Xuyên Qua Lộ Tuyến Đặc Biệt

Chương 9: Đùa với lửa!



Quang não của Trần Ô Lâm hiện lên màn hình cuộc gọi từ Sasha, Trần Ô Lâm xoa xoa con mắt rồi mở máy.


"Sasha, lâu rồi không gặp."


"Otta! Tớ nhớ cậu lắm đó, cậu không biết ở đây thật tẻ nhạt bao nhiêu khi không có cậu. Tớ ước gì Otta cũng có thể nhập học chung với tớ." đôi mắt to tròn của Sasha buồn bã đầy ủy khuất nhìn Trần Ô Lâm.


"Được rồi, công việc học tập của cậu thế nào? Có tìm được bạn mới không?" Trần Ô Lâm buồn cười chịu thua trước tính cách ỷ lại của Sasha. Rõ ràng khi hành xử bên ngoài Sasha cực kì thành thục và bình tĩnh, nhưng đứng trước mặt Trần Ô Lâm lại như con cừu non dễ bị bắt nạt thế này. Hai hình ảnh tương phản chẳng ăn nhập gì với nhau cả!


"Tớ đã đứng nhất bảng ngành thiết kế cơ giáp hệ, còn giành được học bổng loại xuất sắc nữa. Otta thấy tớ tuyệt vời không?" Sasha nâng cao cằm tự mãn nói.


"Ha ha... tuyệt lắm!" Trần Ô Lâm run run khóe miệng nén kích động, Sasha thật sự là chuẩn kiểu Nữ vương ngạo kiều thụ luôn! Nhìn yêu chết đi được!


"Sasha, vài tháng sau tớ sẽ đi thi xét tuyển Học viện Quân sự Hoàng gia Rinus, tớ không khẳng định được bản thân sẽ đậu được kì thi... chẳng qua là muốn báo trước cho cậu chuyện này." Trần Ô Lâm nghiêm túc nói ra quyết định của mình.


"Otta đừng tự ti, cậu chắc chắn sẽ đậu mà! Sasha luôn chờ tin tốt của cậu, nếu cần thứ gì cứ gọi cho tớ nha!" Sasha vui mừng kích động nhảy dựng lên, trong lòng tràn ngập hân hoan và phấn khởi. Otta hắn cố gắng thi vào trường này, như vậy quãng thời gian dài phải gọi điện qua quang não sẽ nhanh chóng kết thúc, hắn thật nhớ nhung mái tóc nâu mềm mại của Otta...


Sasha không biết rằng, suy nghĩ của bản thân mờ ám tới cỡ nào, mặc dù đã trải qua phương thức 'giáo dục' cực kì đặc biệt của các quý tộc, nhưng Sasha vẫn như vậy đơn thuần, ngây ngô nhất trong khu F. Có người nói IQ của Sasha cao bao nhiêu thì EQ lại thấp bấy nhiêu, nếu hắn không phải được sự bảo vệ và chăm sóc của Otta, có lẽ hắn đã bị bùn lầy của khu F vùi lấp từ lâu.


Trần Ô Lâm sau khi đối diện với người bạn dương quang rực rỡ kia, tâm trạng của cậu cũng tốt hẳn lên. Trong lòng âm thầm quyết tâm, tuyệt đối phải vào được ngôi trường đó! Bé thụ Sasha đang rất kì vọng và tín nhiệm cậu, Trần Ô Lâm cũng không thể bỏ lỡ nguồn tư liệu quý giá xung quanh Sasha.


Kịch tình trường học! Chỉ huy hệ, thiết kế hệ,... cùng nhau tương ái tương sát! Bầu không khí đó thật sự tràn ngập màu hồng biết bao!!!!


Trần Ô Lâm run run che khóe miệng kiềm chế phấn khích quá độ, cậu tóm lấy con gấu bông ôm chặt cười phá lên như bị bệnh dại. Hãy thông cảm cho một hủ nam như cậu, mỗi lần tưởng tượng đến kịch tình kích thích lại không kiềm lòng được.


