Sau khi cùng Ngô Quý đạt thành hiệp nghị, Hà Duyệt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang cười nhàn nhạt nói chuyện, Hà Duyệt gặp được Tiêu Sở Nhiên, ngay sau đó cáo biệt Ngô Quý, cùng Tiêu Sở Nhiên quay lại quân doanh.
Tiêu Sở Nhiên nhìn chằm chằm bụng Hà Duyệt, "Bảy tháng rồi đi?"
"Ân." Hà Duyệt cười nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, "Ngươi có muốn hay không sờ thử xem?"
Tiêu Sở Nhiên xấu hổ rời đi tầm mắt, Hà Duyệt cười trộm hai tiếng, ngay sau đó lôi kéo tay Tiêu Sở Nhiên sờ sờ bụng chính mình, cảm giác được có gì đoa nhảy lên, Tiêu Sở Nhiên kinh dị, "Hắn động kìa!"
"Đã bảy tháng cũng nên động."
Lúc này Tiêu Sở Nhiên mới lộ ra vẻ vui sướng, loại vui sướng này bất đồng với vẻ bình đạm thường thấy của Tiêu Sở Nhiên, Hà Duyệt nhịn không được lộ ra một tia xin lỗi, nói: "Sở Nhiên, làm ngươi lo lắng lâu như vậy, thực xin lỗi."
Duỗi tay cầm, Tiêu Sở Nhiên có chút kinh ngạc, ngay sau đó thoải mái cười nói: "Đừng nói xin lỗi, ngươi bình an liền tốt rồi."
Kỳ thật một khác Hà Duyệt nhìn thấy Tiêu Sở Nhiên liền có chút kinh dị, tuy rằng ban đầu không nghĩ đến mặt này, nhưng là ngày hôm nay, Hà Duyệt đối với Tiêu Sở Nhiên xuất hiện ở chiến trường vẫn rất kinh ngạc, theo lý thuyết Tiêu Sở Nhiên phải ở lại kinh giúp đỡ Lãnh Vân Diệu mới đúng chứ?
"Sở Nhiên..."
"Duyệt Quân ngươi cần phải trở về nếu không Hoàng Thượng sẽ phái người đi tìm ngươi mất."
Tiêu Sở Nhiên nói thật đúng thời điểm, Lãnh Diệc Hiên đã phái Tôn Đạo Toàn ra tìm người, nhìn thấy Hà Duyệt cũng Tiêu Sở Nhiên đứng chung một chỗ, lập tức tiến lên nói: "Tham kiến Tuệ Thần, Tả tướng."
Tiêu Sở Nhiên gật đầu, "Chính là Hoàng Thượng tìm?"
"Hồi Tả tướng, Hoàng Thượng chính là phái nô tài đi tìm Tuệ Thần, Tuệ Thần chủ tử, Hoàng Thượng cho tìm người, cond thỉnh Tuệ Thần chủ tử theo nô tài trở về."
Hà Duyệt nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên cười nói: "Hoàng Thượng chắc là lo lắng ngươi, Duyệt Quân, mau trở về." Tiêu Sở Nhiên đã nói lời này, Hà Duyệt cũng không cự tuyệt, cười nhạt cong cong môi rời cùng Tôn Đạo Toàn rời đi.
Trở lại doanh trướng, Hà Duyệt gặp được Lãnh Diệc Hiên đang chờ mình, Lãnh Diệc Hiên hỏi: "Đi đâu?"
"Ra ngoài đi một chút."
Lãnh Diệc Hiên đỡ Hà Duyệt ngồi trên giường, ôn nhu nhéo nhéo eo Hà Duyệt, "Chuyện hôm qua trẫm không hy vọng Duyệt tiếp tục làm nữa."
Lực độ bên hông cùng khẩu khí nghiêm túc của Lãnh Diệc Hiên làm Hà Duyệt biết rằng gia hỏa này chính là nói đến điều gì, gật gật đầu, "Sẽ không đâu."
Lãnh Diệc Hiên nhận được Hà Duyệt hứa hẹn liền duỗi tay ôm lấy Hà Duyệt, sờ sờ bụng đối phương, "Sắp tám tháng rồi."
"Lân nhi sinh sản giống với nữ nhân." Kỳ thậ đây là điều Hà Duyệt lo lắng nhất, Lân nhi tuy rằng có công năng sinh tử nhưng các bộ phận sinh lý lại giống nam nhân, nếu là sinh sản, không phải sẽ ra bằng địa phương kia chứ! Nghĩ đến hài tử sẽ từ đó ra, hoa cúc Hà Duyệt có chút nhói.
