Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 54

Lâm Y Y tối hôm qua suy nghĩ một đêm.

Cô không thể không thừa nhận, vấn đề Lâm Bình nữ sĩ đưa ra vẫn rất sắc bén.

Nếu tùy tiện ai cũng có thể đến nhà bọn họ ăn cơm, vậy nhà bọn họ thành cái gì?

Nhà ăn?

Huống chi, đó là một người đàn ông xa lạ không quá quen thuộc!

Lúc này tới giải trí Thịnh Thế, là ý muốn riêng của cô.

Cô cũng muốn biết, cô đối với Lục Tầm rốt cuộc là cảm giác gì.

Sau đó, liền thấy được hắn giống như một tên ngốc to xác, trốn bên cạnh cửa nhìn láo liên xung quanh ở phía trong......

Bộ dáng thật sự là buồn cười!

Lúc này, hai người mặt đối mặt, thấy thế nào cũng có chút xấu hổ.

Tối hôm qua, Lâm Y Y vừa mới đuổi người ta đi......

Hôm nay cô liền chủ động tới cửa.

Cho nên nói, đi ra đời lăn lộn, sớm hay muộn đều phải trả lại!

Lục Tầm nhìn thấy cô thật ra vẫn rất kinh hỉ.

Lại ngoài ý muốn mà trong lòng lại có chút cao hứng.

Ngay cả khóe miệng đều ức chế không được mà cong lên trên.

"Hay là, vẫn đến văn phòng tôi ngồi chút đi?"

Lục Tầm đề nghị nói, tựa hồ còn chút ngượng ngùng: "Chu trợ lý cho đề cử cho tôi một loại cao che quầng thâm mắt, tôi cảm thấy hiệu quả không tồi, cô có thể thử một lần."

Lâm Y Y: "......"

Cô không phải rất muốn nói chuyện nha, cảm ơn!

Bất quá, vẫn theo lời đi văn phòng hắn.

Lục Tầm cũng quả nhiên móc từ ngăn kéo của hắn ra một hũ cao Kiều Lan che quầng thâm.

Tựa như thằng nhóc đang hiến vật quý, hắn đưa tay cầm lấy hũ cao, kích động đi tới trước mặt cô: "Cái dùng khá tốt, tôi hay dùng hiệu này ấy, có thể che lại quầng thâm mắt, hơn nữa xức vào còn thấy rất dễ chịu."

Hắn khoa tay múa chân một hồi, sau đó hạ thấp giọng, thật cẩn thận thử nói: "Bằng không, tôi bôi thử cho cô nha?"

Lâm Y Y lúc này cũng thấy được trên mắt hắn còn hằn rõ hai quầng thâm dù cho có bôi cao che rồi vẫn che lấp không được, tức khắc cũng có chút nói không nên lời.

Xem ra cái loại cao này hiệu quả cũng không tốt lắm nha. ( cao Kiều Lan: Cái nồi này ta không đội đâu! ).

Nhưng xem vẻ mặt hắn nóng lòng muốn thử, lại không đành lòng cự tuyệt......

Cuối cùng, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Tầm lập tức thụ sủng nhược kinh chà xát bàn tay, luống cuống tay chân lôi kéo cô ngồi xuống sô pha.

Hắn cũng theo đó ngồi xuống kế sát bên.

Cũng không biết học ai, hắn còn lắc lắc hũ cao, xong mới mở nắp ra, quẹt lấy một mảng trên đầu ngón tay giữa.

Lại nhìn về phía Lâm Y Y, chỉ thấy cô đã nhắm mắt lại ngẩng mặt......

Khuôn mặt trắng nõn, cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi vào đáy mắt hắn.

Hắn dừng một chút, mới dựa lại càng gần hơn, ngón tay cũng dần dần vói qua, rơi xuống khu vực quầng thâm dưới đôi mắt.

Đầu ngón tay hạ xuống, cảm xúc non mềm suýt nữa làm tim hắn đều nhảy ra ngoài!

Lục Tầm lúc này rốt cuộc ý thức được, khoảng cách hai người bọn họ thực sự quá thân cận rồi!