"L... Lâm... thịt..." Green buồn bực xoa cái bụng không ngừng kêu rột rột, Green cực kì không thích thứ đồ vật gọi là quang não kia, nó luôn chiếm hết mọi sự chú ý và thời gian của Trần Ô Lâm.


Những ngày đầu tiên Trần Ô Lâm còn kiên nhẫn giảng dạy và mang bữa tối cho Green đều đặn, sau khi mua người máy bảo mẫu rồi Trần Ô Lâm liền lao đầu vào viết tiểu thuyết và làm việc bán thời gian.


"Đừng có làm nũng nữa, nhóc cần gì thì cứ nói cho Campy là được!" Trần Ô Lâm duỗi lưng ngáp dài một hơi nói, tuy cuộc sống hiện tại rất bận rộn, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng thoải mái và yêu thích. Campy là tên của người máy bảo mẫu Trần Ô Lâm vừa mới mua, tuy giá thành có hơi mắc nhưng so với đống thịt tươi kia vẫn còn rẻ chán. Cậu cũng không cần phải tốn thời gian làm bảo mẫu của quái vật nhỏ Green nữa.


Green phồng má nhìn Trần Ô Lâm mệt mỏi nhảy lên giường tính mở quang não vào thế giới ảo, hắn lao tới quăng con gấu bông thật xa, ôm chặt lấy Trần Ô Lâm nhai nhai ngậm ngậm mái tóc nâu của cậu.


"Nhóc khốn khiếp, đã nói bao nhiêu lần là không được gặm tóc tao rồi?" Trần Ô Lâm phẫn nộ đến mức thay đổi cả xưng hô, không biết tên nhóc quái vật này đã lần thứ mấy trong tuần làm mái tóc của cậu ướt nhèm nhẹp nước miếng. Trần Ô Lâm đôi khi hoảng sợ suy nghĩ, có khi nào tóc của cậu bị độc tính của nhóc Green mà trụi hết không đây!


Sau khi tống Green xuống nhà kho, Trần Ô Lâm gội sơ mái tóc của mình, tiếp tục hoàn thành công việc đang dang dở, mong là Mai Foling không giận cậu vì đã tới trễ hẹn. Bước đi theo lộ tuyến quen thuộc, Trần Ô Lâm đi tới cửa tiệm Đường Viên Quán trong khu sách.


"Chào buổi sáng, Mai. Xin lỗi vì đã tới trễ, tớ gặp một chút phiền phức trong nhà." Trần Ô Lâm cười cười thành thật thú nhận tội lỗi của mình.


"Hi hi, thật ra có một vài độc giả đặc biệt muốn gặp cậu thôi, một trong số họ rất không hài lòng về việc cậu tới trễ đó." Mai Foling nhếch môi cười gian xảo như hồ ly.


"Đặc biệt?" Trần Ô Lâm ngẩn người ra, cái gọi là 'đặc biệt' từ miệng Mai Foling nói chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.


[Cảnh báo: đã phát hiện mảnh hồn hệ Hỏa, yêu cầu kí chủ khẩn cấp truy tìm.]


"!!!"


"Olla Mo Mo chính là mày sao?" một bóng người rực đỏ từ đằng sau lưng Trần Ô Lâm bất chợt xuất hiện, mặt mày âm trầm tràn đầy phẫn nộ và tức giận nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lục sắc đó như muốn thiêu đốt người đối diện.


Trần Ô Lâm sắc mặt hơi thay đổi, đây là người giữ mảnh hồn sao? "Tôi có quen biết anh?"


"Không thể nào! Làm sao ta có thể quen biết một tên tiểu nhân vô sỉ như ngươi?" thiếu niên tóc đỏ vẻ mặt đầy khinh bỉ cùng chán ghét, giống như trong mắt hắn, Trần Ô Lâm là một thứ rác rưởi buồn nôn. Hắn kiêu ngạo hất cằm "Nói cho ngươi biết, ta là Fire_King, tài khoản nằm trong top đầu những cơ giáp giả mạnh nhất của thế giới ảo." ngắt quãng câu nói, Fire_King lôi ra cuốn tiểu thuyết ảo bị nhàu nát, Trần Ô Lâm có thể nhìn thấy rất rõ ảnh bìa của cuốn truyện.


