Lần đầu gặp Chu Kính, Phi Yến quan sát kỹ càng, người này tuổi không lớn lắm, khác biệt hoàn toàn với Bao Chửng là kẻ đại trí giả ngu và Công Tôn Sách còn trẻ tuổi nên có chút kiêu ngạo, hắn hơi giống Bàng Thống, nhưng có thêm mấy phần thật thà.
(Đại trí giả ngu: giống với câu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi: người thông minh thường trầm tĩnh khiêm tốn, không phải ngu ngốc như vẻ bề ngoài.)
Thấy Bàng Thống đi vào cùng Phi Yến, Chu Kính ôm quyền.
“Chào Bàng huynh, Bàng tiểu thư.”
“Tới đây, ta giới thiệu cho huynh, Chu huynh, đây là muội muội ta Phi Yến, Phi Yến, đây là Chu huynh đệ. Sau này phải phiền toái Chu huynh.” Bàng Thống ngồi ở chủ vị, giới thiệu hai người.
“Chào Chu đại ca.” Phi Yến không quá câu nệ như Chu Kính, tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Bàng Thống cúi đầu nhấp một ngụm trà, không biết đang nghĩ gì, nhàn nhạt mở miệng: “Chu huynh, cô muội muội này của ta công phu không được tốt lắm, còn hơi nóng nảy, lần này nó được đi là do ta vất vả khuyên bảo phụ thân nhưng thật ra ta cũng cực kỳ không yên lòng, cho nên đành phải phiền Chu huynh.”
“Bàng huynh yên tâm, nhất định ta sẽ tận tâm tận lực.”
Có thể ra ngoài, Bàng Phi Yến cảm thấy rất vui vẻ, cứ ở nhà mãi thì cũng buồn chán lắm.
Nếu ca ca muốn để vị Chu Kính này đi theo nàng, vậy cứ theo đi, đúng lúc, nàng “mới đến” nên rất nhiều điều không hiểu, nói chung là rất phức tạp a.
Trở về phòng thu dọn ít đồ đơn giản, Phi Yến và Chu Kính cùng nhau lên đường.
Mà sau khi hai người đi, Bàng thái sư bước ra.
“Bọn họ cùng đi?”
“Dạ.” Bàng Thống nhìn phụ thân.
“Hy vọng lần này được như con dự đoán.” Bàng thái sư thở dài.
“Phụ thân cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, loại chuyện này, chúng ta cũng chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Chuyện tình cảm mà, sẽ có rất nhiều chuyện đột ngột xảy ra. Chúng ta cũng không thể giữ muội muội mãi được, chẳng thà để nó đi ra ngoài, như vậy cũng có thể thuận tiện sắp xếp Chu Kính đi cùng, có khi lâu ngày sinh tình, trước đây muội muội và Công Tôn Sách không phải cũng là như vậy sao?”
Thì ra, lần này không những không ngăn cản Bàng Phi Yếncòn cho nàng ra ngoài đều là vì hai người có ý này.
Theo bọn họ, Chu Kính sẽ là một người trượng phu rất tốt. Hơn nữa Chu gia cũng coi như là một đại gia tộc, hầu hết người trong gia tộc đều có địa vị, Chu Kính là trưởng tôn, đương nhiên càng không cần bàn.
Nếu cứ cố gán ghép hai người, chưa nói Chu Kính thế nào, với tính tình của Phi Yến thì cũng chưa chắc đã bằng lòng, nếu Phi Yến nhất quyết muốn đi, mà Bàng Thống cứu Chu Kính một mạng khiến hắn ta có lòng cảm kích, vậy thì không bằng nhân cơ hội này cho hai người ở cạnh nhau.
Như vậy vừa có thể nuôi dưỡng tình cảm của hai người, vừa có thể bảo vệ Phi Yến, Bàng Thống nghĩ, thực sự là nhất cử lưỡng tiện.
Ở đây Bàng Thống và Bàng thái sư đang bàn tính, còn ở kia, Phi Yến và Chu Kính đã cùng nhau lên đường.
Chu Kính thấy Phi Yến chẳng hề giống tiểu thư khuê các, thấy hơi khó hiểu.
Phi Yến thấy hắn có chút mờ mịt nhìn mình, cười khanh khách.
Người bạn này của ca ca, thật sự là rất khác với huynh ấy, nếu lúc nãy không quan sát kỹ càng hai người thì có lẽ mình cũng không đoán được ý của ca ca.
Có lẽ gia thế của người này rất tốt.
“Chu đại ca, sau này đừng gọi Bàng tiểu thư, gọi Phi Yến là được rồi.”
“Lễ tiết không thể bỏ.”
Ầy, tùy ngươi đi.
Phi Yến bĩu môi, người này đúng là cổ hủ.
Hôm nay sĩ tử tới kinh thành khá đông đảo, mà Bao Chửng và Công Tôn Sách cũng coi như là có chút tiếng tăm bên ngoài, nên ở đây có không ít người vây xung quanh bọn họ.
