Giang Dao cùng Mã Hồng Quang đóng cửa trong phòng âm mưu thảo luận, nửa tiếng sau, Giang Dao hài lòng đi ra từ phòng cậu ta, son trên môi rõ ràng đã bị cọ xát, trên cổ còn có mấy dấu vết đỏ hồng khả nghi.
Khán giả ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp, một màn đặc sắc nóng bỏng hay ho này đều đã được họ vây xem toàn bộ.
Sự tình của Giang, Mã, rất nhanh đã truyền khắp cả lâu đài.
Tất cả người chơi sắc mặt đều kì lạ.
Mã Hồng Quang là cảnh sát trưởng, có quyền được trả phiếu và nhân đôi số phiếu, đây cũng là mấu chốt trò chơi.
Giang Dao lại lén lút gặp hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Mà Mã Hồng Quang, thuộc loại tâm tính nào, không màng đến các quy tắc của cảnh sát trưởng, tự ý liên minh cùng người chơi không rõ thân phận?
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhớ tới di ngôn của Cố Đạc.
"Tôi là nhà tiên tri, tối hôm qua tôi có kiểm tra thân phận thực sự của Mã Hồng Quang, cậu ta là người sói, cậu ta tranh cử cảnh sát trưởng vì mục đích làm loạn tiết tấu. Ngày mai bầu phiếu, mọi người nhớ rõ nhất định phải bỏ phiếu giết họ Mã!"
Chẳng lẽ, Mã Hồng Quang thật sự là người sói?
"Nữ nhân này thật là.. Chó ăn phân không đổi được." Đường Hương Phụ trong phòng thứ 4 cũng bước ra khỏi phòng, lắc lắc đầu: "Nhìn thấy đàn ông liền muốn thông đồng, yêu dâm thành tánh."
Tô Chấp Vũ ở phòng thứ 5 cách vách nhìn cô một cái: "Đường tiến sĩ trước kia biết đến Giang Dao sao?"
"Biết."
Đường Hương Phụ cũng chẳng giấu diếm gì, thoải mái hào phóng mà thừa nhận.
"Giang Dao là đàn em của chúng tôi khi còn học đại học." Cửa phòng thứ 3, âu phục giày da Cận Mạch đã mở miệng: "Cô ta tác phong không đúng nội quy, về sau lại bị đuổi học, rất nhiều năm không liên lạc, không nghĩ tới sẽ gặp cô ta ở chỗ này."
Tô Chấp Vũ sắc bén mà để ý, anh ta nói "Rất nhiều năm không liên lạc lại" sau câu nói, Cận Mạch nghiêng đầu, tựa hồ có chút để ý mà liếc mắt qua Đường Hương Phụ ở phòng số 4 một cái.
Ba người này là có quen biết nhau?
Mọi người vừa nghe, trong lòng cảm giác càng vi diệu.
"Cậu cùng Giang Dao và Đường tiến sĩ học chung trường đại học?" Phòng số 8 Trương Hạo lộ ra răng nanh đáng yêu: "Cận Mạch, thật may mắn nha, trong số chín người chúng ta tổng cộng chỉ có ba mỹ nữ, cậu vậy mà đã quen biết hai người."
Tô Chấp Vũ nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, chân mày cau lại.
Thật sự sẽ có chuyện trùng hợp như vậy?
Anh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Nếu các người có quen biết nhau, thế sao lại không ra nhận nhau từ trước?"
Này cũng thật kỳ lạ.
Đường Hương Phụ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mà ném xuống một câu: "Cậu hỏi anh ta ấy" sau đó thật mạnh đóng sầm cửa lại.
Ánh mắt Cận Mạch hơi tối lại.
"Các người làm sao vậy? Có phải có hiểu lầm gì rồi không?" Trương Hạo khó hiểu mà hỏi.
Chuyện này hơi khó nói một chút.
Cận Mạch đối mặt nhìn phòng số 6 Đường Ngôn La, phòng số 7 Tô Chấp Vũ, phòng số 8 Trương Hạo, sáu con mắt tràn ngập nóng bỏng.
Ngoại trừ phòng số 9 Tiết Linh Quân đóng cửa không ra, phòng số 5 Cố Đạc đã bị loại, cũng chỉ có phòng số 1 gồm Giang Dao và Mã Hồng Quang không ra ngoài.
"Tôi cùng Hương Hương, hồi đại học từng là người yêu." Cận Mạch trầm mặc một lúc lâu sau, phun ra một tin trọng đại.
Xuất sắc!
Kích thích!
Hóa ra nữ tiến sĩ giới tính thứ ba cũng đã từng trải qua mùa xuân!
Ba gã quần chúng ăn dưa đồng thời hút một ngụm khí lạnh, trăm miệng một lời hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, bởi vì Giang Dao xen vào cản trở, nên tôi cùng Hương Hương chia tay."
"Khụ khụ, làm phiền một chút, cô ta đã làm gì?" Trương Hạo da mặt dày hỏi thăm.
Cận Mạch sắc mặt lộ rõ chán ghét: "Nữ nhân như cô ta, còn có thể sử dụng biện pháp gì nữa?"
Không muốn đụng tới nỗi đau, anh ta cũng xoay người trở về phòng.
Trương Hạo cùng Tô Chấp Vũ còn ở đó thở dài một lúc, cảm khái thế giới quá nhỏ bé.
Ngôn La vuốt cằm, cố gắng từ kịch bản để moi ra đoạn chuyện cũ trước kia.