"Sách cổ có ghi lại, tới tháng thứ chín Lân nhi sẽ xuất hiện dị biến, là phương tiện cho hài tử ra đời."
"Dị biến? Dị biến gì? Sẽ không phải là bụng nứt ra cái lỗ rồi hài tử chui ra chứ?"
Lãnh Diệc Hiên thấy Hà Duyệt lo lắng sợ hãi, vội vàng trấn an nói: "Đừng lo lắng, có trẫm bồi ngươi."
Trăm năm nay đều không có Lân nhi sinh con nối dõi, nghe các tiền bối ghi lại Lân nhi mang thai tháng thứ chín sẽ xuất hiện dị biến, phương tiện sinh hài tử nhưng loại dị biến này sẽ mang tới tuyệt đại thống khổ, nghe đồn trăm năm trước có không ít Lân nhi vì thừa nhận không được loại dị biến này, ngay sau khi sinh con liền chết, cho nên Lãnh Diệc Hiên mới không dám cùng Hà Duyệt nói chuyện này, hắn sợ Hà Duyệt nếu biết được sẽ càng thêm lo lắng, kỳ thật Lãnh Diệc Hiên cũng sợ không biết dị biến có thể hay không... cướp người hắn yêu?
"Diệc Hiên, Sỏ Nhiên vì sao lại ở chiến trường?"
"Sở Nhiên chính là tự xin đi theo ta."
Hà Duyệt ngạc nhiên, "Tự hắn xin?"
Lãnh Diệc Hiên cười cười sờ sờ mũi Hà Duyệt, "Ngươi có phải hay không quên mất chuyện ngươi xuất cung là ai làm?"
Hà Duyệt chớp chớp mắt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ cúi đầu nói: "Việc này, là ta không đúng, đợi lát nữa ta cùng Sở Nhiên nói chuyện, bằng không ta không có cách nào ăn nói với Vân Vương điện hạ." Lãnh Vân Diệu vì để hắn ra cung đã cố tình giấu diếm Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên sau khi biết được liền phẫn nộ, hơn nữa qua chuyện bị Lạc Hoa Cung ám hại, hiểu lầm này...
"Việc này không vội, hồi cung lại khuyên bảo Sở Nhiên cũng không muộn."
Hà Duyệt khó hiểu, Lãnh Diệc Hiên ý vị thâm trường nói: "Hoàng huynh nên nếm chút khổ sở nha." Kỳ thật Lãnh Diệc Hiên tuy rằng trên mặt không có ý trách móc gì Lãnh Vân Diệu nhưng một khắc Hà Duyệt rơi xuống vực kia, trong lòng hắn không khỏi có chút oán hận huynh trưởng mình càng là hận chính mình không thể bảo vệ tốt Hà Duyệt, cho nên từ đó tới lúc thu được thư của Lãnh Vân Diệu, Lãnh Diệc Hiên chưa từng cấp hai người kia sắc mặt tốt.
Cũng bởi vậy tình cảm giữa hai người Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu càng trắc trở, cho dù biết được Hà Duyệt còn sống, Tiêu Sở Nhiên vẫn chưa tha thứ cho Lãnh Vân Diệu chuyện tự ý đem Hà Duyệt xuất cung.
Hà Duyệt tuy rằng không hiểu rõ lắm mấy phương diện tình cảm phức tạp này nhưng tỉnh cảnh lãnh đạm của hai người kia chính là do hắn mới tạo thành, cho nên... "Không được, ta phải đi tìm Sở Nhiên nói chuyện, hắn cùng Vân Vương vỗn dĩ đã không dễ dàng rồi, nếu là bởi cì ta..."
"Được rồi, việc này ngươi phải tìm đúng thời cơ nói cho Tiêu Sở Nhiên, tốt nhất là nên có mặt hoàng huynh ở đó, nếu gặp riêng, chỉ sợ Sở Nhiên sẽ hiểu lầm là hoàng huynh nhờ cậy ngươi."
Đúng a! Hắn như thế nào liền quên mất việc này, còn may Lãnh Diệc Hiên nhắc nhở mình, Hà Duyệt gật đầu, "Vẫn là ngươi suy xét toàn diện, ta đều quên mất, Sở Nhiên thực mẫn cảm." Chuyện của Tiêu Sở Nhiên tạm thời mắc cạn, Hà Duyệt lại hỏi: "Diệc Hiên, chuyện Vương Ngọc?"
