Phi Yến lập tức đi tìm Hứa lão phu nhân, mầy ngày gần đây bà ở trên núi ăn chay niệm phật cầu cho cháu gái mình kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tốt, sẽ không phải gặp bất hạnh như thế này nữa.
Nhìn thấy Phi Yến bà cũng không bất ngờ, trước đó khi Phi Yến đến Hứa gia điều tra hai người cũng đã gặp mặt vài lần. Nhưng thấy Phi Yến muốn gặp riêng mình thì bà lại hơi khó hiểu, bà biết, vụ án này chưa được phá.
Phi Yến thỉnh lão phu nhân rồi ngồi đối diện bà.
Hứa lão phu nhân khó hiểu: “Vụ án này có đầu mới mới rồi sao?”
Phi Yến gật đầu: “Có nhưng có vài nghi hoặc ta muốn xin lão phu nhân giải thích.”
Lời này lại càng làm Hứa lão phu nhân khó hiểu.
“Chúng ta đã tìm được vài manh mối chứng thực chuyện lần này các vị tiểu thư gặp phải chuyện không may là do người Bộ Hình gây nên để đả kích người cạnh tranh. Chắc người cũng biết vị trí Thượng thư Bộ Hình đang để trống.”
Hứa lão phu nhân nghe Phi Yến nói xong thì giật mình nhìn nàng: “Vì đả kích người cạnh tranh? Là ai, là ai ác độc như vậy, có bản lĩnh thì so công trạng, sao có thể làm như thế.” Bà tức giận đến run cả người.
Lúc này tất cả mọi người đã được cho lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người mà thôi.
“Chúng ta nghi ngờ là Lâm đại nhân, Hứa lão phu nhân hiện giờ trừ vài người chúng ta thì không ai biết. Hôm nay nói thật với người như vậy cũng là vì mong được người hỗ trợ.”
Nghe được là Lâm đại nhân, Hứa lão phu nhân như bị rút hết sức lực, bà thều thào: “Là nghiệt, là nghiệt a. Ta đã nói người này không tin được nó lại không nghe, không nghe a, đến cuối cùng lại hại đứa cháu gái đáng thương của ta, nghiệt duyên a!”
Phi Yến nghe bà nói vậy thì mắt hơi lóe lên.
Bình thường sẽ không ai nói mối quan hệ với một nam nhân là nghiệt duyên.
“Lão phu nhân, hơn nữa ta có thể nói cho người một bí mật lớn nhưng chỉ mong người hỗ trợ.”
Lão phu nhân mờ mịt nhìn Phi Yến, một lúc sau, trong mắt bà đã đầy oán hận.
“Bí mật gì, cần hỗ trợ gì?”
“Ta muốn biết tại sao Lâm đại nhân hận nhà người. Lần này các tiểu thư bị vũ nhục là vì đả kích phụ thân bọn họ nhưng bọn họ đều còn sống, chỉ có cháu gái người là chết, tuy nói là tự sát nhưng ta lại thấy chưa chắc nguyên nhân đã là vậy, nhất định Hứa gia có thù oán với ông ta.” Trước khi đến Phi Yến đã nghĩ xem nên nói gì là tốt nhất để Hứa lão phu nhân nói ra chuyện năm đó rồi.
Hứa lão phu nhân nghe nàng nói như vậy cũng không thể hiện thái độ bất ngờ gì, điều ấy làm Phi Yến tin tưởng quả nhiên hai nhà có vấn đề.
Nhưng bà ấy cũng chưa hồ đồ: “Nhưng không phải con gái hắn ta cũng chết sao?”
Phi Yến miễn cưỡng nâng khóe miệng: “Nếu ta nói bí mật của ta chính là đó không phải con gái ruột của ông ta thì người tin chứ?” Tuy rằng Triệu Triết Nam cũng đã phủ nhận quan hệ của ông ta và Lâm phu nhân nhưng Phi Yến vẫn quyết định nói như vậy, ít nhất sẽ kích thích Hứa lão phu nhân.
“Cái gì?” Lần này quả thật Hứa lão phu nhân cực kỳ giật mình.
“Không phải con gái ông ta hơn nữa người cũng chưa chết. Chúng ta đã kiểm tra quan tài, đó không phải Lâm Chỉ Tình.”
Lão phu nhân lại như bị ai đó đánh cho một gậy thật mạnh: “Không phải con gái hắn ta, không phải con gái hắn ta…….” Hứa lão phu nhân run rẩy bưng chén trà trên bàn.