Cô khi tham gia trò chơi, chỉ chú ý tới nữ chính Đường Hương Phụ, nam chính Cận Mạch, còn lại những người không liên quan đều không quá chú ý.
Ngã vào một cái kịch bản hơn mấy trăm triệu từ, hai mắt cô cũng xém mù!
Tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân thật sự khiến hai người chia tay.
Trong thời gian học đại học, nữ chính Đường Hương Phụ đã nhận được một bức ảnh được gửi qua từ di động của Cận Mạch, trong ảnh chụp là bóng dáng trần trụi của Cận Mạch ôm lấy bóng dáng trần trụi của Giang Dao, trên người phủ đầy dấu vết ám muội, vừa nhìn đã biết là làm chuyện tốt gì.
Khi đó Đường Hương Phụ rất yêu Cận Mạch.
Nguyên nhân chính là vì quá yêu, nên cô càng không thể tha thứ cho Cận Mạch.
Mặc dù Cận Mạch liên tục giải thích rằng anh bị Giang Dao chuốc say bất tỉnh nhân sự, nhưng Đường Hương Phụ vẫn như cũ không chịu tha thứ cho anh.
Cô còn không biết nam nhân có năng lực này sao?
Nếu thật là uống quá nhiều, toàn thân sẽ mềm nhũn ra, ai đỡ cũng không nổi.
Sợ là dựa vào danh nghĩa uống say, ngươi tình ta nguyện trên mặt đất thuyền, xong việc lại lấy lý do say rượu mất lý trí ra giải thích, nói rằng chính mình có bao nhiêu vô tội.
Rõ ràng là lợi dụng nó, còn không biết xấu hổ đóng vai người bị hại
Tên đàn ông tồi!
Trong sáu năm qua, Cận Mạch khổ sở cầu xin Đường Hương Phụ tha thứ cho mình.
Đường Hương Phụ càng đối với anh sắc mặt không được tốt cho lắm, Cận Mạch càng căm hận tên đầu sỏ gây tội Giang Dao.
Hôm qua vừa vào cửa, Giang Dao nhìn thấy Cận Mạch hai mắt liền lóe sáng, đối mặt Đường Hương Phụ mỉa mai, mà cả hai người đều nhắm mắt làm ngơ cô ta, đã là biểu lộ riêng thái độ của mình.
Mọi người đều thở dài, thấy đêm đã khuya, từng người về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Không biết đêm nay, ai sẽ rơi vào trong móng vuốt của sói?
【Trời tối mời nhắm mắt. 】
Ánh đèn mờ đi, lâu đài cổ chìm vào trong bóng tối.
【Người sói mời mở mắt, mời xác nhận đồng đội. 】
Mấy đôi mắt lang xanh lục đồng thời mở ra.
【Đêm nay, người các bạn muốn giết là ai? 】
Một con sói không chút do dự chỉ vào một cái tên nào đó trên bảng.
"Này.. Sao lại muốn giết người này?" Một đồng đội sói khác thái độ rõ không đồng ý: "Đổi người khác không được sao?"
"Cậu không muốn giết?" Người sói lạnh lạnh hỏi: "Hay, cậu là ái thần ghép cặp người và sói thành một đôi, kết thành phe thứ ba, muốn tàn sát dân trong thành?"
"Tôi không phải.."
"Không phải thì cùng giết."
Ngắn ngủn nói mấy câu, hoàn toàn chặn miệng đồng đội sói.
Một sói khác, không tình nguyện mà lựa chọn cùng giết.
Khán giả đứng trước phòng phát sóng trực tiếp, cảm thấy hứng thú mà lộ ra nụ cười đầu tiên hôm nay.
Người sói nội chiến? Thật thú vị mà.
【Người sói xin nhắm mắt. 】
【Phù thủy mời mở mắt, đêm nay người chết chính là anh (cô) ta, bạn muốn cứu không? 】
Trong bóng tối, phù thủy mở hai mắt.
Nhìn vào danh sách người chết, ngoài ý muốn nhíu mày.
Im lặng suy nghĩ một lát, phù thủy lựa chọn một cái nút trong đó.
【Bạn muốn sử dụng độc dược sao? 】
Phù thủy không chút do dự đưa ra lựa chọn.
【Nhà tiên tri mời mở mắt, người bạn muốn kiểm tra thân phận thật sự là ai? 】
Nhà tiên tri im lặng không nói.
Phát sóng trực tiếp thông báo đưa ra lời thoại đã ghi chép sẵn: 【Anh (cô) thân phận là.. 】
【Nhà tiên tri mời nhắm mắt. 】
【Trời đã sáng. 】
Sau khi tất cả người chơi tập hợp tại đại sảnh, sau khi đếm số người, đám người liền bùng nổ.
"Tám, sao vẫn là tám người?"
"Sẽ không thể nào lại là một đêm bình an!"
"Phù thủy tổng cộng chỉ có một lọ thuốc giải, cho nên nói, trong cùng một trò chơi, không có khả năng xuất hiện hai đợt đêm bình an."
"Nói cách khác.. người chết tối hôm qua đã quay trở về, anh (cô) ta có thể đã trà trộn vào bên trong chúng ta!" Mã Hồng Quang nheo mắt lại, hai đôi mắt nhỏ như hạt gạo trên khuôn mặt béo phì, sắc bén mà đảo qua từng người chơi: "Cô, cậu, anh, các người có khả năng đều là quỷ!"