Hà Duyệt ngủ trưa là lúc Lãnh Diệc Hiên xử lý mấy bản tấu chương tương đối cấp bách, nhân tiện từ trong miệng Tôn Đạo Toàn nghe được rất nhiều sự tình náo loạn hậu cung, Lãnh Diệc Hiên nghe xong hừ lạnh một tiếng dọa Tôn Đạo Toàn sợ hãi lập tức quỳ xuống mặt đất, thân thể run run chờ Lãnh Diệc Hiên mở miệng.
"Bọn chúng không phải không thích nhìn trẫm sủng ái Duyệt sao? Trẫm liền sủng cho bọn chúng xem." Lãnh Diệc Hiên mắt lạnh thấu xương nói.
Tôn Đạo Toàn cúi đầu không dám lên tiếng, nội tâm thật ra mắng đám người kia một tiếng ngu xuẩn, chọc giận Hoàng Thượng thì thu được cái kết quả tốt gì chứ, bất quá bình tĩnh lại Tôn Đạo Toàn biết rõ Hà Duyệt quan trọng với Hoàng Thượng bao nhiêu, liền nhịn không được tò mò hỏi một câu: "Hoàng Thượng, nô tài cả gan hỏi một vấn đề, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."
Lãnh Diệc Hiên nhìn thoáng qua Tôn Đạo Toàn, môi nhẹ dương, "Ngươi muốn hỏi vì sao trẫm lại quan minh chính đại sủng ái Duyệt như thế không sợ người khác hãm hại hắn?"
"Hoàng Thượng anh minh." Không hổ là Hoàng Thượng cái gì cũng biết được, "Hoàng Thượng dạo này trăm công nghìn việc, số lần ra vào hậu cung đã ít nay còn ít hơn, tháng trước Duyệt Khanh chủ tử còn bị hạ độc, Hoàng Thượng không sợ....."
Lãnh Diệc Hiên mắt lạnh nhìn Tôn Đạo Toàn, Tôn Đạo Toàn ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất vẫn không nhúc nhích, nội tâm lại mắng chính mình lắm miệng, đang nghĩ đến sẽ phải chịu phạt thì Lãnh Diệc Hiên lãnh đãm nói: "Tôn Đạo Toàn, trẫm thấy ngươi đi theo trẫm lâu như vậy mới cho phép ngươi hỏi nhiều, bất quá đây là lần cuối."
"Nô tài biết tội, tạ Hoàng Thượng khai ân." Tôn Đạo Toàn khấu tạ, lau lau mồ hôi chảy đầy trán.
"Trẫm không phải kẻ điếc cũng không phải người mù, trẫm sở dĩ làm như vậy thứ nhất là vì Duyệt, thứ hai...." Lãnh Diệc Hiên cũng không nói hết, nhưng Tôn Đạo Toàn đã hầu hạ Hoàng Thượng mười mấy năm vẫn thực minh bạch ý tiếp theo người muốn nói là gì, có chút giật mình, càng nhiều hơn là khiếp sợ, há hốc mồm ánh mắt đầy kinh dị đổi lấy nụ cười ý vị thâm trường của Lãnh Diệc Hiên, "Tôn Đạo Toàn, ngươi cảm thấy trẫm vô tình sao?"
Tôn Đạo Toàn không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, nếu là người khác sẽ a dua xu nịnh Lãnh Diệc Hiên, nhưng đã theo Lãnh Diệc Hiên nhiều năm như vậy Tôn Đạo Toàn sẽ không làm thế, chỉ có thể trầm mặc nói: "Hoàng Thượng làm như thế nào đều có đạo lý của người, nô tài cái gì cũng không biết."
Những lời này thực ra làm Lãnh Diệc Hiên rất hài lòng, nên biết cái gì không nên biết cái gì đây chính là bổn phận của nô tài. Lãnh Diệc Hiên thu lại tươi cười, khép tấu chương, lạnh băng nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Duyệt Khanh tối nay thị tẩm."