“Vậy nó là… nó là… nó là… cháu gái của ta……” Hứa lão phu nhân rơi lệ.
Phi Yến cũng bị kinh ngạc, cháu gái bà ấy ư? Xảy ra chuyện gì thế này?
“Hứa lão phu nhân, rốt cuộc là đã xảy ra là chuyện gì? Sao Lâm Chỉ Tình lại là cháu gái người? Lâm phu nhân và Hứa đại nhân có quan hệ gì sao?”
Hứa lão phu nhân tựa như đã tỉnh táo lại: “Vừa rồi…. vừa rồi ta hơi thất lễ, lớn tuổi rồi hay nói bừa.”
Phi Yến cười như không cười: “Hứa lão phu nhân nói gì vậy?”
Nhưng bây giờ Hứa lão phu nhân lại không chịu nói thêm bất kỳ điều gì, một lòng giả như vừa nãy mình nói vậy, kiên quyết không bàn bạc gì thêm với Phi Yến nữa.
Phi Yến cũng không ép buộc bà ấy, chỉ thản nhiên nói: “Manh mối về vụ án hái hoa tặc ta không có nhiều lắm nên cần đến đây hỏi ý người, nhưng vụ án hai mươi năm trước Triệu Triết Nam vũ nhục Lâm Vinh Trăn thì ta đã có manh mối lớn rồi, con trai người có vai trò gì trong đó ta tin người biết rõ. Đúng vậy, ta chỉ hoài nghi, ta không hề có chứng cứ, nhưng đừng quên cha ta là Bàng Thái sư, người cảm thấy việc cha ta bóp chết Hứa đại nhân có dễ dàng như bóp chết một con kiến không?”
Nói xong nàng lập tức rời đi.
Trên đường xuống núi Bàng Thống khó hiểu hỏi: “Sao lúc nãy muội phải nói vậy, muội không sợ bà ta sẽ nói cho Hứa đại nhân rồi bọn họ chó cùng rứt giậu à….. Muội biết, muội cố tình làm vậy, lấy mình làm mồi nhử?” Nghĩ ra đều này hắn liền tức giận chất vất.
Phi Yến cười: “Nếu ông ta ám sát muội thì chúng ta nắm được đằng chuôi rồi còn gì, ca ca nói xem ông ta có nói ra chân tướng hay không đây?”
Bàng Thống cảm thấy mình bị người muội muội này làm tức chết rồi: “Hôm qua muội nói những câu kia đều là lừa mọi người đúng không, từ đầu muội đã muốn làm thế rồi đúng không?”
“Hì hì…” Phi Yến giả vờ cười ngây ngô.
“Muội nghĩ cũng đừng nghĩ, không được, ta sẽ không để muội tự chuốc nguy hiểm.”
“Ca, muội không có gì nguy hiểm đâu mà. Yên tâm đi, mọi việc muội đã chuẩn bị chu toàn rồi, huynh giúp muội đi mà…….”
Giống như những gì Phi Yến đã nghĩ, quả nhiên ban đêm khi Bàng Thống và Phi Yến đang hồi phủ thì gặp sát thủ. Nhưng may mà bọn họ đã sớm có chuẩn bị, những tên sát thủ này đều bị bắt.
Phi Yến cũng không úp mở, biết những người này rất có thể tự sát liền trực tiếp nói với bọn họ, chạy được hòa thượng không chạy được miếu. Nếu bọn họ chết nàng cũng sẽ điều tra rõ thân phận từng người rồi trừng phạt người nhà bọn họ, nàng nói được thì làm được.
Nhìn bộ dáng tàn nhẫn của nàng, những người này đều trở nên thành thật.
Ngay trong đêm đó, Hứa đại nhân và Hứa lão phu nhân đều bị tróc nã quy án.
Nhìn thấy Phi Yến tươi cười rạng rỡ, Hứa lão phu nhân chợt hiểu ra tất cả là mưu kế của nàng.
“Ta vốn nghĩ giết ngươi thì sẽ xong xuôi mọi chuyện không ngờ lại mắc bẫy của ngươi.” Sắc mặt Hứa đại nhân tái nhợt.
“Hứa đại nhân, nói đi. Chỉ cần ông nói ra tất cả mọi chuyện năm đó, ta có thể không truy cứu chuyện ông ám sát ta. Nhưng nếu không nói thì ông biết kết cục của mình rồi đấy.”
Hai mẹ con Hứa gia ngồi bệt xuống đất: “Ha ha ha, dù nói ra thì không phải cũng chỉ có một con đường chết.”
