Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 34: Điềm báo

Hôm nay, trời đang nắng gắt bổng chốc sấm chớp đùng đoàn, cả bầu trời đang đầy nắng phút chốc phủ đầy mây đen. Trên trời, mưa ào ào trúc xuống. Mặt đất phút chốc ngập nước đầy. Các con đê ngăn chặn dòng nước cũng bị cuốn đi.

Vỡ đê! nước ào ào tràn vào. Ngoài ruộng lúa thóc chưa kịp thu hoạch đã bị dòng nước cuốn trôi đi mất. Nhà của người dân vì gió giật mưa xối cũng bị tróc nóc ngã nghiên. Rất nhiều người bị cuốn đi trong dòng nước lũ.

Mưa bão xối xã không ngừng, kéo dài đến năm ngày năm đêm. Người chết vô số, tiếng khóc tan thương tận trời xanh.

Cơn bảo qua đi, người dân đói khổ lưu lạc khắp nơi. Cha mất con, vợ mất chồng. Một vùng chìm trong tiếng khóc tan thương. Đói khổ cùng cực. Từ những người nông dân chất phát bỗng chốc trở thành những tên thổ phỉ cướp giật. Khắp nơi chém giết. Máu đỏ nhuộm thành.



Tử Tình hét một tiếng to choàng tỉnh dậy, Cả người mồ hôi ước đẫm. Lấy tay che ngực, nghe tiếng tim đập “thình thịch.. thình thịch”. Tử Tình thì thào.

“Mơ, thì ra là mơ”

Cả nhà đang ngủ nghe tiếng hét hoãng sợ của Tử Tình thì giật mình tỉnh dậy. Cố Tam vén chăn bước nhanh xuống giường, vội đến quên mang giày tức tốc chạy nhanh qua phòng Tử Tình. Nhìn con gái nhỏ ngồi một bên ngơ ngác gương mặt tái mét thì lo lắng.

“Tình Nhi, Con sao vậy? Là nhìn thấy ác mộng sao?”

Tô Thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu Ngủ cũng vừa chạy qua tới.

Tử Tình ngơ ngẩn một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, gật gật đầu với mọi người nói nàng mơ gặp ác mộng.

Tử Tình nhích lại gần Cố Tam, bò vào lòng hắn vùi mặt trong đó. Im lặng hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi.

Trong giấc mơ nàng nhìn thấy thiên tai, lũ lụt. Nó rất đáng sợ, cướp đi không biết bao nhiêu tính mạng người dân. Nhưng... giấc mơ này có ý gì? Chẳng lẽ là điềm báo trước? nhưng mà… nơi đó là đâu? nhìn rất lạ. Đúng rồi, cổng thành. Đúng rồi, cổng thành kia. Cổng thành bị đổ ngã kia có chữ… là... “Cửu Thủy Thành”. Cửu Thủy?.. Cửu Thủy? Tử Tình thì thào lập lại.

Cố Tam nghe thấy con gái nhỏ ngồi trong lòng mình nói cái gì đó, Cố Tam vỗ vỗ lưng Tử Tình hỏi nhỏ.

“Tình Nhi, con nói cái gì?”

Tử Tình ngóc đầu có chút do dự hỏi Cố Tam.

“Cha, ở đây có huyện thành nào tên “Cửu Thủy Thành” không?”

Cố Tam ngạc nhiên, suy nghĩ một lát mới nói “có” Cố Tam tò mò hỏi:

“Tình Nhi, sau tự dưng con hỏi chuyện này? có chuyện gì sao?”

Nghe Cố Tam nói có, Tử Tình trong lòng càng sinh ra rối rắm. Nàng mơ giấc mơ kia... có ý gì? không lẽ thật sự đó chính là điềm báo sao? do dự một lúc Tử Tình mới lắp bắp nói:

“Cha... Tình Nhi vừa rồi nằm mơ. Mơ thấy... mơ thấy trên trời mưa xuống như trút nước. Giông gió thổi mạnh. đê bị vỡ, ruộng lúa đều chìm trong biển nước. Con nhìn thấy cổng thành điều bị giông bão thổi ngã. Chữ... chữ viết trên cổng thành là... là “Cửu Thủy Thành”

Cả nhà vừa nghe Tử Tình nói xong thì chấn động. Phải biết người ở đây sợ nhất đó chính là thiên tai, hạn hán hay bão lụt đối với họ điều đáng sợ.

Cố Tam do dự, cố nói với mình rằng đó chỉ là giấc mơ bình thường của con gái thôi. Nhưng mà... Con gái của hắn không giống người khác. Bọn hắn không thể không suy nghĩ kỹ về vấn đề này.

“Tình Nhi, con nghĩ gì về giấc mơ này?” Cố Tam bình tỉnh hỏi.

Tử Tình im lặng suy nghĩ. Nàng có thể nhắm mắt vờ không biết gì, nhưng mà, trong giấc mơ, từng ánh mắt đau khổ đã khắc vào tâm trí mình rồi. Tử Tình nghĩ, nếu nàng không làm gì lỡ như tới lúc chuyện đó xảy ra, Tử Tình chắc chắn sẽ bị lương tâm cắn rứt.

“Cha, con không biết giấc mơ của con có phải là điềm báo trước không. Nhưng mà.. con nghĩ chúng ta cần chuẩn bị trước. Nếu không may xảy ra thật thì chúng ta có thể giúp đỡ được ích nhiều.”

