòa nhã với người còn lại.
Dương Thảo nhíu mày nói: “Nếu cứ để cho nàng ta bao che a, hài tử dù tốt cũng bị chìu hư.”
Dương Thảo là con dâu trưởng của thôn trưởng, nhưng nàng lại không sinh ra nhi tử, kết hôn bao nhiêu năm chỉ có một nữ nhi, mà Dương Thủy Đào vừa vào cửa đã sinh ra tiểu tử mập mạp,lại là cháu ngoại vợ thôn trưởng, tất nhiên sống lưng cứng rắn, mà trượng phu Dương Thủy Đào là Dương Long lại là một người biết ăn nói, biểu hiện ra sự thông minh tài giỏi hơn đại ca Dương Hưng, cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ tương lai Dương Long sẽ tiếp nhận chức trưởng thôn, làm thôn trưởng kế nhiệm. Dù tương lai sau này huynh đệ có ở riêng, thì có thể là nhà lão đại phân ra, hai lão thôn trưởng sẽ ở cùng tiểu nhi tử.
Những năm này trong lòng Dương Thảo chịu không ít ủy khuất, ăn hết không ít thiệt thòi của Dương Thủy Đào, quan hệ chị em dâu càng không tốt.
Tiêu Lê Hoa dựa vào trí nhớ trong đầu biết rõ ràng rồi, hóa ra nhà nào cũng có cái khó ah, cũng không phải chỉ có mỗi Tạ gia mới có cực phẩm a, mà bây giờ nàng có thể đi ra ở riêng, đã quá hạnh phúc rồi.
Ngọc Nương lo lắng nói: “Tứ tẩu tử, nếu Dương Thủy Đào tới, phải nói như thế nào đây?”
Tiêu Lê Hoa cười nói: “Nói thẳng, chỉ là không để cho Cẩu Đản thò tay bốc trộm thịt trong chảo, là sợ hắn bị phỏng đấy, lại bắt hắn phải xin phép người lớn, thì chúng ta mới lấy cho hắn ăn, hắn không xin phép còn gào khóc đi ra ngoài cáo trạng. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Đúng vậy a, chuyện không phải như vậy sao? Nàng ta đến rồi thì nói cho nàng ta biết rõ hơn, xem nàng ta dạy dỗ nhi tử thế nào.”
Dương Thảo nói, nghĩ tới câu Tiêu Lê Hoa vừa nói đó chính là các nàng chiếm lý rồi, cũng dễ dàng hơn.
Tiêu Lê Hoa cười nói với đám hài tử ở bên ngoài cửa: “Các con muốn ăn đồ ngon không? Đến xin phép dì, ai xin phép thì được ăn, ai không xin phép thì giống như Cẩu Đản vừa rồi muốn giành ăn, không được ăn. Trẻ con thì phải ngoan, phải biết lễ phép.”
Mộc Đầu đã chạy tới đầu tiên ngẩng đầu nhỏ gọi một tiếng mẹ, sau đó nói một tiếng ăn, Tiêu Lê Hoa sờ đầu bé, từ bên cạnh cầm một cái bánh trứng gà ra, buổi sáng Ngọc Nương mang tới một ít bột mì, để cho Tiêu Lê Hoa làm thành bánh trứng gà, cũng không nhiều lắm là chuyên làm cho tiểu hài tử ăn. Tiêu Lê Hoa kẹp hai miếng thịt ở bên trong bánh trứng đưa cho Mộc Đầu ăn. Mộc Đầu cắn một cái, hai mắt lập tức cười thành nguyệt nha.
Đồng Tiền cũng lập tức chạy tới, kêu một tiếng Tạ tứ thẩm, Tiêu Lê Hoa liền cho bé một cái, sau đó Thạch Đầu Tiểu Nguyệt cũng đi tới, những hài tử khác thấy vậy toàn bộ chạy đến, Xuyên Tử và Tỏa tử cũng ở trong đó, mặt khác còn có mấy hài tử trong thôn,Tiêu Lê Hoa cũng không quản cha mẹ bọn chúng hôm nay có tới hay không, toàn bộ mỗi người một cái. Nhìn những hài tử này ăn như hổ đói, trong lòng nàng rất vui vẻ.