Lúc này đèn đuốc sáng trưng cả đại sảnh.
“Có lẽ vậy, nhưng còn mẹ ông, bà lớn tuổi như vậy rồi, chẳng nhẽ ông nhẫn tâm để bà chịu khổ?”
Hứa đại nhân quay đầu lại nhìn mẹ mình tóc đã hoa râm, thở dài: “Ta định giết cô trước rồi mới xử lý tên họ Lâm.”
Thấy ông ta chịu nói, rốt cuộc mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Hai mươi năm trước, hai mươi năm trước ta và Lâm đại nhân là đồng liêu, có một lần đến Lâm gia dự tiệc, không hiểu tại sao sau khi uống mấy chén rượu lại phát hiện mình làm bẩn Lâm phu nhân. Ta vốn muốn tự sát tạ tội nhưng Lâm đại nhân lại ngăn ta, ông ta nói Lâm phu nhân vốn không trong sạch nói nàng ấy và Triệu Triết Nam cấu kết đã bị ông ta bắt được mấy lần. Khi đó ta mới biết nỗi khổ của ông ấy.”
“Cho nên ông hãm hại Triệu Triết Nam?”
“Ta không hề hãm hại hắn ta, chúng ta thật sự đã bắt được hắn, cũng không biết hắn đắc tội với ai mà bị người ta hãm hại. Ta đã định giải quyết theo luật pháp nhưng Lâm đại nhân lại nói trong lòng Lâm phu nhân chỉ có một mình hắn ta. Có lẽ các người không biết, từ đêm hôm đó ta đã thích nàng. Nghe lời Lâm đại nhân nói ta vô cùng ghen tỵ cho nên ta lén giấu tài liệu quan trọng còn đưa lão thái y đi và không ngừng tra tấn hắn ta nhưng không phải là do ta hãm hại.”
“Lâm phu nhân và Triệu Triết Nam không như ông nghĩ.” Phi Yến bình tĩnh nói cho ông ta.
Hứa đại nhân cười khổ: “Hôm qua… sau khi ngươi xuống núi, mẫu thân đã gọi ta, nói với ta Lâm đại nhân không đáng tin. Nam nhân có thể chịu được loại chuyện đấy tuyệt đối không đơn giản nhưng ta vẫn không tin, hôm qua ta cũng mới biết Lâm Chỉ Tình không phải con gái Lâm đại nhân, ta nghĩ nó có thể là con gái ta. Ta định giải quyết cô trước rồi giải quyết Lâm đại nhân, ta không muốn nói đến chuyện năm đó, ta không muốn Quyên Như bị người đời phỉ nhổ.”
“Vậy ông có nghĩ tới chuyện giải oan cho con gái mình không, nàng ấy bị người ta hại chết biết tìm ai mà kêu oan.” Sở Sở đau lòng nói.
“Ta thật không ngờ, thật không ngờ là ông ta. Ông ta có thể nhẫn tâm như thế chỉ vì chức vị Thượng thư ư? Dù ông ta có đả kích chúng ta, chúng ta cũng vẫn có thể ngồi lên vị trí đó.” Thật ra Hứa đại nhân cũng thấy hơi khó hiểu.
“Nếu ông ta tìm được kẻ gọi là hái hoa tặc thì sao. Hứa đại nhân, ông cũng là người trong Bộ Hình, ông nói cho ta biết, Ngụy Vân đang ở đâu?”
Con gái bọn họ đều xảy ra chuyện là một đả kích vô cùng lớn với họ, mà nếu Lâm đại nhân tìm được kẻ gọi là hái hoa tặc vậy thì không chỉ có công mà còn có ơn với bọn họ, dù ông ta có ngồi lên vị trí Thượng thư, bọn họ cũng sẽ toàn lực trợ giúp.
Dù sao ông ta cũng tìm được kẻ hại con gái họ.
Hứa đại nhân cũng là người Bộ Hình nên chỉ cần suy nghĩ chút là hiểu ngay: “Ông ta chọn Ngụy Vân à? Thật ra ta cũng không biết sao hắn ta lại biến mất nhưng ta biết nếu không có người trong đó thì hắn ta không chạy được. Cô đừng tưởng Bộ Hình tường đồng vách sắt, chỉ cần ra giá vừa ý, hàng năm vẫn để chạy vài tên.” Đây là quy tắc ngầm của bọn họ, nếu không cũng không có đất đai phủ đệ bây giờ.
