Xe ngựa chạy vài vòng, rẽ qua vài cua quẹo cuối cùng ngừng lại trước cửa một khách điếm. Bố Vũ nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa bắt ghế cho mấy người Tử Tình đi xuống.
Tử Tình bước xuống xe, đưa mắt nhìn bản hiệu, tên “An Cư Điếm”. Quan sát một vòng, bên ngoài nhìn có vẽ sáng sủa và sạch sẽ. Tử Tình khẽ gật đầu liếc mắt ra hiệu cho Hạ Thiền và Nhị Nha đi vào. Bố Vũ vội vàng mang đồ trong xe ra cầm theo phía sau Tử Tình. Xe ngựa thì giao cho một người hạ nhân của khách đếm dắt đi cho ăn cỏ và đem về chuồn.
Tiểu nhị trong khách điếm thấy có khách ghé thì vui vẽ chạy ra cười lấy lòng đón bọn người Tử Tình vào.
“Khách quan, khách quan, ngài đi đường vất vả rồi. Không biết khách quan là muốn ở trọ hay nghĩ trọ?”
“Ta muốn nghĩ trọ một đêm. cho ta hai phòng. một lớn một nhỏ” Tử Tình đạm đạm nói.
“Dạ, Dạ, vậy mời khách quan theo tiểu nhân.”
Tiểu Nhị nhanh nhẹn dẫn nhóm người Tử Tình lên mấy cầu than nhỏ, sao đó đến một phòng có chữ “Đại” vội nói.
“Khách quan, đây là phòng lớn. xin hỏi khách quan có cần dùng thêm gì không ạ?”
“Một chút mang nước ấm lên, chúng ta muốn tắm. Còn nữa, mang cái này xuống bếp hâm nóng giúp chúng ta”
Tử Tình lấy hộp đựng thức ăn ban sáng của tửu lâu đưa cho tiểu nhị, sau đó thưởng cho hắn một thỏi bạc nhỏ.
Tiểu nhị có bạc vào tay nên rất vui vẽ càng tỏ ra nhiệt tình.
“Bố Vũ, ngươi đi theo hắn về phòng đi, sai bọn họ mang lên nước ấm đi tắm một chút cho thoải mái. muốn ăn cái gì thì gọi bọn họ mang lên. Yên tâm, bạc là ta trả. ngươi đừng sợ.” Tử Tình dặn dò Bố Vũ sau đó xoay người bước vào phòng.
Bố Vũ gật đầu vâng dạ, trong lòng lại cảm động không nói nên lời. Nên biết rằng bình thường hắn đánh xe cho người khác thì không được người ta thuê phòng cho ngủ mà là đi đến gian nhà trống ngủ. Tử Tình thế nhưng lại bỏ tiền thuê phòng cho hắn. còn sai người mang nước nóng cho hắn tắm. Bố ngư cảm thấy trong lòng chính là cảm động thấu tim gan.
(Ở đây mỗi khách điếm sẽ có một gian nhà gọi là nhà trống. mấy hạ nhân hay phu xe đều sẽ ngủ ở đấy. bởi vì thân phận của họ thấp, lại không muốn tốn tiền trả tiền nghĩ trọ nên sẽ ra đó ngủ nghĩ. thường ngủ ở đây chỉ tốn 3 văn tiền một đêm thôi. nhưng chỗ ngủ cũng không được thoải mái. bởi vì ở đấy có rất nhiều người cùng ngủ nên rất phức tạp.)
Một đêm thoải mái nghĩ ngơi, sáng hôm sau canh tư vừa điểm, Bọn người Tử Tình đã thức dậy chẩn bị tiếp tục lên đường.
Xe ngựa buổi sáng thì chạy, buổi tối thì ngừng lại nghĩ ngơi. Cứ như vậy qua ba ngày cuối cùng cũng nhìn thấy được cổng trấn Tô Dương. Tử Tình nội tâm kích động vội từ trong xe kéo màng lên bò ra ngoài nhìn.