Ba người Trương Liên Hương nhìn thấy, cảm thấy lúc Tiêu Lê Hoa cười thật sự rất đẹp.
Chẳng được bao lâu Dương Thủy Đào đã chạy đến rồi, kết quả nhìn một phòng hài tử ăn mặt mày hớn hở, nàng nhịn lại cơn tức hỏi Tiêu Lê Hoa sao không cho Cẩu Đản ăn mà lại chỉ cho những hài tử này ăn.
Kết quả lại bị Tiêu Lê Hoa nói dăm ba câu á khẩu không trả lời được.
Mà bởi vì lúc nàng đến kéo theo không ít người, tất cả mọi người cùng tiến vào sân nhỏ xem náo nhiệt, lúc này nghe xong,lại nhìn những ghài tử đang ăn bánh trứng gà kia, nghĩ lại bộ dáng ngang ngược ngày thường của Cẩu Đản, toàn bộ đều biết Tiêu Lê Hoa nói chính là sự thật rồi. Người nhà có mấy đứa bé ở trong đó ăn bánh đối với Tiêu Lê Hoa rất hài lòng, tuy không muốn đắc tội Dương Thủy Đào cũng ở trong đám người nói vài câu công đạo.
Dương Thủy Đào bởi vì nghĩ đến lão công sau này tiếp nhận chức thôn trưởng của công công cho nên cũng không muốn cãi lộn làm hư mất hình tượng, chỉ có thê lôi kéo Cẩu Đản đi.
Cẩu Đản lại không nỡ bánh trứng gà, hắn ngửi thấy mùi thơm người khác ăn, hắn cũng muốn ăn.
Dương Thủy Đào thấy Cẩu Đản kêu to la hét chỉ có thể quay lại hỏi xin bánh trứng gà, Tiêu Lê Hoa không để ý tới nàng nhìn Cẩu Đản nói: “Muốn ăn bánh trứng gà, thì gọi người lớn xin phép nói cháu muốn ăn cái gì, nếu không sẽ không cho, ta thích hài tử biết lễ phép.”
Tiêu Lê Hoa cho hắn một cái, bên trong bỏ thêm gan bung, Cẩu Đản ăn liên tục nói ăn ngon, bực bội trên mặt mất hết đi, mặt mày hớn hở mà bỏ lại Dương Thủy Đào chạy đi tìm tiểu đồng bọn rồi.
Mọi người đứng ở cửa ra vào cùng nở nụ cười, sau đó nhìn Tiêu Lê Hoa làm đồ ăn đều khen, ngửi thấy mùi hương ngay cả những người lớn bọn họ đều nhịn không được nuốt nước miếng rồi, lại nghĩ Tiêu Lê Hoa bây giờ quả thực đổi tính rồi, nguyện ý làm những đồ ăn ngon như vậy cho khách ăn, đợi đến khi nghe nói toàn bộ những món này là Tiêu Lê Hoa làm thì nhao nhao thảo luận không ngờ Tiêu Lê Hoa còn có tay nghề này.
Có người thấy trên mặt Tiêu Lê Hoa đầy tươi cười, thì đánh bạo nói về sau trong nhà có việc thì xin mời nàng đi qua làm bàn tiệc, Tiêu Lê Hoa cười đáp ứng, việc này là chuyện vẻ vang, người ta nguyện ý mời nàng, nàng cũng nguyện ý, đến lúc đó có nhân duyên tốt còn có thể cầm chút lợi lộc a, chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện a.