Hai người bận rộn ứng phó với đám đông, nhưng Công Tôn Sách và Phi Yến đúng là có thần giao cách cảm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nàng yêu kiều đứng ở nơi đó, mỉm cười.
Bỏ lại một mình Bao Chửng, Công Tôn Sách vội vã chạy tới bên cạnh Phi Yến, khi thấy Chu Kính bên cạnh Phi Yến thì hơi sửng sốt, có chút khó hiểu, nhưng vẫn không quên lễ tiết.
“Phi Yến, nàng đã đến rồi.” Nói xong mắt còn liếc Chu Kính một cái.
“Dạ, ta xin ca ca mãi mới được đi, nhưng ca ca vẫn không yên lòng nên đi tìm bằng hữu của huynh ấy, chính là vị Chu đại ca này, nói là có thể bảo vệ ta.”
“Tại hạ là Công Tôn Sách, chẳng biết quý tính đại danh của công tử?”
“Tại hạ là Chu Kính. Đã sớm nghe nói đến đại danh của Công Tôn công tử. Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hai người khách khí qua lại, thấy Công Tôn Sách ăn nói trịnh trọng, Phi Yến cảm thấy tức cười.
Tiểu Công Tôn, huynh không biết ngượng sao, lúc nãy ngay cả tên còn không biết giờ thì kêu ngưỡng mộ đã lâu.
“Lẽ nào chúng ta cứ đứng ở cửa để mọi người nhìn sao?” Phi Yến dí dỏm nói.
“Xem ta này.” Công Tôn Sách mặt đỏ.”Để ta dẫn hai người lên lầu.”
Mặc kệ Bao Chửng, Công Tôn Sách rất không có nghĩa khí nhanh chóng dẫn hai người lên trên.
Vừa vào cửa, đã Bao đại nương, Sở Sở cả Triển Chiêu nằm úp sấp trên bàn, mặt mày ủ dột.
“A? Phi Yến tỷ tỷ, tỷ tới rồi?” Triển Chiêu nhìn thấy Bàng Phi Yến liền kêu lên.
Chu Kính bước vào, Phi Yến lại giới thiệu thêm lần nữa.
“Mọi người giỏi thật, đều trốn ở trong phòng, mặc kệ Bao đại ca ứng phó những người đó một mình.” Nàng hóm hỉnh nói. Lời nói giống như rất quen thuộc.
Chương trình này đã chiếu đi chiếu lại biết bao nhiêu lần, nàng khá hiểu bọn họ.
Lời này của nàng, cũng hoàn toàn giống giọng điệu của Bàng Phi Yến.
“Đám người kia a, toàn hỏi linh tinh thôi, muội chẳng muốn chen vào làm gì. Nhưng Công Tôn đại ca, sao huynh lại chạy lên đây rồi. Xem ra vẫn là Phi Yến rất có ảnh hưởng a.” Sở sở mỉm cười nói.
Lời như vậy chắc Sở Sở là đã nói quen miệng, nhưng rõ ràng Chu Kính có chút không quen, hắn thật sự không ngờ, Bàng tiểu thư này lại có chút quan hệ với Công Tôn công tử, thì ra lời đồn đại cũng không hoàn toàn vớ vẩn.
“Sở Sở tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, tỷ không thấy Công Tôn đại ca đỏ mặt rồi sao?” Triển Chiêu trêu chọc.
Mà Bao đại nương vẫn ngồi đó cười im lặng.
Sở sở rót trà cho Phi Yến và Chu Kính, tò mò hỏi.
“Vị Chu công tử này cũng là bạn của Phi Yến phải không? Uống chén trà đi.”
“Ta và Bàng huynh là bạn tri kỉ, Bàng tiểu thư ra ngoài một mình, tất nhiên là Bàng huynh không yên lòng, ta là bằng hữu của hắn, đương nhiên nên giúp hắn bảo vệ Bàng tiểu thư.” Hắn rất nghiêm trang, bất quá trong phòng này mọi người đều là bằng hữu cực kỳ quen thuộc, chỉ cần trả lời đơn giản là được.
Nói lòng vòng như thế làm Lăng Sở Sở có chút khó hiểu, ý là không phải bạn của Phi Yến, mà chỉ là trông coi thay Bàng Thống thôi ư?
“À, ha ha.” Hiểu ra liền hơi lúng túng cười.
Phi Yến lại chẳng quan tâm, vừa nãy chào hỏi xong nàng đã hiểu rõ Chu Kính là dạng người nào.
“Ta đó, trước đó bị thương nên cha và ca ca đều rất lo lắng. Không cho ta ra ngoài, ta chán muốn chết rồi, vừa lúc, mọi người tới kinh thành, ta mới được thả ra ngoài. Không bằng ta không về nữa, ở đây với mọi người luôn. Sở sở, chúng ta nói chuyện thâu đêm đi?”