"Nô tài tuân chỉ."Tôn Đạo Toàn ngoan ngoãn lui ra ngoài Long Thần Điện, Lãnh Diệc Hiên đứng dậy đi về phía nội điện, nhìn âu yếm người đang ngủ say trên giường, khuôn mặt lãnh khóc thoáng nhu hoa đi rất nhiều, mu bàn tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt bóng loáng, vuốt ve vài sợi tóc đen, một đôi đổng tử màu đen tràn ngập nghiêm túc, "Duyệt, ngươi đừng trách trẫm đối với ngươi như vậy, trẫm làm như vậy..........cũng chỉ muốn cùng ngươi một đời một kiếp."
Người nằm trên giường cũng không nghe thấy lời hội thoại có liên quan đến vận mệnh bản thân mình sau này, lẳng lặng mơ thấy mình ở thời hiện đại. Chờ Hà Duyệt một lần nữa tỉnh dậy là lúc trời bên ngoài đã ngả về tây, từng tia cam đỏ lóe sảng cả Long Thần Điện, càng thêm rực rỡ không rời mắt.
Thải Hà cười trộm, "Chủ tử một lát không thấy Hoàng Thượng liền tâm sinh tưởng niệm a!" Hà Duyệt đỏ lỗ tai, theo sau trừng mắt nhìn Thải Hà, Thải Hà cười xòa cho qua nói: "Hoàng Thượng đã phân phó, chủ tử người mau nhanh theo nô tỳ rửa mặt chải đầu."
Hà Duyệt tuy rằng rát muốn rõ ràng Lãnh Diệc Hiên đang làm cái gì, nhưng Lãnh Diệc Hiên không ở đây chỉ có thể ngoan ngoãn thay một bộ quần áo, cùng Thải Hà ra khỏi Long Thần Điện thẳng tiến tới Chung Nguyệt Lâu.
Chung Nguyệt Lâu, ý cũng như tên chính là nơi ngắm trăng, cũng là nơi vang lên những tiếng chuông trong các ngày lễ trọng đại nhưng bởi vì là nơi tối cao của Huyền Minh Quốc nên trừ người đánh chuông ra cũng chỉ có đương kim Hoàng Thượng được vào. Chung Nguyệt Lâu, Huyền Vũ Môn cùng Biên Thành Lâu ở trong Kim Dương Cung, cách Quang Minh Điện (chỗ thiết triều) bất quá chỉ nửa canh giở đi đường.
Lúc ra cung Hà Duyệt liền chú ý đến Chung Nguyệt Lâu này nhưng từ trong miệng Thải Hà nghe được đây là nơi khổng phải ai cũng vào được liền quên luôn. Không nghĩ tới hôm nay cũng có cơ hội được tham quan lầu các tối cao của Kim Dương Cung này, Hà Duyệt thực không biết nên vui hay nên buồn, tin tức trong cung truyền đi rất nhanh chỉ sợ qua chuyện hôm nay sẽ không tốt lắm.
Đại khái qua sáu tầng lầu, Hà Duyệt mới tới ban công thưởng nguyệt treo giữa không trung, rốt cuộc là như thế nào kiến tạo ra vậy? Ý niệm đầu tiền vụt qua chính là câu hỏi này, bất quá cũng khó trách vì sao hắn tò mò như vậy, cái ban công này làm rất công phu a!
Bốn phía ban công là rào chắn cao một thước mà ở giữa ban công chính là cái bàn dài bằng gỗ, trên bàn gỗ chính là những món mỹ thực tinh mỹ mà bên cạnh bàn gỗ chính là Lãnh Diệc Hiên thân mặc đồ hoàng sắc. Kim quang hoàng hôn rơi xuống, tóc dài phiêu dật trong gió, cảnh đẹp nhân gian như thế làm Hà Duyệt thật lâu cũng vô pháp hoàn hồn.