“Cha, nương, Đại ca, nhị tỷ, tam ca, tiểu ngủ. Ta đã trở về, ta đã trở về ” Tử Tình kích động nói nhỏ khóe mắt phủ đầy hơi sương.
Bố Vũ nhìn phản ứng của Tử Tình thì cười cười. Thấy Tử Tình có ý muốn ra ngoài ngồi thì lo lắng mở miệng nhắc nhở.
“Công Tử, người nên vào trong cho an toàn. bên ngoài không có vách xe sẽ nguy hiểm.”
Tử Tình gật đầu đè lại xúc động trong lòng. Nàng chui trở vào xe nói vọng ra ngoài với Bố Vũ.
“Bố Vũ, ngươi hỏi thăm đường đi đến Cung Cận Thư quán đi”
Bố Vũ rất nhanh đáp lời Tử Tình sao đó cho xe chạy vào cửa trấn.
Tử Tình với tay lấy mấy tay nãy đựng quần áo mở ra. Cầm trên tay 55 lượng bạc còn lại. liếc mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha.
“Hạ Thiền tỷ, Nhị Nha tỷ, ta trong người chỉ còn lại bao nhiêu đây bạc. ta cho hai tỷ mỗi người 20 lượng. còn 15 lượng ta sẽ giữ lại trả tiền thuê xe. Hai tỷ thấy sao?”
Hạ Thiền nhìn Nhị Nha do dự một lúc rồi nói với Tử Tình:
“Tử Tình muội, muội giữ lại bạc đi, đây là bạc của muội chúng ta làm sao có thể cầm a”
Nhị Nha cũng nói. “Tử Tình, ta cũng không lấy đâu, ngươi giữ lại dùng đi”
Tử Tình cười cười lắc đầu nói “Ta cho hai tỷ thì hai tỷ cứ cầm lấy không cần khách sáo. Cứ cầm đi sau này về nhà có thể dùng”
Nhị Nha do dự cự tuyệt một lúc sau đó cũng cầm lấy. Hạ Thiền thì lại không chịu, nàng do dự sao đó mặt buồn bã nói.
“Ta thật không biết làm sao, ta không muốn về nhà. ta sợ ông ta sẽ mang ta đem bán lần nữa. Tử Tình muội, Nhị Nha muội, ta thật sự rất sợ”
Hạ Thiền nói tới đây thì ôm mặt khóc rất thương tâm. Nhị Nha nhìn Tử Tình trong mắt lo lắng.
Tử Tình nhìn Hạ Thiền nhíu mày. Nàng có thể thông cảm cho Hạ Thiền nhưng kiêu nàng giúp đỡ nàng ta hiện tại nàng giúp bằng cách nào a. Không lẽ đem nàng ta về nhà mình ở? không được. Các nàng quen nhau cũng chưa được một tháng, tuy hiểu biết một chút về tính cách của nhau nhưng mà có nhiều thứ không dễ nhận biết trong một sớm một chiều được.
Huống chi nếu đem Hạ Thiền về nhà đó chính là sau này ăn chung ở chung. Nhà nàng lại đang có nhiều chuyện không thể cho người bên ngoài biết được. Còn nữa. Hạ Thiền năm nay mới 9 tuổi, ở nhà nàng cha nàng, hai vị ca ca của nàng, bọn họ đều là nam nhân. Không phải bà con thân thích lại ở chung một nhà, không khéo sẽ tổn thương hòa khí gia đình nàng. Không thể được. Chuyện này nàng không muốn nhúng tay. Nghĩ như vậy Tử Tình vội vờ không biết gì an ủi Hạ Thiền.
“Hạ Thiền tỷ, ngươi đừng khóc nữa. lần này ngươi trở về, trong nhà ngươi đã có tiền, trong tay tỷ cũng có mấy chục lượng. Ta tin nếu tỷ cố gắng nhất định sau này sẽ trôi qua thật tốt.”