Một người mở đầu, những người khác cũng nhao nhao mở miệng, trong thôn này, nữ nhân nấu cơm ngon cũng có nhưng mà có thể làm thức ăn vừa thơm vừa đẹp lại ngon như vậy thì không có, cho nên vì bàn tiệc đẹp mắt, mời Tiêu Lê Hoa là tốt nhất. Bọn hắn thấy Tiêu Lê Hoa toàn bộ đồng ý đều cười đi ra.
Trong lòng Dương Thủy Đào buồn bực, không ngờ Tiêu Lê Hoa té ngã một cái liền tốt hơn trước, hết lần này tới lần khác nàng ta là người đẩy Tiêu Lê Hoa ngã đấy, bây giờ nhìn thấy Tiêu Lê Hoa được những người kia khen ngợi, trong lòng nàng ta thật sự hối hận lúc ấy tại sao lại đẩy làm gì.
Dương Thủy Đào nghĩ ngược lại, muốn nhìn xem đồ ăn có thật sự ăn ngon không, nên nàng ta vẫn chưa có đi, dù sao cũng có mời cả nhà bọn hắn.
Thoáng cái đã tới buổi trưa rồi mọi người đều đã đến đủ, Tạ Hữu Thuận vốn có mời cả nhà thôn trưởng tới, sau đó cả nhà Tạ gia đến rồi. Vương Đại Sơn cùng Tạ Khánh Phong cũng tới.
Đến không ít người, xếp đặt ba bàn, hài tử một bàn, nữ nhân một bàn, sau đó nam nhân một bàn.
Ba người đến hỗ trợ toàn bộ không có ngồn bàn, chỉ giúp đỡ mời người ta ngồi.
Tử thị bớt thì giờ tới nói chuyện với Tiêu Lê Hoa, nàng xẩu hổ nhỏ giọng nói: “Tứ đệ muội, không thể giúp đỡ muội được, thật sự là xin lỗi hai người.”
” Nhị tẩu, tẩu không cần phải nói ta hiều mà! Tẩu đối với chúng ta tốt thế nào, ta đều nhớ kỹ. Đợi về sau nhà tẩu ở riêng chúng ta mới thân cận hơn.”
Tiêu Lê Hoa vừa mới nhìn thấy Uông thị trừng Tử thị, đã biết rõ Uông thị hận bọn họ rồi, không cho người trong nhà tới hỗ trợ. Có điều bà ấy không biết mấy người Tử thị đã sớm đưa lễ tới rồi. Tiêu Lê Hoa nghĩ Uông thị thật đúng là càng già càng không hiểu chuyện rồi, nào có huynh đệ trong nhà mời khách lại để cho người ngoài hỗ trợ, toàn bộ người trong nhà lại đều ngồi đó làm khách hay sao? Để người khác nhìn thấy cười cho hả? Nhìn một cái đã biết rõ địa vị của Uông thị ở Tạ gia, không biết nghĩ thế nào mà vẫn an ổn ngồi ở vị kia.
Mọi người đối với cái bàn tiệc này đều vô cùng vừa lòng, nhất là ăn ruột già xào lăn cùng gan bung hành tây kia, đều nói tay nghề của Tiêu Lê Hoa so với đầu bếp làm còn ngon hơn.
Uông thị Phương thị Lý thị ba người đều rất không vui, không ngờ Tiêu Lê Hoa đáng chết này có tay nghề tốt như vậy mà mấy năm qua lại làm thức ăn khó ăn thế, là cố ý đó! Ba người một người vừa hát vừa quát rõ ràng khoa trương nói đến chuyện này, muốn cho thôn trưởng cùng đám người Vương Đại Sơn và Tạ Khánh Phong biết rõ Tiêu Lê Hoa lười như thế nào, nói xong lại nói đến Tiêu Lê Hoa làm như vậy là có chủ tâm muốn ở riêng. Còn nói có thể mua nhà ở có thể làm bàn tiệc tốt như vậy thì trong tay còn để dành được bao nhiêu tiền riêng, càng nói càng kích động, cuối cùng các nàng đều tin là thật rồi.
