[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 50: Ngoại truyện Bạch Kỳ

Tuyết băng sơn, Chiêu Diêu nhìn nữ nhân trên giường băng, không khí lạnh cực hàn của vùng núi tuyết, cùng với giường băng ti, đã bảo trì hoàn toàn dáng vẻ của nàng, vẫn là làn da trắng như tuyết, cặp chân mày lá liễu yêu mị, cùng với đôi môi đỏ đã mất đi phần huyết sắc, nàng đẹp như lần đầu tiên hắn gặp.


Chợt hơi lạnh lan tỏa dưới chân, từng cột băng nhọn hoắt đâm lên, từng cột đều trí mạng, muốn lấy mệnh hắn.


Chiêu Diêu nhìn người nam nhân xuất hiện tại cửa động, hắn đơn bạc đứng đó, bao năm nay không biết hắn đã trải qua những gì, bạch y nhiễm bụi bẩn, không còn nhận ra màu vốn có của nó, khuôn mặt nhuốm vẻ mệt mỏi, làn da ngày càng xanh xao, thân hình gầy guộc, giống như chỉ cần một ngọn gió cũng đủ thổi bay hắn ta.


Hắn nở nụ cười trào phúng, suy cho cùng, thì Thần cũng không phải là hoàn toàn không có thất tình lục dục, nhìn xem, vị Thần minh cuối cùng còn sống đây, rốt cuộc thì hắn ta sống nhưng cũng không khác người chết là bao.


Chiêu Diêu mở miệng mỉa mai: "Rốt cuộc thì tình cũng là một thứ lợi hại, một tên thì sống tiều tụy như cái xác không hồn, một tên lại điên cuồng truy đuổi, tìm kiếm, tên còn lại sống trong nỗi đau, vạn lần nhớ đến, thật mỉa mai cho các ngươi, lại không biết nàng vốn không hề quan tâm đến"


Bạch Kỳ đôi mắt tràn ngập bình tĩnh nhìn hắn nói: "Ngươi đến đây làm gì?".


Chiêu Diêu liếc mắt nhìn hắn ta, lại thở dài, đi về giường băng: "Đến thực hiện lời hứa mà nàng hứa với ta, cũng truyền đạt cho ngươi di thư của nàng".


Bạch Kỳ đôi mắt lóe lên, mặt không ngăn được một cỗ vui mừng, hắn nghĩ, nàng vẫn chú ý đến hắn.


"Nàng nói gì, có phải nàng còn lo lắng ta".


Chiêu Diêu nhắm lại đôi mắt, đôi mắt lần nữa mở ra, đen thẫm tràn ngập hận ý, hắn nói: "Đầu tiên là ta muốn chìa khóa mở ra Thần giới, đây là việc nàng hứa với ta".


Bạch Kỳ không nói một lời, ném Bạch Ẩn về phía hắn.


Chiêu Diêu ngạc nhiên, hắn ta lại thực sự giao ra dễ dàng, lại thở dài, đúng là chữ tình treo trên đầu.


Thu lại ánh mắt, nhặt lên Bạch Ẩn, hắn nói: "Nàng nói với ngươi, nàng vốn không còn trong thế giới này, đừng tìm".


Bạch Kỳ ánh mắt sâu lại, thân mình vẫn sừng sững, tay nắm chặt.


Chiêu Diêu nhìn biểu hiện của hắn, biết là nói nhiều cũng không được gì, hắn thở dài, rút ra bạch ẩn truyền ma khí phá phong ấn, người liền đi vào Thần giới.


Bạch Kỳ nhìn nơi hắn biến mất, khuôn mặt không dao động, ánh mắt lướt về phía giường băng đi đến.


Tay đưa lên khẽ sờ lên khuôn mặt người trên giường, một xúc cảm lạnh lẽo, giá buốt, đánh thẳng vào trái tim hắn, đôi môi khẽ kéo lên, một nụ cười vô cùng khó coi, vô cùng đau đớn, rốt cuộc trăm năm qua kiên trì của hắn là công cốc, nàng vốn không thể trở lại, nàng nói nàng sẽ không trở lại, vậy còn hắn thì phải làm sao đây, khi hắn không nhớ nàng, nàng quyết tuyệt bỏ hắn mà đi, bây giờ hắn nhớ ra nàng, thì nàng đã không thể trở về.


Phun ra một búng máu, thân mình sụp xuống...


Hắn đã hiểu năm đó trong nước trà có gì rồi, là vĩnh sinh đan hoàn chỉnh, là vĩnh sinh đan, năm đó nàng cho hắn uống, cũng là để một đời một kiếp hắn mãi mãi sống trong cô quạnh, bao năm nay cho dù hắn có liều mạng, có điên cuồng giết chóc, hay điên cuồng muốn đi theo nàng, vẫn là không thành công, hắn máu thịt đao thương bất nhập.


————————-


Đột ngột, đôi mắt hắn biến thành xanh thẫm, sâu hun hút giống như đáy biển khơi, khí tràng quanh thân thay đổi, trở nên áp bức, lạnh lẽo.


Đôi môi hắn câu lên, cùng dòng máu đỏ ma mị chảy ra tại khóe môi, hắn ngẩng mặt lên trời, khẽ híp mắt.


"Sớm gặp lại cô bé của tôi"