Nói đến Vương Ngọc, Lãnh Diệc Hiên thay đổi sắc mặt, hơi thở băng lãnh làm Hà Duyệt cũng nghiêm túc theo, "Vương Ngọc chết là to sơ suất nên bị vạ lấy, thực xin lỗi."
"Việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi không cần tụ trách." Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm Hà Duyệt, sắc mặt nghiêm túc, duỗi tay cầm lấy tay đối phương, "Duyệt, việc này ta vốn không muốn cho ngươi biết, bởi vì ngươi còn mang hài tử, không nên lo lắng."
Không khí nghiêm túc làm Hà Duyệt ý thực được những điều Lãnh Diệc Hiên nói có chút quan trọng, ngửng thở hỏi: "Là cùng cái chết của Vương Ngọc có quan hệ?"
"Sở Hà phụ trách vụ án này, lại nói rằng ngươi cùng cái chết của Vương Ngọc không có quan hệ nhưng Chu Tử Hoa có hiềm nghi hại chết Vương Ngọc."
Hà Duyệt khiếp sợ, Chu Tử Hoa.... "Không có khả năng, Tử Hoa hắn sẽ không làm như vậy, không có khả năng." Hà Duyệt hoàn toàn không tin, lắc đầu, Lãnh Diệc Hiên ôm lấy Hà Duyệt, "Duyệt, bình tĩnh lại, hiện tại chỉ là hiềm nghi, cũng không chúng minh cái chết kia có Chu Tử Hoa tham dự vào."
"Diệc Hiên, Tử Hoa không phải loại người ngấm ngầm giở trò âm hiểm thủ đoạn, hắn sẽ không hãm hại..." Hà Duyệt đột nhiên tạm dừng, thay đổi sắc mặt làm Lãnh Diệc Hiên có chút đau lòng, ôm lấy Hà Duyệt nói: "Duyệt, từ lúc ta thấy người một khắc kia, ta liền nói với ngươi không được khinh nhờn hậu cung này, những thứ ngươi thường thấy có khi lại không phải là thật."
Không, Tử Hoa sẽ không, Hà Duyệt không tin, Chu Tử Hoa sẽ không hại chết Vương Ngọc, càng sẽ không dùng cái chết của Vương Ngọc để hãm hại mình, sẽ không.... Hà Duyệt liều mạng làm mình tin tưởng Chu Tử Hoa, cũng nghiêm túc nói với Lãnh Diệc Hiên, "Hoàng Thượng, Thần thị muốn đích thân điều tra chuyện này."
Chu Tử Hoa xem như là bằng hữu cùng Hà Duyệt chia sẻ rất nhiều chuyện, hiện tại cái chết của Vương Ngọc lại liên quan đến người kia, còn liên lụy đến khả năng phản bội mình, Hà Duyệt như thế nào ngồi nhìn mặc kệ, hắn nhất định tra, hơn nữa còn đem chuyện này tra cho rõ.
"Nếu Chu Tử Hoa xác thực...."
"Ta tin tưởng hắn không phải!" Hà Duyệt kích động đứng lên quát, Lãnh Diệc Hiên thấy Hà Duyệt kiên trì quả quyết, đứng dậy cười ôm lấy hắn, "Được rồi, hắn không phải, trẫm đã để ngươi làm Quân Thị của trẫm, sự vụ hậu cung sẽ để ngươi toàn quyền xử lý, cho nên án mạng của Vương Ngọc ngươi thích tra thế nào thì tra."
Đúng rồi hắn quên mất là Lãnh Diệc Hiên muốn phong mình làm Quân Thị.
"Nói đến hậu cung, có một số việc cũng nên để ngươi biết."
Hà Duyệt ghé mắt nhìn lại, Lãnh Diệc Hiên đối hắn giải thích một ít chuyện hậu cung, Hà Duyệt nghe xong mặt đầy khiếp sợ, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Lãnh Diệc Hiên sẽ tại hậu cung an bài hai nhãn tuyến (tai mắt), một là Thục Phi trong đám nữ phi, một là Lương Thần trong đám nam thị, khó trách Lãnh Diệc Hiên lại đối với nàng tốt như vậy, nguyên lai là.... Hà Duyệt cuối cùng cũng minh Thượng Uyển Như vì cái gì không hề sợ Từ Tuệ, có Lãnh Diệc Hiên chống lưng, nàng sợ cái quái gì?
Nói đến Lương Thần, nguyên lai không phải Lân nhi, kỳ thật điểm này từ lúc Hà Duyệt nhìn thấy Mục Trì đã biết, bây giờ quả thực là như vậy.