Hạ Thiền vẫn cúi đầu thương tâm. thật làm cho Tử Tình không biết làm sao. Tử Tình ngước mắt nhìn Nhị Nha. Hai người nhìn nhau một lút chợt Nhị Nha mắt sáng trưng nhìn Hạ Thiền nói:
“Thiền tỷ, nếu không tỷ đến nhà ta ở a. Tỷ sẽ không sợ bị bán đi nữa. nương ta thấy ta mang tỷ về có khi thật vui vẽ nữa. Hạ Thiền tỷ, tỷ thấy thế nào?”
Hạ Thiền bất ngờ ngẩn đầu, trong mắt còn chứa đầy nước. nhìn vào thật là làm người ta không đành lòng a.
“Như vậy... như vậy được không? cha nương muội sẽ không phản đối chứ?” Hạ Thiền giọng run run hỏi.
“Sẽ không, Thiền tỷ, cha và nương ta rất tốt bụng. nhất định sẽ vui vẽ giữ tỷ lại mà. yên tâm đi. ta đảm bảo với tỷ” Nhị Nha vỗ ngực cam đoan.
Hạ Thiền vội vã lau nước mắt nắm lấy tay Nhị Nha thật chặt vừa cười vừa khóc nói.
“Vậy.. vậy.. vậy ta sẽ về sống ở nhà muội. Nhị Nha, cảm ơn muội, cảm ơn muội Nhị Nha”
Nhị Nha khoát khoát tay cười hề hề, trong lòng cô bé đang rất vui vẽ. mấy ngày nay ở chung với nhau Nhị Nha đối với Hạ Thiền và Tử Tình chính là xem như người thân đấy. nãy giờ nàng vẫn có chút buồn buồn ví sắp tới phải chia tay nhau, hiện tại Hạ Thiền đồng ý cùng về nhà với nàng nên nàng rất vui. Nhị Nha nắm lấy tay Tử Tình cười buồn nói.
“Tử Tình, ngươi sắp về nhà rồi, không biết chừng nào ta mới gặp lại ngươi. ta thật không đành lòng a”
Tử Tình cười hề hề vỗ vỗ tay Nhị Nha nói.
“Ngươi nói cái gì đâu, được về với gia đình là may mắn rồi còn ở đó không đành lòng”
Nhị Nha chu mõ liếc Tử Tình “Ngươi chính là đồ nhẫn tâm”
Tử Tình. Nhị Nha, Hạ Thiền cùng cười lên.
Lúc này bên ngoài xe Bố Vũ đang dừng xe hỏi một vị đại hán đang đi đường:
“Vị Đại ca này, cho ta hỏi một chút Cung Cận Thư nằm ở đâu vậy, có thể chỉ đường dùm ta không?”
“Ngươi đi thẳng lại đằng kia, tới cua thì quẹo phải, đi thêm một đoạn nửa thì quẹo trái. Sau đó đi qua ba bốn nhà sẽ nhìn thấy”
“Đại ca cảm ơn ngươi” Bố Vũ vội cười cảm ơn.
“Không có gì, không có gì”
Chờ xe chạy được một khúc tới cua quẹo Tử Tình nói vọng ra ngoài.
“Bố Vũ, ngươi cho xe ngừng lại vào đây ta có chuyện muốn nói”
Thật ra hai ngày nay Bố Vũ đã biết thân phận của bọn người Tử Tình. Chính là hắn đối với Tử Tình vẫn là một bộ dạng cung kính có hơn. Bố Vũ nghĩ, Tử Tình dù không phải công tử, thiên kiêm quý tộc nhưng chắc chắn không phải người bình thường như bọn hắn.
Bố Vũ “Giá” một tiếng cho xe dừng lại, cẩn thận kéo màn chờ Tử Tình sai bảo.
Cầm 15 lượng bạc trong tay, Tử Tình đưa cho Bố vũ 12 lượng tự mình giữ lại 3 lượng.
“Bố Vũ đại ca, mấy ngày nay cảm ơn ngươi, đây là tiền công ta trả cho ngươi. còn một lượng bạc là thưởng cho đệ đệ ngươi. Bố đại ca, phiền ngươi sau khi ta xuống xe thì đưa hai vị tỷ tỷ của ta an toàn về nhà dùm ta.”