"Làm sao vậy?"

Lâm Y Y cảm nhận được hắn thình lình ngừng tay lại, lông mi run lên một chút như muốn mở to mắt, liền lập tức bị thanh âm hung tợn của hắn dọa hết hồn: "Nhắm mắt lại!"

Cô vội vàng nhắm mắt lại......

Lại hơi không vui trề trề miệng.

Lục Tầm giờ phút này lòng có bao nhiêu loạn, chỉ có chính hắn biết.

Hắn vừa máy móc thực hiện động tác xoa xoa cao lên quầng thâm mắt của cô, vừa không khống chế được tầm mắt nhìn về phía chỗ khác......

Lông mi run lên nhè nhẹ.

Đôi môi đỏ hồng ướt át no đủ......

Chỉ có ngay lúc này, hắn mới có thể cẩn thận chiêm ngưỡng vẻ đoan trang trên từng tấc từng tấc khuôn mặt của người con gái này.

Lục Tầm lần đầu tiên ý thức được, có khả năng hắn không chỉ là thích món ăn cô làm!

"Lâm Y Y."

Hắn nhỏ giọng gọi tên cô, nghe vào tai có chút ngứa ngứa.

Lâm Y Y cảm thấy tai hình hơi nóng lên.

"Hử?"

Lục Tầm do dự một chút.

Không đợi hắn nói chuyện, Lâm Y Y đã mở mắt.

"Cô sao lại mở mắt ra rồi?!"

Hù cô sợ tới mức lại lần nữa nhắm mắt lại.

Lâm Y Y: "......"

Không phải đã thoa xong rồi sao?

Trong lòng Lục Tầm đang kịch liệt giãy giụa......

Sau một lúc lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Lâm Y Y, tôi cảm thấy cô làm người cũng không tồi......"

Hắn nói thập phần trịnh trọng, phảng phất như che giấu đại chiêu gì đó, chờ phóng thích.

Lâm Y Y cũng có chút khẩn trương......

Có lẽ, thật sự tất cả đều bị Lâm Bình nữ sĩ nói trúng sao.

Hắn năm lần bảy lượt tới nhà cô, thật ra là có mục đích khác.

Sống cả hai đời, đây là đầu tiên sắp được người thổ lộ.

Cô cũng có chút kích động!

Lâm Y Y hít sâu một hơi, dựng tai lắng nghe.

Lục Tầm hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: "Tôi có thể thêm WeChat của cô không ?"

Xong, cuối cùng cũng nói ra!

Lục tổng tài thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn đã sớm muốn thêm WeChat của cô, lại mãi mà chưa tìm được cơ hội.

Ngày đó còn nhìn thấy hai cha con đáng ghét kia cư nhiên không biết xấu hổ mà trao đổi WeChat với cô, tức giận đến mức gan tì vị nào của hắn cũng đều không thoải mái.

Lâm Y Y: "......"

Cô quyết định thu hồi lời ban nãy.

Cái tên họ Lục này, hắn chính là đồ tham ăn chính tông!

Có ý với cô sao?

Không tồn tại!

Lâm Y Y tự bản thân mình cũng có chút ảo não.

Tại sao vừa rồi cô lại ngây ngốc cho rằng đối phương muốn thổ lộ với cô chứ ?

Nhất định là hậu quả của hôm qua nghe Lâm Bình nữ sĩ nói những lời đó xong, lại miên man suy nghĩ quá nhiều!

Hơn nữa cả đêm cô cũng không ngủ ngon......

Lâm Y Y đờ đẫn móc di động ra.

Liền nhìn thấy Lục Tầm đã hưng phấn thêm bạn tốt.

Đột nhiên cảm giác tim quá mệt là chuyện như thế nào?

Cuối cùng, vẫn là Lục Tầm đích thân đưa đoàn người truyền thông Tân Nhật của bọn họ ra về.

Lục Tầm vừa có trong đến tay số WeChat còn nóng hổi, tràn đầy đầu óc đều là thành công cùng vui sướng, thậm chí trong lòng còn có một thằng người nhỏ đang tiểu nhân uyển chuyển múa ba lê......