Dương Thủy Đào ở bên hát đệm, nàng làm đồ ăn có tiếng là tay nghề tốt ở trong thôn, nhưng mà vừa rồi cha chồng khen Tiêu Lê Hoa tay nghề tốt, rõ ràng là nói còn tốt hơn nàng, nàng không phục.
“Tứ đệ nào có tiền riêng, hắn là người đem toàn bộ bạc nộp cho trong nhà nhiều nhất, hắn không có khả năng còn dự. Mẹ, đại tẩu, Tam đệ muội, các ngươi ăn cơm nhanh đi.”
Tạ Hữu Thái nói lời này, cho thấy bình thường hắn không nói nhiều lắm nhưng cũng không phải là không dám nói lời nào cả.
Trương Liên Hương ở một bên nói: “Bạc kia là chúng ta cho mượn, về phần mấy bàn tiệc này, các ngươi nhìn xem ngoại trừ những thịt cùng trứng gà, có thể có cái gì đáng tiền sao? Tạ Tứ đệ muội tay nghề tốt mới có thể làm ra cái bàn tiệc này.”
Thôn trưởng ở một bên nhẹ gật đầu, giúp đỡ nói một câu.
Thôn Trưởng đều đã lên tiếng, Tạ Phát Tài cũng không thể rụt lại ở một bên rồi, cũng nói mấy câu, mấy người Uông thị chỉ có thể ngoan ngoãn, cúi đầu miệng lớn dùng bữa, bộ dạng như hận không thể đem cả bàn tiệc toàn bộ ăn sạch, muốn đem một nhà Tạ Hữu Thuận ăn hết, Tiêu Lê Hoa nhìn thấy lắc đầu, ngẫm lại đã ở riêng rồi, nếu không sẽ sống một ngày như mười năm. Mỗi ngày bị tức giận như vậy còn có thể suy nghĩ cách kiếm tiền sao?
“Trong nhà có ai không?”
Thời điểm này có người ở bên ngoài kêu, Tiêu Lê Hoa vội vàng đi mở cửa, vừa mở cửa ra nhìn thấy bên ngoài một nam nhân không đến 30, trong đầu nàng thoáng cái nhớ lại người này, trong nội tâm nhảy dựng vì người này chính là ca ca của Tiêu Lê Hoa.
Quan hệ của Tiêu Lê Hoa cùng với người nhà cũng không tốt, ngoại trừ ngày tết cơ hồ cũng không có qua lại gì, mà cho dù trở về, mỗi lần Tiêu Lê Hoa đều phải ồn ào một trận, người Tiêu gia đến rồi, Tiêu Lê Hoa cũng muốn làm ầm ĩ tiếp. Số lần nhiều, ngược lại Tiêu Lê Hoa còn về nhà mẹ đẻ, nhưng người của Tiêu gia ít khi đến.
Tiêu Lê Hoa ngẫm lại nguyên chủ thật là đồ ngu, gây chuyện như vậy có gì tốt đâu? Hơn nữa ở trong trí nhớ của nàng, đối với người nhà mẹ đẻ cũng không có hận ý gì, bởi vì đối với nàng mà nói, người Tiêu gia có một đứa con gái giống như Tiêu Lê Hoa vậy quả thật không may, bọn hắn tìm cho nàng được một nhà chồng gả đi coi như không tệ, ít nhất không có đem nàng bán, cũng không có đồng ý để nàng đi làm tiểu thiếp. Bọn hắn đều cho rằng Tiêu Lê Hoa chỉ vì còn trẻ vô tri, nghe theo ý nàng chính là hại nàng, cho nên bọn hắn quyết tâm đem nàng gả đi, tránh để Tiêu Lê hoa ở đó để lại thanh danh không tốt.
Nhà mẹ đẻ như vậy, Tiêu Lê Hoa thật sư chán ghét không nổi, chỉ là quá bất ngờ, thoáng cái liền có chút không biết phải thân cận như thế nào, nhìn thấy nam nhân trước mặt nhất thời không nói chuyện.