Mục Trì cùng Thượng Uyển Như đều là hai người có bối cảnh, Mục Trì là con vợ cả Mục gia, mà Mục gia chính là gia tộc mà tiên hoàng coi trọng nhất sau đó bị dã tâm củaHữu tướng cùng thế lực của hắn cản trở làm Mục gia bị tiên hoàng miễn đi chức quan, cáo lão hồi hương, mà Mục Trì sở dĩ lại đầu quân về phe Lãnh Diệc Hiên, đơn giản vì hai điều, một là hận, hai là phục. Rốt cục chuyện Mục gia nghèo túng không thoát được quan hệ với Hữu tướng, có thể vì Lãnh Diệc Hiên diệt trừ kẻ thù chung này, Mục gia nhất định tận sức, hơn nữa đối với lần hiệp trợ này đối với vợ cả Mục gia là đắc ý nhất.
Còn Thượng Uyển Như, kỳ thật là Lãnh Diệc Hiên tự mình thuyết phục nàng bán mạng cho mình, phụ thân Thượng Uyển Như, Thượng Nghiêu Thượng tướng quân muốn nàng vài cung hầu hạ Lãnh Diệc Hiên, nhưng Thượng Uyển Như lúc đó đã có người thích, nói ra các ngươi cũng không dám tin, người Thượng Uyển Như thích chính là Mục Trì, khi Hà Duyệt biết người Thượng Uyển Như ái mộ chính là tên mặt than kia.... Tấm tắt lại, Lãnh Diệc Hiên ngươi quá xuất sắc! (*Anh Hiên quá dữ nha!)
Lãnh Diệc Hiên hứa hẹn Thục Phi sau khi đả bại được phe Hữu tướng nhất định sẽ cho hai người này cao chạy xa bay, tự do tự tại, Thượng Uyển Như nghe xong đương nhiên nguyện ý bán mạng, cả hai liền cùng Lãnh Diệc Hiên diễn vở tuồng này.
Mà trong đó, Lý Tần Lý Thanh Uyển cùng Đổng Ly chẳng qua chỉ là trang trí, tâm tư bọn họ căn bản không ở trong cung, bọn họ coi như cũng biết sớm hay muộn gì cũng sẽ rời cung.
Lúc này Hà Duyệt nghe được thực chất Lữ Thái Hậu không phải là mẫu thân ruột của Lãnh Diệc Hiên cùng Lãnh Vân Diệu, bất quá vì ứng phó với triều thần, tạm thời thỏa mãn Hứu tướng mới đồng ý cho Lữ Cơ lên làm Thái Hậu.
"Chuyện Lữ Cơ ngươi không cần để ý trong lòng, sau khi hồi cung, việc quản lý lục cung trầm đều giao cho ngươi quản lý, ngươi thích làm gì thì làm, nàng không có quyền can thiệp."
"Có thể sao?" Lãnh Diệc Hiên không sợ bá tánh nói hắn quyền cao lộng pháp sao? Lãnh Diệc Hiên cười nhạt, "Thân phận ngươi bất đồng khi xưa, quyền lợi này là ngươi nên có, yên tâm, đến lúc đó cho dù ta không muốn phong ngươi làm Quân Thị chỉ sợ bá tánh sẽ biểu tình bắt ta tấn phong ngươi mất."
"Không thể nào!" Hà Duyệt tỏ vẻ hoài nghi, Lãnh Diệc Hiên duỗi tay ôm Hà Duyệt, "Chờ ngươi hồi cung sẽ biết." Hiện tại Hà Duyệt không có chính mắt nhìn thấy, nói thật ra rất không tin tưởng, bất quá nói đến hồi cung.... "Chúng ta bao lâu có thể hồi cung."
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, có bồ câu đưa thư từ Thanh Loan Quốc."
Hà Duyệt cùng Lãnh Diệc Hiên liếc mắt nhìn nhau, Hà Duyệt khiếp sợ, cái này thật con mẹ nó quá ly kỳ! Hắn nghĩ cái gì cái đó liền tới a!
"Lấy vào."
Một binh sĩ tiến vào doanh trướng, khom lưng trình lên thư tín, Lãnh Diệc Hiên kéo thư ra nhìn nhìn, sau đó cười nói: "Ha ha, tốt..."
"Hoàng Thượng, chính là Hiên Viên Triệt gửi thư tới?"
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, cao hứng nói: "Hiên Viên Triệt gửi thư, Hiên Viên Tử Hằng đồng ý cùng hắn bắt tay diệt trừ Viên Cẩm Hồng, cũng chiêu cáo thiên hạ, đầu hàng thu binh, sẽ phái sứ thần tới nói chuyện hậu chiến."