Chờ tới lúc chân chính bừng tỉnh là khi nhìn thấy thân ảnh Lãnh Diệc Hiên đã gần trong gang tấc, Hà Duyệt vì thế mà kinh hách nhảy dựng, "Ngươi như thế nào thình lình xuất hiện."
"Trẫm thấy ngươi đứng ngốc đó không động, còn tưởng rằng...." Hà Duyệt nhanh chóng che miệng Lãnh Diệc Hiên lại, sau đó lại buông ra, lôi kéo Lãnh Diệc Hiên ra bàn gỗ ngồi xuống đối diện nhau, "Vì sao lại tới đây dùng bữa?"
Lãnh Diệc Hiên cười cười, nhóm cung nữ nô tài hầu hạ chung quanh khom lưng ngoan ngoãn rời đi, Hà Duyệt nhìn chung quanh chẳng còn người nào, lộ ra biểu tình kinh ngạc sau đó nghe Lãnh Diệc Hiên nói: "Ta muốn cùng ngươi an an tĩnh tĩnh dùng bữa, chỉ ta và ngươi."
Thế kỷ 21 trước đây mình ở cũng không có cao điệu âu yếm như vậy đâu! Hà Duyệt tim đập gia tốc đỏ mặt, vội vàng bưng lên bầu rượu ngọc tinh mỹ ngả một chén, lại bưng cái chén lên cho Lãnh Diệc Hiên, trong mắt tràn ngập ý cười, "Ta thực vui vẻ, cảm ơn."
Lãnh Diệc Hiên mỉm cười tiếp nhận chén rượu, ấm áp cùng Hà Duyệt dùng bữa. Rượu ngon món ngon, cảnh đẹp mỹ nhân, đối với Hoàng Đế mà nói thì còn cái gì bằng nữa? Hà Duyệt tửu lượng kém đã bắt đầu mê sảng đùa giỡn ầm ĩ, Lãnh Diệc Hiên thấy thế cũng mặc kệ nhìn Hà Duyệt nháo nhào.
Từ lúc hoàng hôn đến khi ánh trăng treo trên ngọn cây ước chừng đã qua một canh giờ, Hà Duyệt cuối cùng vô lực ngã vào trong lòng Lãnh Diệc Hiên. Ánh trăng chiếu xuống, hai người ngồi đó lẳng lặng nhìn trăng tròn, tiếng kêu của côn trùng chung quanh phản phất giống như một giàn hợp xướng hùng dũng đi vào tai hai người, tiếng gió gào thét mà đến, tóc dải phiêu đãng dưới vầng sáng cuối cùng nhẹ nhàng tách ra, lẳng lặng không tiếp tục quấy rầy hai người này nữa.
Đám mây màu đen lẳng lặng bay tới che đậy đi ánh trăng sáng, Lãnh Diệc Hiên đứng lên, đem Hà Duyệt đã hôn mê ôm vào ngực, thi triển khinh công nhanh chóng trở về Long Thần Điện, cũng ở trong bể tắm lăn lộn một phen mới đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại đối với Hà Duyệt lại là một cơn đau nhức, đầu óc choáng váng lúc nhận ra vấn đề đã muộn rồi.
Tuy rằng hôn mê nhưng Hà Duyệt vẫn nhớ tối hôm qua trong bể tắm cùng Lãnh Diệc Hiên phát sinh chuyện gì, nhớ lại tư thế ôm chặt đối phương ngâm nga làm Hà Duyệt thầm mắng ngu xuẩn, lập tức quyết định hồi cung không ngốc ở Long Thần Điện này nữa, lại không nghĩ rằng lúc chân chính trở về Xích Nguyệt Điện đã là tám ngày sau. (=.=)
Tám ngày, suốt tám buổi tối đều cùng Lãnh Diệc Hiên dây dưa không thôi, Hà Duyệt liên tục mắng chính mình vì sao lại không phản kháng đồng thời mặt dày vô sỉ không biết hổ thẹn, rốt cuộc đến cuối cùng là hắn quấn lấy Lãnh Diệc Hiên không buông, quả nhiên thứ này cũng có thể nghiện a!