Đó là bộ tiểu thuyết 'Rung động đầu tiên của ngạo kiều công tử.' mà cậu vừa mới phát hành, kể về cuộc tình của nhân vật chính thụ- FiredKing và nhân vật chính công- Eritter gặp nhau trên thế giới ảo và trở thành đối thủ một mất một còn, mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa, nếu không đấu đá thì là chửi bới. Nhưng đừng quên, trên đời này có một thứ tình yêu gọi là 'yêu nhau lắm, cắn nhau đau'. Sau khi trải qua n kịch tình với các dàn nhân vật quần chúng, bánh bèo nữ phụ, bạch liên hoa nam phụ, cả hai ghen tuông giận hờn vu vơ liền biến thành tình yêu nồng nàn. Đoạn kết của câu chuyện, Trần Ô Lâm đã cho cả hai gặp mặt nhau ở ngoài đời, một khung cảnh tràn ngập hường phấn đã diễn ra.


Các độc giả của Trần Ô Lâm rất thích kết thúc mở này. Tùy theo suy nghĩ của mỗi người, các độc giả sẽ tự tưởng tượng ra thân phận ngoài đời của Công và Thụ. Có người suy đoán những viễn cảnh nóng bỏng về sau, điển hình như các hủ nữ đen tối sẽ nghĩ cả hai lên giường và làm từ A đến Z, hay trong sáng hơn thì bắt đầu hẹn hò như những cặp tình nhân thực thụ.


Được rồi, có lẽ đã có người tới đây đòi nợ, Trần Ô Lâm cứ nghĩ cảnh sát sẽ tìm đến đầu tiên chứ!


"Xin chào, nghe danh đã lâu! Anh có chuyện gì muốn gặp tôi sao?" Trần Ô Lâm cực kì tỉnh bơ nói, dù cậu biết rất rõ nguyên nhân mà Fire_King tới đây.


"Mày còn hỏi là có chuyện gì? Cái loại văn chương xuyên tạc này, mày đã bôi bẩn thanh danh của tao mà còn dám mặt dày như vậy?" Fire_King mặt đỏ bừng bừng la lên.


"Ồ? Nếu tôi nhớ không lầm, trong tác phẩm chỉ có nhân vật tên là Fired_King, mà tên của anh lại là Fire_King thì có liên quan gì tới nhau chứ?" Trần Ô Lâm hả hê cười trong bụng, cậu đã muốn nói lời này từ rất lâu.


Fire_King ngược lại không nghẹn ứ máu vì lời phản kích của Trần Ô Lâm, hắn nhếch môi cười lạnh "Hừ, quả nhiên chỉ có giỏi ngụy biện!"


Hắn nắm lấy cổ áo của Trần Ô Lâm đầy thô bạo, đôi mắt trừng lớn như bắn ra tia lửa "Mày đùa nhầm người rồi Olla, tao có đủ khả năng để xóa hết toàn bộ tài khoản của mày ra khỏi thế giới ảo chỉ bằng một cú điện thoại. Mày nghĩ rằng chỉ cần sửa lại tên một chút là có thể chối cãi sao?"


Trần Ô Lâm mặt mày có chút tái nhợt, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đầy ương ngạnh nói "Nếu tôi kiên quyết chối cãi, dù anh có xóa tài khoản bao nhiêu tôi cũng có thể làm lại bấy nhiêu lần. Tạo một chục tài khoản phụ rất đơn giản còn gì?"


"Tốt lắm!"


Fire_King thả cổ áo ra, mỉm cười tàn nhẫn nói "Thế không bằng chúng ta cùng cá cược đi, nếu mày thắng, tao sẽ ngoan ngoãn không làm phiền mày nữa. Còn nếu mày thua, mày phải thủ tiêu cái bộ tiểu thuyết buồn nôn đó, và còn... cấm viết ra thứ gì đó có nội dung giống giống với hình tượng của tao."


"...cá cược cái gì?" Trần Ô Lâm nghi ngờ hỏi.


"Đương nhiên là cá cược điều khiển cơ giáp rồi!"