Nghe ông ta nói như vậy, tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, nha môn mà cũng có chuyện này.
Hứa đại nhân đã nói ra mọi việc, ông ta cũng nghi ngờ Lâm Chỉ Tình là con gái mình, dù sao ngày tháng cũng phù hợp.
Phi Yến chưa từng nghĩ mọi chuyện là như vậy, Bọn họ nghĩ Lâm Chỉ Tình là con gái Triệu Triết Nam nào ngờ lại có khả năng là con gái Hứa đại nhân.
Chuyện Hứa đại nhân này bọn họ đều tạm thời che giấu, dù sao cũng không thể đánh rắn động cỏ, dù còn vài điều chưa rõ nhưng đại khái đã biết gần hết rồi.
Mọi chuyện sau đó cũng khá thuận lợi.
Ai cũng không ngờ là tìm được Ngụy Vân, điều này làm tất cả mọi người đặc biệt hưng phấn. Tìm được Ngụy Vân rồi thì ít nhất Lâm đại nhân sẽ không thể tiếp tục diễn trò được.
Ngụy Vân bị giấu trong một ngôi chùa, nếu khong phải thị vệ trưởng cẩn thận có lẽ đã bị bỏ qua.
Lúc tìm thấy thì Ngụy Vân đang hôn mê, sau khi tỉnh hắn ta cũng không biết mình rời khỏi nhà lao như thế nào.
Mà trụ trì ở ngôi chùa tìm thấy Ngụy Vân đã tự sát ngay khi tìm được hắn ta, Phi Yến nhìn thi thể lạnh như băng kia thầm cảm khái, chuyện này còn hại chết bao nhiêu người nữa mới xong.
Tìm được Ngụy Vân là nhờ công lao Công Tôn Sách, Công Tôn Sách tâm tư tinh tế, cẩn thận nghiên cứu lộ trình của Lâm đại nhân thì thấy ngôi chùa này hơi kỳ quái, tuy ông ta nói là đi siêu độ vong linh cho Lâm tiểu thư nhưng Lâm tiểu thư còn chưa chết thì ông ta độ cái gì?
Hắn cảm thấy Lâm đại nhân không giống như người làm việc không có mục đích nên mới đi điều tra. Không ngờ lại thật sự có thu hoạch. Ai cũng rất phấn chấn, tới giờ, chuyện Lâm đại nhân này là hung thủ đã vô cùng chắc chắn, sau đó phải tìm được Lâm Chỉ Tình.
***
Trời không phụ lòng người.
Rốt cuộc Bao Chửng cũng tìm được nha hoàn năm đó của Lâm Vinh Trăn.
Mà lời nha hoàn này nói cũng khiến mọi người vô cùng khiếp sợ: “Ngươi nói là Lâm đại nhân thích Lâm Vinh Trăn?” Phi Yến kinh ngạc.
Bao Chửng gật đầu: “Đúng vậy. Ta đã hỏi qua, Lâm đại nhân này vào Lâm gia lúc ba tuổi, Lâm gia là một đại gia tộc, tuy cha Lâm là đích tử nhưng cũng là bên chi thứ nên cũng không sung sướng gì, lại không thể sinh con nên mới bế Lâm đại nhân về nuôi, cuộc sống của ông ta ở Lâm gia cũng không quá tốt. Ông ta ái mộ Lâm Vinh Trăn, thậm chí còn tìm bà ấy muốn bỏ trốn nhưng lại bị Lâm Vinh Trăn cự tuyệt.”
“Chuyện đó xảy ra vào lúc nào?”
“Trước khi Lâm Vinh Trăn gặp chuyện không lâu.”
Phi Yến giả thiết: “Chúng ta nghĩ thử, nếu Lâm Vinh Trăn không phải bị Triệu Triết Nam làm hại, mà trước đó đã bị vũ nhục rồi Triệu Triết Nam bị hạ dược mới bị ném vào, cuối cùng bị mọi người phát hiện. Lâm gia đối xử với ông ta không tốt, Lâm tiểu thư cô phụ tình ý của ông ta cố ý muốn tiến cung cho nên ông ta hận bọn họ, cũng không muốn bọn họ có kết quả tốt. Tuy rằng Triệu Triết Nam không phải kẻ thù của ông ta nhưng lại là người thương cũ của thê tử ông ta nên ông ta cũng hận Triệu Triết Nam.”