Hà Duyệt đánh một cái rùng mình, vội vàng tiến vào Xích Nguyệt Điện đã lâu không về của chính mình lại không ngờ vừa vào đến nơi đã thấy trên bàn đầy ắp những lễ vật từ các cung khác mang tới chúc mừng thậm chí nhóm cung nữ nô tài so với bình thường cũng tăng lên gấp đôi, vừa nhìn liền biết hậu cung mấy ngày nay sôi động ra sao.
Thở dài một tiếng, dời bước đến bên cạnh bàn, cầm lấy một hộp quà mở ra liền thấy là kim quan tinh xảo, Hà Duyệt nhướng mày đóng hộp lại, Thải Hà cầm một cái hộp quà đỏ thắm đưa cho Hà Duyệt xem, "Chủ tử, ngày hôm trước Tử Di Điện phái người tới tìm chủ tử nói là có việc tìm người, chủ tử người xem..."
Tử Di Điện? Kia không phải là cung điện của Triệu Du hay sao? Hà Duyệt lộ ra một ít kinh dị nhìn về phía Thải Hà, "Ngươi xác định là người của Tử Di Điện?"
Thải Hà gật đầu thật mạnh, "Chính là Tử Di Điện, bất quá nghe nói chủ tử còn chưa trở về liền rời đi, cũng không biết Du Quý Khanh tìm người có chuyện gì?"
Đây cũng là điều Hà Duyệt muốn biết nhất, tuy nói hắn đối với Triệu Du này không chán ghét nhưng cũng không thể nói là thích, cuối cùng nói một cách khách quan thì Triệu Du vẫn là địch nhân của mình. Hà Duyệt nhớ tới lần trước Lãnh Diệc Hiên nói trước kia thích người này, trong lòng liền có chút bất mãn cũng đồng thời cảm thán Đế Vương vô tình cũng ở trong lòng nổi lên ý tưởng có khi nào Lãnh Diệc Hiên cũng đối với chính mình ghét bỏ như vậy không?
"Chủ tử, không bằng nô tỳ phái người đưa lễ vật đến Tử Di Điện, nói là chúc mừng Du Quý Khanh thân thể khôi phục."
Bị Thải Hà đánh gãy ý nghĩ Hà Duyệt liền quên mất vấn đề đang bâng khuâng, cười gật gật đầu, "Lại đưa mọt phần đi Bạch Oanh Điện, đúng rồi, cấp cho Lâm Hoa Điện cùng Lô Yên Điện một phần."
"Nô tỳ liền đi chuẩn bị."
Thải Hà ngay lập tức đi chuẩn bị, Tử Ngọc bưng dược thiện vào trong, "Chủ tử, đây là dược thiện Hoàng Thượng ngự ban."
Hà Duyệt đối với bát dược thiện Tử Ngọc cầm trong tay một chút cũng không hứng thú, hắn ở trong Long Thần Điện rốt cuốc ăn cái này tám ngày rồi, nhìn mấy cái trắng trắng kia cũng muốn nôn luôn vì thế vừa nhìn thấy mấy cái này Hà Duyệt liền đưa tay che miệng phất phất tay, "Mau lấy xuống đi, ta chịu không nổi."
Tử Ngọc đương nhiên sẽ không buộc Hà Duyệt ăn, vì thế ngoan ngoãn mang đi, Hà Duyệt nhờ đó mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại bị một câu nói của Tử Ngọc đánh vào vực sâu, "Lát nô tỳ lại mang lên cho người."
"....." Hà Duyệt khóc không ra nước mắt trừu trừu khóe miệng.
Mặc kệ dược thiện này dùng hay không dùng đều không quan trọng, quan trọng là sau khi đưa lễ vật tới các cung một canh giờ, Trịnh Giai Hoàn cùng Mộ Dung Bách đồng thời tới bái phỏng, điều đó làm Hà Duyệt ngoài ý muốn.