Hạ Thiền nhà ở Trâu Thôn, còn nhị Nha thì ở Hạt gia thôn. Hai thôn này cách trấn Tô Dương khoãng 2 canh giờ xe ngựa. Hiện tại Tử Tình xuống xe tại Tô Dương trấn. Để xe ngựa lại cho Hạ Thiền và Nhị Nha ngồi xe về nhà. Tử Tình lúc đầu định để Bố Vũ đưa nàng về tới nhà luôn. Nhưng thấy trời đã về chiều, nếu đưa nàng về nhà thì bọn người Hạ Thiền và Nhị Nha sẽ phải ở lại đây một đêm. mà nàng lại không thể lạnh lùng mà cho bọn họ ngủ nhà trọ. Theo phép tắc thì sẽ mời họ về nhà mình nghĩ ngơi. Nhưng mà Tử Tình không muốn vậy. Thôi thì tới trấn Tô Dương nàng xuống xe sao đó nhờ Cung lão bản cho người đưa nàng về nhà. Dù gì nàng và Cung lão bản chính là quen biết có thêm. không ngại làm phiền ông ấy.
Bố Vũ nghe Tử Tình nói thì gật đầu cung kính nói “ Công Tử, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa hai người bọn họ an toàn về nhà.”
Bố Vũ cẩn thận cất tiền vào trong túi sau đó buông màng xuống trở ra ngoài đánh xe, sờ 12 lượng bạc trong túi, Bố Vũ nội tâm nhộn nhạo. chỉ một chuyến này hắn đã kiếm được hơn 10 lượng bạc . Nương tử biết được chắc chắn nàng sẽ rất vui.
Xe ngựa chạy chậm chậm, nhẹ lướt qua vài người đang đi bên đường. Bổng Tử Tình hô lớn “Bố Vũ, mau dừng xe!”
Chính là tiếng hô khá lớn, người đang đi đường cũng giật mình dừng lại ngoái đầu nhìn. Bố Vũ cũng giật mình kéo cương ngựa. Con ngựa bị thắng gấp nên “Hí...” dài một tiếng lớn. Người đi đường giật mình vội nhảy vào xác vách lề đường.
Tử Tình kéo màng xe vội vàng bước ra ngoài. Nàng nhìn thấy phía bên đường có một người đàn ông mắt mở to ngạc nhiên, trong mắt lóe lên hi vọng nhìn chằm chằm vào xe ngựa của nàng. Nhìn người đàn ông râu ria tua tủa, cả người tiều tụy. Tử Tình sống mũi cay cay. Đúng vậy người đàn ông đó là Cố Tam, cha của Tử Tình.
“Cha” Tử Tình nghẹn ngào gọi lớn.
Cố Tam hoàn hồn. Hắn đang từ Cung Cận thư đi ra. mấy ngày nay hắn cùng Cung lão bản cho người tìm kiếm khắp nơi hi vọng nghe được tin tức của con gái. nhưng đã gần 20 ngày, con gái của hắn một chút tin tức cũng không có. Hắn tuyệt vọng đang không biết làm sao đối mặt với vợ mình. nhớ đến gương mặt tiều tụy thân thể yếu ớt của nương tử, Cố Tam trong lòng đau đớn không nói nên lời.
Đang thẫn thờ bước trên đường thì chợt nghe một âm thanh quen thuộc hô lớn. đấy là tiếng của con gái hắn, Cố Tam cố mở to mắt nhìn về phía chiếc xe vừa vang lên âm thanh kia. Là con gái nhỏ của hắn sau? là Tình Nhi con gái nhỏ của hắn đã trở về có phải không?
Nhìn màn xe ngựa động đậy, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra. sau đó là bóng dáng nhỏ xíu trong trang phục nam hài hiện ra trước mắt. Dù là có một chút thay đổi nhưng Cố Tam vẫn nhận ra, Đấy là Tình Nhi, Tình Nhi con gái nhỏ của hắn.