“Hứa đại nhân say rượu làm nhục Lâm phu nhân có khi cũng do ông ta làm để khống chế Hứa đại nhân. Mà ông ta lại là một kẻ hay oán hận người khác nên Hứa tiểu thư mới chết còn Lâm Chỉ Tình bị giam lỏng.” Công Tôn Sách tiếp tục phân tích.
Dựa theo kết quả điều tra hiện tại, Lâm đại nhân này chính là một người rất cực đoan hơn nữa còn có thể làm ra rất nhiều chuyện không tưởng tượng nổi, hơn nữa ông ta còn là người có kinh nghiệm tra án nên muốn tìm chứng cớ sẽ rất khó.
“Thật ra không phải chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào, chúng ta có một nhân chứng rõ ràng nhất chính là Lâm Chỉ Tình, tìm được Lâm Chỉ Tình thì có khi mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.”
Đúng vậy nhưng tìm Lâm Chỉ Tình, nói dễ hơn làm.
“Bây giờ phải đi theo ông ta hằng ngày, nếu có thể tìm được Ngụy Vân qua lộ trình của ông ta thì có khi cũng có thể tìm thấy Lâm Chỉ Tình bằng cách đó. Chúng ta phân tích một chút có khi lại giải quyết được dễ dàng.” Phi Yến cổ vũ mọi người.
Giờ bọn họ chỉ thiếu chứng cứ mà thôi.
“Lộ trình của ông ta rất đơn giản, chỉ đến Bộ Hình rồi về nhà. Trước đó có đến chùa hai lần để cầu phúc cho Lâm tiểu thư.”
“Không có khả năng Ngụy Vân và Lâm Chỉ Tình bị nhốt cùng nhau, khả năng nàng ấy ở Lâm gia khá lớn, bình thường Lâm đại nhân làm gì ở nhà?”
“Thư phòng, trừ thư phòng ông ta chỉ ở phòng ngủ, rất ít đến chỗ khác.”
Chẳng lẽ Lâm tiểu thư bị nhốt ở một trong hai phòng này, vậy thì nhất định sẽ có cơ quan.
“Bao Chửng huynh nói với Bát Hiền Vương nghĩ cách giữ Lâm đại nhân ở Bộ Hình, nhất định không được cho ông ta trở về, ta phải đến Lâm gia điều tra.” Phi Yến mở miệng.
“Không được.” Bàng Thống và Công Tôn Sách trăm miệng một lời.
Phi Yến nhìn hai người: “Sao lại không được, nếu hai chỗ đó có cơ quan nhất định ta có thể tìm được.”
“Không được, rất nguy hiểm. Cho dù có một trăm cách giữ ông ta nhưng muội đi điều tra rất không an toàn, nếu tìm được Lâm Chỉ Tình thì còn may nhưng nếu không tìm thấy lại bị bọn họ phát hiện thì rất nguy hiểm.”
Phi Yến nhìn sắc mặt hai người thở dài: “Tin tưởng ta đi, nhất định ta sẽ sẽ không bị phát hiện, còn chuyện tìm cơ quan chẳng nhẽ huynh không tin ta sao, Công Tôn Sách? Ca, huynh hỏi hắn đi.”
Tuy rằng Bàng Thống và Công Tôn Sách rất rất không muốn nhưng vẫn không chống nổi tính cách cố chấp của Phi Yến.
Nếu bọn họ không ngăn được thì cũng chỉ có thể đi theo, Công Tôn Sách không biết võ công nên cuối cùng là Bàng Thống đi cùng Phi Yến.
“Lâm gia cũng có vài hộ viện.” Công Tôn Sách vẫn rất lo lắng.
Phi Yến nở nụ cười: “Việc này phải làm phiền Triển Chiêu tiểu bằng hữu a. Đệ phụ trách dụ họ rời đi.”
Triển Chiêu vừa nghe thấy có việc để làm liền vui vẻ đồng ý.
Hắn luôn tự nhận công phu mình rất tốt.
Bọn họ đến thư phòng Lâm đại nhân trước tiên, Phi Yến dựa theo mà phân tích, xác suất thư phòng có phòng ngầm cao hơn phòng ngủ nhiều.
Phi Yến bảo Bàng Thống không được làm gì, chỉ được đứng yên ở đó vì sợ hắn không cẩn thận đụng phải cái gì đó rồi khiến Lâm đại nhân cảnh giác.
Nàng cẩn thận tìm kiếm xung quanh, Bàng Thống thấy nàng như vậy lại cảm khái, trước đó bọn họ đều biết nàng thích tra án nhung lại thấy nàng cũng chỉ là tiểu nữ tử đùa nghịch mà thôi nhưng giờ Bàng Thống thật sự cảm thấy mình không hiểu muội muội này.