Đi ra nội điện nhìn thấy Trịnh Giai Hoàn cùng Mộ Dung Bách đang thỉnh an hành lễ, Hà Duyệt cười nhạt đặc xá, ban ngồi, chờ hai người đều ngồi xuống Hà Duyệt mới mở miệng, "Muội muội, đệ đệ đến bái phỏng ta chính là vì việc hạ lễ đi?"
Trịnh Giai Hoàn đứng dậy nửa ngồi xổm hành lễ, "Muội muội tiến cung chưa lâu, vốn nên tới bái phỏng Duyệt Khanh ca ca, lại nhận được hạ lễ của Duyệt Khanh ca ca trước, muội muội thất lễ tới đây thỉnh tội."
Hà Duyệt cười mà không nói, đem tầm mắt dừng trên người Mộ Dung Bách, Mộ Dung Bách đứng lên chắp tay hành lễ, "Đệ đệ tạ ca ca ban thưởng, đệ đệ cũng chuẩn bị một phần hạ lễ mong rằng ca ca không ghét bỏ." Nha hoàn bên cạnh Mộ Dung Bách mang lên một cái hộp gấm, Thải Hà tiến lên tiếp nhận cũng mở ra cho Hà Duyệt xem, điểm tâm năm màu tinh mỹ làm Hà Duyệt rất kinh hỷ.
"Đệ đệ nghe nói ca ca làm bánh hoa quế ăn rất ngon, đệ đệ bất tài chỉ có thể làm một phần điểm tâm này mang lên, để ca ca chê cười rồi."
Hà Duyệt xưa nay vẫn luôn yêu thích mỹ thực sao có thể ghét bỏ, tươi cười nói: "Đệ đệ có tâm, bản quân thực thích, mau ngồi xuống." Hà Duyệt đối với Mộ Dung Bách cười cười lại nghiêng đầu về phía Trịnh Giai Hoàn, "Muội muội cũng có lễ vật cho bản quân."
Trịnh Giai Hoàn có chút ngượng ngùng gật gật đầu, nghiêng người đem lễ vật đem lên, Hà Duyệt cũng không thể cự tuyệt được đồng dạng mở ra nhìn thoáng qua, cười nói: "Muội muội có lòng, Thải Hà, đi đem vòng ngọc hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng lấy tới cho Trịnh Đáp Ứng."
Thải Hà hành lễ rời đi, lại lần nữa trở về, trong tay nhiều hơn một cái hộp kim sắc, trong hộp bày ra một đôi vòng tay bạch ngọc xinh đẹp, chỉ nhìn qua màu sắc cũng biết đây là hàng thượng đẳng, làm Trịnh Giai Hoàn rất vui mừng, vội vàng đứng dậy thỉnh an cảm tạ nói: "Giai Hoàn tạ Duyệt Khanh ban thưởng."
Đôi vòng ngọc ban thưởng xong, Hà Duyệt lại thưởng cho Mộ Dung Bách một túi tiền, nhìn theo phân lượng đồ của Trịnh Giai Hoàn hơn một ít, dù sao cũng là Hoàng Thượng ban thưởng, bất quá xét về mặt tình nghĩa, đồ của Mộ Dung Bách vẫn là hơn rất nhiều, dù sao đây cũng là túi tiền Hà Duyệt bỏ ra không ít công phu làm ra. Đương nhiên cái việc thêu thùa này không thể thiếu Thải Hà hỗ trợ rồi, nhưng cũng có thể cảm nhận được chân ý của Hà Duyệt, cho nên Mộ Dung Bách cũng không không cao hứng, vui mừng tiếp nhận, cùng Trịnh Giai Hoàn một đường rời đi.
(*Có chế nào hiểu điều thứ hai Lãnh ca muốn nói là gì không? Mau nói cho chúng bạn cùng biết đi!)