Cố Tam suy tư một chút sau đó gật đầu. đối với hắn, cứu người chính là chuyện cần thiết. Huống chi hắn sau này còn muốn làm quan. Hắn muốn tương lai hắn là một vị quan lo cho dân chúng chớ không phải chỉ vì lợi ích.

Tô thị ngồi một bên cầm chặt tay Tử Tình suy nghĩ một lúc mới khó hiểu hỏi.

“Tình Nhi, nhưng con nói nước cuốn ruộng lúa, nhưng mà hiện tại sắp đông, đâu có ai trồng lúa?”

Tử Tình nhíu mày. Qua một lúc lâu rồi nói.

“Nương, con không biết nữa, nhưng con đoán có thể sẽ là năm sau. Bởi vì trong mơ con thấy lúc đó có nắng. nắng rất là nóng”

Tô thị trầm ngâm không nói gì.

Cố Tam bèn hỏi:

“Tình Nhi, vậy chúng ta hiện tại sẽ làm gì?”

Tử Tình suy nghĩ một lát lâu mới đáp lời.

“Cha, hay là chúng ta tìm người đáng tin tưởng đi khắp nơi thu mua lương thực, càng nhiều càng tốt. Và cũng mua thêm chăn mềnh nữa. Con nghĩ... chúng ta tìm một người giả làm đạo sư đi đến trấn đó nói với người dân rằng nơi đó bị.... A... ” Tử Tình vừa nói tới đây thì ôm đầu la lớn. Đau.. đau quá, đầu đau quá.

“Tình Nhi! Con sau vậy?...”

“Tình Nhi!”

“Tiểu muội!”

Cả nhà thấy Tử Tình ôm đầu thì trái tim muốn rớt ra. Cố Tam nâng Tử Tình lên lo lắng. Tô thị thì cả người lạnh lẽo nắm tay Tử Tình trong mắt có sợ hãi.

Chờ một lát cơn đau qua đi, Tử Tình nằm im lặng trên giường. Vừa rồi là sao? khi nàng nói nàng muốn cho người nói với người dân nơi đó thì lại thấy đau đầu. Trong đầu như có gì đó ngăn cản không cho phép nàng làm điều đó. Chẳng lẽ đây là không cho phép nàng làm như vậy sao?

“Tình Nhi, con thấy sao rồi?” Tô thị lo lắng hỏi.

Nhìn cả nhà đêm hôm khuya khoắc bị nàng làm cho thức dậy, mọi người ai cũng quan tâm lo lắng cho mình. Tử Tình thấy rất ấm áp, lại cảm thấy có chút ngại ngùng. Nàng chiếm thân thể con của người ta, còn chiếm luôn tình thương đó. Nắm lại bàn tay lạnh ngắt vì lo lắng của Tô thị, nhìn đôi mắt đầy lo lắng của cha. Tử Tình cười cười bất đắc dĩ nói.

“Chắc có lẽ chuyện cho người giã danh đạo sĩ nói với người dân ở đấy chuyện thiên tai này là không được rồi, có thể nói là thiên cơ không thể lộ a. Giờ xem ra cả nhà chúng ta chỉ có thể mua đồ chuẩn bị sẵn, chờ khi nào có thiên tai xảy ra thì dang tay cứu giúp thôi”

Cố Tam cũng không để ý tới chuyện này nữa, hắn hiện tại đang lo lắng cho con gái nhỏ của mình. Cố Tam vuốt tóc Tử Tình sau đó lấy nước ấm lau người cho nàng lần nữa mới chậm chạp nói với Tử Tình:

“Được rồi, Tình Nhi ngoan, hiện tại con ngủ thêm một chút đi, sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ tính tiếp.”

Tử Tình mở to mắt nhìn Cố Tam, do dự một lúc sau đó cũng trở mình ngáp một cái, đúng là có chút mệt. Tử Tình cười ngọt ngào nói với mọi người.

“Vậy Tình Nhi ngủ, cha, nương, đại ca, nhị tỷ, tam ca, tiểu Ngủ. Tình Nhi chỉ là thấy ác mộng nên hơi sợ hãi một chút thôi, không có gì đâu. Mọi người mau trở về ngủ lại đi”

Cố Tam vuốt tóc Tử Tình, giọng nói trầm trầm:

“Được rồi” Sau đó quay qua nói với bọn người Tử Dục, Tử Nương.

“Các con về nghĩ đi thôi, khuya rồi. Có gì ngày mai sẽ nói”

Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu Ngủ nhìn nhau rồi nói “dạ” với Cố Tam. Tử Dục bước tới nắm tay Tử Tình dặn dò nàng ngủ ngoan rồi mới chịu trở về phòng.

Tử Tình cười ngọt ngào với mọi người một cái mới chậm chạm khép mắt lại chuẩn bị ngủ. Cố Tam và Tô thị cũng trèo lên giường của Tử Tình, mỗi người nằm một bên, chăm chú nhìn Tử Tình. Bọn họ chính là sợ Tử Tình sẽ gặp ác mộng nên mới canh chừng. Tô thị nghĩ, chắc có lẽ sắp tới nàng phải dọn phòng qua đây ngủ cùng với con gái nhỏ mới được.

Tử Tình thấy cha và nương muốn ngủ cùng mình thì khó xử. Do dự một lúc cuối cùng không nói cái gì lăn vào ngực Tô thị nhắm mắt ngủ.