Lâm Y Y cảm thấy, quầng thâm mắt của cô hiện tại hẳn là ngay cả bôi cao Kiều Lan xong cũng đều che không được!

Trước khi đi, cô lại nghe được Lục Tầm ngượng ngùng xoắn xít hỏi: "Vậy...... tôi còn có thể đến nhà cô ăn cơm không?"

Ăn, ăn cái đầu quỷ nhà ngươi!

Lâm Y Y một chút đều không thừa nhận mình thẹn quá thành giận, chỉ để cho hắn một cái ót phẫn nộ.

Trên đường về công ty, cô bảo đám người Đào Giai Tuệ đi về công ty trước đi.

Tối hôm qua không có ngủ ngon, đến bây giờ thực sự choáng váng đầu, cô muốn trở về nhà ngủ bù tưởng.

Hôm nay vốn dĩ cô có thể không cần tham dự......

Bất quá, đi còn không bằng không đi!

Lâm Y Y có chút không cao hứng.

Khi về đến nhà, nhìn thấy Cố Thừa Di tiên sinh đang nói chuyện điện thoại.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, đột nhiên thái độ tỏ ra hoảng sợ như thấy quỷ, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

Nhìn thấy con gái riêng của vợ như thiện nữ u hồn, ủ rũ cụp đuôi bò lên trên thang lầu xong, Cố tiên sinh mới hưng sư vấn tội với người trong điện thoại: "Hôm nay có phải cậu lại đi chọc tới Y Y không? Tôi thấy tâm tình con bé không được tốt rồi."

Sáng nay vợ ông thức sớm, suy nghĩ liên lạc với mấy tay chân tâm phúc mà bà cố ý sắp xếp vào trong công ty truyền thông Tân Nhật.

Sợ con gái không thông suốt, Lâm Bình nữ sĩ sáng sớm liền hỏi thăm tin tức, biết con gái đi đến giải trí Thịnh Thế.

Đây chứng tỏ cho cái gì?

Chứng tỏ là hai người này còn hấp dẫn nhau!

Cố tiên sinh kiềm chế không được, tâm tình hưng phấn, liền gọi điện thoại cho Lục Tầm.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Tầm còn rất mờ mịt.

Hắn nghĩ nghĩ lại mấy chuyện phát sinh hôm nay khi gặp được Lâm Y Y, phủ nhận nói: "Không có, con còn bôi cao che quầng thâm mắt cho cô ấy mà, cô ấy cũng không nói gì."

Chuyện này làm cho Cố Thừa Di tiên sinh có chút để ý: "Cậu bôi cao lên mắt cho con bé? Dùng tay? Giống như tôi nghĩ vậy sao?"

Trong đầu Cố tiên sinh lập tức liền hiện lên hình ảnh đôi nam nữ trẻ tuổi mặt đối mặt, ôn nhu chăm chú nhìn lẫn nhau......

Sau đó thanh niên một tay nhẹ nhàng chạm vào cằm cô gái, nhẹ nhàng nâng lên một chút, một tay chậm rãi xoa xoa, mân mê trên khuôn mặt cô......

Đột nhiên có chút kích động: "Sau đó thì sao? Cậu nói cái gì với con bé?"

Trọng điểm là, có thổ lộ hay không?

Ai da ta chết mất!

Trái tim già nua của Cố tiên sinh đều bắt đầu đập lại nhịp đập của tuổi trẻ.

"Sau đó......"

Lục Tầm thành thành thật thật trả lời: "Sau đó con liền hỏi cô ấy có thể thêm con vào Wechat của cô ấy không."

Cố Thừa Di tiên sinh: "......"

Tim ta mệt quá.

Ông cũng muốn đi ngủ một lát.

Điện thoại còn chưa cắt.

Chỉ nghe bên kia điện thoại, Lục Tầm hơi chút ngượng ngùng cẩn thận dò hỏi: "Vậy, lão Cố à, nếu không, hôm nay con tới nhà mọi người ăn cơm cùng được không?"

Chỉ biết ăn!

Ngươi thật xứng đáng độc thân!