“Sao muội lại biết mấy việc này?” Giọng hắn rất nhỏ.
Phi Yến hơi ngẩn người: “Tự học.”
Rồi lại tiếp tục tìm kiếm.
Không thấy có cơ quan nào, Phi Yến dừng lại, cẩn thận đánh giá bố cục và bài trí trong phòng.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái rửa bút trên bàn Lâm đại nhân, vừa rồi nàng đã thử qua, nó được cố định trên mặt bàn nhưng lại không có cơ quan gì.
Phi Yến bước lại kiểm tra tỉ mỉ, thật ra nếu trong phòng có cơ quan thì thứ đầu tiên đáng bị nghi ngờ chính là đồ rửa bút này nhưng nàng đã thử qua và không thấy có vấn đề.
Cũng phải, tính cách Lâm đại nhân như vậy nhất định sẽ không thiết kế một cơ quan quá rõ ràng.
Từ từ, Phi Yến chợt nghĩ ra điều gì đó rồi cười vui vẻ.
Đúng vậy, nhất định mọi người sẽ hoài nghi đồ rửa bút này nhưng sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề sẽ bỏ qua, nhưng nếu có huyền cơ khác thì sao?
Phi Yến nhìn thấy một tách trà đã nguội lạnh trên bàn.
Hạ nhân sẽ không tắc trách đến mức ngay cả cái này cũng không dọn chứ?
Nàng nhẹ nhàng đổ tách trà vào đồ rửa bút.
Bàng Thống khó hiểu: “Muội làm gì vậy?”
Phi Yến nở nụ cười: “Muội nghĩ muội biết cơ quan ở đâu rồi.”
Đổ đầy đồ rửa bút kia rồi nàng xoay thử, quả nhiên, sàn nhà tách ra một khe cửa, Bàng Thống cực kỳ kinh ngạc, thật không ngờ Phi Yến thật sự có thể tìm được cơ quan.
“Ca, huynh ở trên, muội xuống dưới.” Đương nhiên cả hai không thể cùng đi xuống, như vậy không an toàn.
Bàng Thống lập tức gật đầu.
Sự mẫn cảm của Phi Yến với bóng tối vượt rất xa người thường.
Nàng bước xuống theo bậc thang, dưới này chỉ có vài ngọn nến thắp sáng suốt một hành lang dài, dọc hai bên tường đều treo rất nhiều tranh, mà những bức tranh đó chỉ vẽ một nữ tử với vẻ ngoài quốc sắc thiên hương. Nhưng có thể nhận ra, những bức tranh này đều đã được vẽ từ lâu.
Nàng cảm nhận được có tiếng thở hổn hển bên trong, trong lòng vui sướng không thôi.
Điều này cho thấy ở đây có người.
Phi Yến nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra, nữ tử bên trong kinh hoảng nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi? Ngươi là ai?”
Tuy rằng Phi Yến chưa từng gặp Lâm tiểu thư Lâm Chỉ Tình thật nhưng nhìn dung mạo nàng giống thi thể trong quan tài kia thì nàng cũng chắc đến tám phần: “Lâm Chỉ Tình?”
“Ngươi là ai?”
Nhìn thấy xích sắt ở chân nàng ấy, Phi Yến nhanh chóng đi qua.
Lâm Chỉ Tình sợ hãi lui về sau.
“Ta là người tới cứu ngươi.” Nàng rút một cái trâm cài xuống, chọc vào ổ khóa trong chốc lát, cạch một tiếng, ổ khóa này đã mở.
Lâm Chỉ Tình kinh ngạc nhìn nàng.
Lâm Chỉ Tình đã bị nhốt lâu lắm rồi nên chân như nhũn ra không thể tự đi nổi, Phi Yến đỡ nàng ấy ra ngoài.
Lâm Chỉ Tình cũng không phản kháng, dù người này có đáng tin hay không nàng ấy cũng chỉ muốn mau chóng rời khỏi chốn ma quỷ này.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng hơn lúc xuống, Bàng Thống đã biết là có người cùng lên.
“Ca, huynh đỡ Lâm tiểu thư giúp muội, muội phải xuống lấy mấy thứ có ích lên.”
Phi Yến nhanh chóng quay lại, trong tay nàng, cầm bức tranh treo ở hành lang.
Nếu nàng không đoán sai thì bức tranh này hẳn là vẽ Lâm Vinh Trăn hai mươi năm trước.