Mặc dù bản thân đoán sai, thế nhưng, cũng không trở ngại Cố Thừa Trạch đem tiền cho Kỉ Tình. Hơn nữa còn là "cho mượn" không thời hạn, không lãi suất, không đòi lại cái loại kia.
Hôm nay, như mọi khi, Cố Thiên Thiên đang theo Phong Âu đi dạo khu mua sắm.
Nơi đây là một tiệm trang sức đắt tiền, cả hai đi dạo hơn nửa giờ đồng hồ, Cố Thiên Thiên mới chọn một bộ nhẫn đôi, cùng Phong Âu đeo vào, tay nắm tay hạnh phúc rời khỏi tiệm.
Cả hai chỉ vừa đi tới lối vào, ngay tức khắc, từ trong một chiếc xe BMW màu đen đang đỗ ở gần đó liền đã có hai tên nam tử cao to vạm vỡ, mặc tây trang đi tới.
Một người bung dù, một người lại yên lặng theo ở phía sau cả hai, động tác vô cùng quy chuẩn. Rõ ràng liền chính là vệ sĩ riêng của Phong Âu!
Chỉ là, ngay lúc này, khi tên vệ sĩ đi sau vừa nhanh chóng bước về phía xe, khom lưng giúp cả hai mở cửa. Thì lúc dị biến lại đột ngột phát sinh.
Không biết từ đâu, từ trong đám người xung quanh lại đột ngột có năm người đàn ông xách theo bình chữa cháy nhảy ra.
Không nói không rằng liền đã lập tức cầm lấy vòi xịt, mở van, xịt thẳng về phía hai tên vệ sĩ cùng với Cố Thiên Thiên, Phong Âu đang khoác tay nhau, cười cười nói nói kia.
Trong nháy mắt, năm cột khói trắng với nhiệt độ âm hàn liền bắn thẳng vào trên người và mặt của bốn người. Bởi vì không kịp phản ứng, trong lúc choáng váng, bọn họ chỉ có thể theo bản năng lung tung đưa tay đón đỡ.
"Á!" Cố Thiên Thiên ngay tại chỗ liền thét chói tai. Váy dài thướt tha trên người, lúc này đã trở nên chật vật không chịu nổi.
Lúc này, theo kinh biến phát sinh, từ trong xe lại có thêm vài tên tráng hán bước xuống, nhanh chóng chạy tới. Chỉ mất khoảng năm phút liền đã đem năm người kia chế phục.
Theo bình chữa cháy bị quăng đi, bọt khói đầy trời mới bị xua tan.
Một tên vệ sĩ bởi vì bị bình xịt phun ướt như chuột lột, bây giờ cũng đã nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt một chàng trai đang đầy mặt hoảng sợ bị chế phục trên mặt đất, vừa đi còn vừa sờ sờ bên hông, tựa hồ ở đó có cất giấu thứ gì.
Nhưng chưa để gã đem nó lấy ra, tên vệ sĩ bị xịt trúng ở ngay bên cạnh liền đã vội đè vai gã lại, thấp giọng can ngăn:"Đừng làm bừa!"
Bởi vì động tĩnh huyên náo này, ánh mắt của những người xung quanh đều đã sớm bị hấp dẫn, trong đó thậm chí còn có cảnh sát cơ động. Nếu đem thứ đó lấy ra, bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn.
"Chết tiệt!" Mặc dù bị thuyết phục, thế nhưng, tên vệ sĩ này vẫn không thể nuốt trôi được khẩu khí. Ngay lập tức liền đi đến, đạp cho chàng trai trẻ đó một cước:"Mẹ, mau khai báo cho rõ ràng, là tên chó chết nào sai bọn mày tới đây! Nếu không đừng trách ông đây ra tay độc ác."
Cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra, đám người này dám bày ra trò này rõ ràng là có người đứng sau xui khiến.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chỉ bị đạp một cước, đối phương liền đã hoảng loạn đem tất cả mọi chuyện đều khai ra.
"Đừng đánh, tôi nói, tôi nói. Là một người mặc áo khoác da, đeo khẩu trang cùng kính râm đã thuê tôi với giá 5000 nguyên, để tôi mời thêm vài bằng hữu của mình ôm theo bình chữa cháy đến đây, chờ đợi các người bước ra, liền nắm lấy vòi xịt xịt thẳng vào người các người."
"Những gì biết được tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi thật sự không biết gì nữa cả. Tôi chỉ là lấy tiền làm việc cho người khác mà thôi..."
Nhìn ra đối phương không phải đang nói dối, đám vệ sĩ cũng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau. Lúc này, mới xoay người lại, dự định hướng Phong Âu báo cáo lại kết quả.
Chỉ là, vừa xoay người lại, bọn họ mới chợt phát hiện, ngoại trừ Cố Thiên Thiên vẫn còn đang hoảng hốt sửa chữa tóc tai ra, thì ở giữa đám người vây xem, nào đã còn bóng dáng của Phong Âu?
Trong lòng nảy sinh linh cảm không tốt, một tên vệ sĩ khác đã lập tức chạy tới, cũng không quản được nhiều, vội vã bắt lấy bả vai Cố Thiên Thiên:"Cố tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đâu?"
"Phong Âu? Anh ấy không phải vừa ở đây sao?" Bị truy hỏi, Cố Thiên Thiên liền ngơ ngác hồi đáp, dư quang nhìn về phía bên cạnh. Nhưng lúc này, nàng cũng phát hiện ra, người bên cạnh thật sự đã không thấy.
"Không đúng, mới vừa nãy anh ấy còn đứng ở ngay đây mà!"
Biết rõ hỏi Cố Thiên Thiên cũng không có ích lợi gì, tên vệ sĩ này liền đem nàng buông ra. Vội vã nói với những người khác:"Thiếu gia không thấy! Mau lên, mau phái người đi tìm thiếu gia."
Thế nhưng, làm bọn họ lạnh lẽo sống lưng chính là, dù phái ra tất cả nhân lực, âm thầm đem Ma Đô đều lật úp sấp, theo dõi mọi ngõ ngách, bọn họ vẫn như cũ không tìm ra được mảy may tung tích của Phong Âu.
Đương nhiên, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới được, lúc này, thiếu gia của bọn họ căn bản đã không còn trên đất liền, mà là ở giữa biển!
Đúng vậy, sau khi từ chỗ Cố Thừa Trạch "mượn" được một vạn nguyên, một nửa đưa cho năm người kia, nửa còn lại, Kỉ Tình đã dùng đi thuê một chiếc du thuyền cỡ nhỏ chạy ra biển.
Vốn, Kỉ Tình cho rằng, bản thân muốn bắt được Phong Âu sẽ phải tốn khá nhiều sức lực, bởi vì dù sao đối phương cũng là người trong hắc đạo, thân thủ khẳng định sẽ không tồi.
Nhưng làm Kỉ Tình không ngờ tới chính là, cái tên này đã vậy còn quá sợ. Sau khi bị y áp sát, kề dao vào sau thắt lưng, hắn không chút do dự liền đã đầu hàng, để y dẫn đi.
Việc này, khiến tất cả chuẩn bị tử chiến một trận của Kỉ Tình đều triệt để ngâm nước nóng, càng nghĩ càng giận.
Cho nên, trong lòng nóng giận, y cũng chỉ có thể đem Phong Âu đi ngâm ngâm nước biển một chút để hạ hỏa.